Chương 897:
“Mẹ, con có nói với bố chuyện này, thế nhưng bố không đồng ý với con, bố còn bảo con đứt ý định đó đi.”
“Yên Nhiên, vậy con phải nghĩ cách rồi, bây giờ con cũng là con gái bố con, sâu trong lòng bố vẫn rất thương yêu con, chỉ cần bố con đáp ứng chuyện này rồi, con nhất định có thể gả cho Mạc Tuân!”
Lệ Yên Nhiên cả người hơi mờ mịt, cô ta đến bây giờ còn không thể nào chấp nhận được thân thế thiên kim thật giả của , mình và Lê Hương, nhưng rất nhanh ánh mắt mờ mịt của cô ta trở nên kiên định, cô ta phải mau chóng hành động, cô ta không thể bó tay chịu chết được?
Lệ Yên Nhiên về tới Lệ gia, cô ta lên lầu, lúc đi tới bên cửa thư phòng liền nghe được âm thanh bên trong: “Tiên sinh, đây là mẫu tóc thu được của ngài và Lê Hương Lê tiểu thư, tôi sẽ đưa đi giám định ADN ngay, kết quả chẳng máy chốc sẽ có.”
Trong lòng Lệ Yên Nhiên lộp bộp giật mình, cả người gióng lên tiếng chuông lớn, giám định ADN? Cửa thư phòng cũng không đóng kín mấy, xuyên qua khe của, Lệ Yên Nhiên len lén nhìn vào bên trong, chỉ thấy trong tay quản gia tư nhân cầm một túi nilon kín gió trong suốt, trong túi đặt hai sợi tóc.
Lệ Yên Nhiên cứng đờ tại chỗ, cô ta thật sự không ngờ tốc độ của bố nhanh như thế, trực tiếp lấy được tóc Lê Hương, còn sắp sửa tiền hành giám định DNA.
Nhất Lao Vĩnh Dật(*) (*) ý chỉ một lần cực khổ đổi lại cuộc sống an nhàn sau này.
Lê Hương chính là con gái ruột của bố, một khi có kết quả giám định ADN, vậy đời cô ta xong, thật sự xong mát.
Đến lúc đó hết thảy thứ cô ta có được đều sẽ thành của Lê Hương rồi, mà thiên kim giả là cô ta đây nhát định sẽ bị đuồi ra khỏi cửa.
Lệ Quân Mặc ngồi trên ghế làm việc, trên gương mặt anh tuấn cũng không có sóng lớn, chỉ gật đầu một cái: “Đi đi.”
“Vâng, tiên sinh.”
Quản gia tư nhân xoay người rời cửa.
Lệ Yên Nhiên nhanh chóng chạy xuống dưới lầu, trốn vào phòng ăn, cô ta nhìn quản gia tư nhân đang bước xuống lầu, cầm trong tay cầm túi nilon trong suốt được niêm phong.
Cô ta nên làm cái gì bây giờ? Lệ Yên Nhiên nhanh trí, nhanh chóng cầm một ly nước đi ra, õng eo cười nói: “Chú quản gia, mấy năm nay chú đi theo bố cháu làm việc nhất định rất cực khổ! Chú uống ly nước này đi!”
Quản gia tư nhân khách sáo mà xa cách cười nói: “Cảm ơn Đại tiểu thư, không cần đâu.”
“Ai nha.” Lúc này Lệ Yên Nhiên thét một tiếng, giả bộ không cần thận trực tiếp đổ hết ly nước lên người quản gia tư nhân.
“Xin lỗi chú quản gia, cháu thật sự không phải cố ý, do tay cháu run ấy.” Lệ Yên Nhiên nhanh chóng lấy khăn tay giúp quản gia tư nhân lau chùi bộ đồ đã thắm ướt: “Chú quản gia, quần áo chú ướt hét rồi, không thể mặc đi ra ngoài, như vậy đi, chú lên lầu thay quần áo mới đi ạ!”
Quần áo trên người quản gia tư nhân nhỏ nước, ông ta nghe theo đề nghị của Lệ Yên Nhiên, đặt túi nilon ở trên ghế sa lon, sau đó xoay người lên lầu: “Đại tiểu thư, tôi đặt cái này ở đây, bên trong túi nhựa này rất quan trọng, ngàn vạn lần không thể khiến người khác đụng vào.”
“Được, cháu biết rồi, cháu giúp chú trông cho.” Lệ Yên Nhiên ra dấu ok.
Quản gia tư nhân vào phòng cho khách, biến mắt trong tầm mắt.
Lệ Yên Nhiên đưa mắt đặt lên túi nilon trong suốt kia, xác định bên cạnh không có ai, cô ta nhanh chóng mở ra túi nilon đã được phong kín, sau đó lấy sợi tóc dài của Lê Hương ra, lại giật một sợi tóc của mình xuống bỏ vào, làm xong tất cả, cô ta đặt túi nilon về vị trí cũ.
Lệ Yên Nhiên cảm giác cả đời từ lúc sinh ra tới bây giờ cô ta chưa từng to gan như vậy, quản gia tư nhân của bố làm việc rất cần thận nghiêm túc, chưa từng mắc sai lầm, hiện tại cô ta lại ngay dưới mí mắt quản gia tư nhân động thủ, đây thật sự quá mạo hiểm.
Thế nhưng Lệ Yên Nhiên không muốn bó tay chờ chết, thời cơ tốt như vậy một đã dâng đến trước mặt cô ta, cô ta phải quý trọng.
Chương 898:
Lệ Yên Nhiên vuốt vuốt ngực mình, ban nãy hù chết cô ta rồi, trái tim lo đến mức muốn nhảy ra ngoài, nhưng cô ta đã đổi tóc, lần giám định ADN này sẽ chứng minh bố và Lê Hương không phải quan hệ bó và con gái, nghi ngờ trong lòng bố cũng sẽ hoàn toàn loại bỏ, là chuyện tốt nhất lao vĩnh dật.
Kế tiếp cô ta phải nghĩ cách làm cho bố giúp cô ta gả cho Mạc Tuân, chỉ cần bố đáp ứng, vậy bố chắc chắn sẽ có cách?
Nghĩ tới những thứ này, cả người Lệ Yên Nhiên đều thả lỏng, lộ ra ý cười đắc ý.
Lúc này quản gia tư nhân thay quần áo xong từ trên lầu đi xuống, Lệ Yên Nhiên nhanh chóng nói: “Chú quản gia, túi nilon này cháu vẫn luôn nhìn, không có ai động vào đâu ạ.”
Quản gia tư nhân liếc Lệ Yên Nhiên, ánh mắt kia hết sức có thâm ý: “Được, cảm ơn Đại tiêu thư, tôi đi trước.”
Quản gia tư nhân rời đi.
Trong buổi diễn đàn học thuật, Lê Hương và viện sĩ Khâu ngồi ở bên tay trái, đây là vị trí của nhân viên y tế, đối với những dịp lớn như thế này, chỗ ngồi đều được sắp xếp từ trước.
Lê Hương nghiêng mặt, nhìn về phía vị trí bên tay phải, bên tay phải là vị trí của giới thượng lưu quý tộc của Đề Đô, hiện tại Mạc Tuân ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay phải, là hậu duệ quý tộc đời mới thương giới của Đề Độ, vị trí ngồi cũng tượng trưng cho thân phận của anh.
Lúc này MC cười nói: “Kế tiếp mời Prof.
Lê đọc bài diễn thuyết học thuật của cô ấy, hãy dành tặng cô ấy một tràng võ tay nào.”
Màn diễn thuyết của Lê Hương là tiết mục áp chót, cũng là tiết mục được mọi người mong đợi nhất, viện sĩ Khâu cười nói: “Lê Hương, đi đi con, đừng lo lắng, đây là sân khấu của con.”
“Dạ, con biết rồi ạ.” Lê Hương cầm laptop của mình, tự nhiên ung dung đi lên sân khấu.
Đôi mắt trong vắt của cô bình thản nhìn về phía toàn trường, cất lên tiếng nói thanh lệ: “Chào mọi người, tôi là Lê Hương, rất vinh hạnh có cơ hội ở chỗ này chia sẻ cùng mọi người luận văn học thuật mới nhất của tôi, đề tài hôm nay tôi muốn nói là hệ thống thần kinh Neuro…”
Mạc Tuân nhìn Lê Hương trên sân khấu, tất cả ánh đèn đều tỏa rực xuống người cô, cô ở trên sân khấu thuộc về mình dõng dạc phát biểu, đôi mắt đặt biệt sáng ngời, giống như những vì sao rơi trên bầu trời, lắp lánh tỏa sáng.
Giờ đây, tất cả các nền tảng xã hội đều đang đồng loạt cập nhật bài diễn thuyết học thuật của Lê Hương, ngay cả màn hình LCD lớn ở các phố buôn bán trung tâm của Đề Đô cũng là bóng người tuyệt lệ của cô, toàn bộ người trong thành phố đều chậm rãi dừng chân, bọn họ đều ở đây ngước nhìn cô gái này.
Cô bây giờ rực rỡ lắp lánh, càng truyền đi một loại tín ngưỡng kiên định.
Sau một tiếng, bài diễn thuyết kết thúc, hiện trường tiếng vỗ tay vang dội như sắm, giới kỳ tài của y học không ngừng gật đầu, tràn đầy tán thưởng Lê Hương.
“Không ngờ trong thời gian ngắn như vậy Lê Hương lại có phát hiện mới ở hệ thần kinh Neuron, đây thật sự là “Trường Giang sóng sau đè sóng trước”, những đợt sóng trước như chúng ta đây sẽ bị đập chết trên bờ cát mắt.”
“Viện sĩ Khâu nhận cô học trò này ở đâu thế hả, đúng là một bảo vật.”
“Prof.
Lê chỉ mới 20 tuổi, thật đúng là khiến người người kinh ngạc.”
Hai mươi năm trước Đề Đô cũng rất náo nhiệt, bởi vì có hai thiếu nữ, một là Lâm Thủy Dao, một là Liễu Anh Lạc, năm đó các cô ấy cũng khiến người người kinh ngạc.
Hai mươi năm sau Đề Đô lại náo nhiệt lần nữa, vì Lê Hương tới, cô hôm nay tiến lên sân khấu thuộc về mình lần nữa khiến người người kinh ngạc.
: Mạc Tuân ngồi ở phía dưới nhìn Lê Hương, ánh mắt của anh chưa từng dời khỏi người cô, anh đột nhiên nghĩ tới mùa xuân năm nay cô từ nông thôn ngồi xe lửa đi tới bên cạnh anh, hiện tại đã là mùa đông rồi, đây là năm đầu tiên cô ở bên cạnh anh, anh tận mắt nhìn cô trưởng thành từng chút, càng ngày càng thêm nở rộ.
Chương 899:
Hiện trường có rất nhiều anh tài kiệt xuất tài lại đẹp trai, bọn họ vỗ tay rất nhiệt liệt, rất nhiều người đã kích động đứng lên từ ghế ngồi, trong ánh mắt của bọn họ tràn đầy tán thưởng và mến mộ.
Lúc này có người lớn tiếng nói.
*Prof.
Lê, buổi diễn thuyết này của cô quá cao thâm, có rất nhiều chỗ tôi không hiểu lắm, có thể thêm WeChat với cô được không, tôi nhắn hỏi riêng cô?”
Những bậc anh tài y giới nhanh chóng phỉ nhổ, cười mắng.
“Nhắn hỏi là giả, thêm WeChat mới là thật chứ gì? Đám thanh niên bây giờ thực sự manh động quá, trước mặt nhiều người như vậy đã xin thêm WeChat rồi.”
Không khí của hiện trường nhanh chóng nóng lên, những cậu chàng đẹp trai có tài kia cũng không nhịn được, nhao nhao muốn cùng kết bạn với Lê Hương.
Lúc này hiện trường truyền đến một chất giọng trầm thấp từ tính, “Prof.
Lê, xin hỏi cô đã có bạn trai chưa?”
Lê Hương đứng trên bục sân khấu, đối mặt với nhóm nhân tài đẹp trai kích động này, cô có chút chống đỡ không nỗi, cô không quá vui vẻ đem sinh hoạt cá nhân phơi lên bục sân khấu, lúc này bên tai liền truyền đến giọng nói trầm thấp quen thuộc của Mạc Tuân, Prof.
Lê, xin hỏi cô đã có bạn trai chưa? Lê Hương ngẳng đầu, đôi mắt trong vắt rơi vào Mạc Tuân, hiện tại anh ngồi ở vị trí cao quý nhất, trong túi gấp của áo vest có đặt một chiếc khăn trắng, đôi chân dài kiêu ngạo ưu nhã chồng lên nhau, toàn thân giơ tay nhấc chân đều tản ra mị lực của người đàn ông thành thục.
hệt như khối nam châm khiến người không thể dời mắt.
Anh vậy mà lại gọi cô là Prof.
Lê, chẳng biết tại sao, hai chữ “Prof.
Lê” trong miệng anh lại khiến cô cảm thấy anh đang trêu cô.
Chẳng những thế, anh còn ở trước mặt mọi người hỏi cô có bạn trai chưa.
Ánh mắt của toàn trường kéo qua, mang theo ý hóng chuyện, dù sao quan hệ giữa Mạc Tuân và Lê Hương từng một lần leo lên đầu đề giải trí, là điểm nóng nỗ tung khi ấy.
Lê Hương chậm rãi cong đôi môi đỏ mọng, cô ở ngay trước ánh mắt người người gật đầu: “Có, tôi có bạn trai rồi.”
Ôi?
Đám anh tài than, là người nào, rốt cuộc là ai đoạt đi rồi cô gái của bọn họ? Trong tròng mắt thâm thúy của Mạc Tuân nhanh chóng dâng lên từng đợt sóng rung động mềm mại, anh tiếp tục hỏi: “Vậy bạn trai cô có ở đây không?”
Lê Hương nhìn hắn: *Ở đây nha…”
“Vậy cô nói chuyện với bạn trai cô chưa?”
*Nói rồi…”
“Hai người mới vừa nói cái gì thế?”
Lê Hương suy nghĩ một chút: “Anh ấy hỏi tôi có nói chuyện với bạn trai không, tôi nói với anh ấy, tôi nói rồi…”
Mạc Tuân nhướng mày kiếm anh khí, đôi môi mỏng nhéch lên vòng cung cưng chiều mà vui thích, cô rốt cục cũng công nhận thân phận của anh rồi, anh đã theo đuổi cô thành công rồi.
Toàn trường hít vào một ngụm khí lạnh, ban nãy bọn họ rồi là bất ngờ bị lấp thức ăn cho chó đầy miệng sao, Lê Hương và Mạc Tuân công khai hẹn hò?
Vì sao? Đám anh tài bị đả kích vô cùng, bọn họ cảm giác mình như bị cắm sừng, cô gái bọn họ mến yêu đã bị người đàn ông Mạc Tuân này cho cuỗm mát rồi?
Buổi diễn đàn học thuật kết thúc hoàn mỹ, tin tức Mạc Tuân và Lê Hương công khai hẹn hò nhanh chóng lên Top Search, phía sau bản tin là chữ “Bạo”.
Lê Hương xuống sân khấu, viện sĩ Khâu dẫn cô và máy vị chủ nhiệm khoa thần kinh thảo luận với nhau, lúc kết thúc cuộc trò chuyện, mọi người cười nói.
Chương 900:
“Viện sĩ Khâu, ông mau thả người đi! Mạc tổng đã tại chờ ở đó lâu lắm rồi đấy.”
“Lê Hương, bây giờ cô nhưng là đóa hoa kim giới y học chúng ta đấy, tài tử giới y học nhiều như vậy, cô lại bị vị hậu duệ quý tộc thương giới Mạc tổng này hái mắt.”
“Đám người chúng ta già cả rồi nhưng cũng phải sành điệu một chút, cho đám thanh niên có thời gian hẹn hò lãng mạn, Lê Hương, cô đi nhanh đi.”
Lê Hương ngước mắt, cô nhìn thấy Mạc Tuân phía trước, bên người Mạc Tuân vây quanh mấy người, bọn họ không biết đang nói những chuyện gì, Mạc Tuân cũng không thấy hứng thú, ánh mắt thâm thúy xoẹt qua đây, rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc của cô.
Lê Hương trong lòng ngọt ngào, hệt như ăn một viên kẹo, đây chính là tình yêu! Tình yêu chính là trong biển người mênh mông ngẫu nhiên đối mắt, đều có cảm giác tim đập thình thịch.
Viện sĩ Khâu thấy Lê Hương đã không yên lòng nữa, ông ho khan một tiếng: “Lê Hương, vậy con đi trước đi!”
Lê Hương ngượng ngùng quơ quơ tay: “Bye bye thầy.”
Lê Hương đi thật.
Viện sĩ Khâu chép chép miệng, nam sắc nhỡ quốc(*) mà?
(‘)Quốc ở đây là đất nước, ý toàn câu là chỉ sắc đẹp của người đàn ông làm cô gái bỏ lỡ công việc.
Mạc Tuân dẫm Lê Hương ra đại sảnh diễn đàn học thuật, anh choàng chiếc áo khoác ngoài vàng nhạt lên bờ vai oánh nhuận của Lê Hương.
Lê Hương nói: “Em tự mang được mài!”
“Đừng nhúc nhích.” Mạc Tuân đột nhiên lôi khoác ngoài áo kéo cô về phí trước, lúc cô ngã tới anh cúi đầu, dùng sức hôn lên đôi môi củ ấu đỏ bừng của cô.
Hiện tại cơ thể mềm mại của Lê Hương đều được bọc trong chiếc áo khoác lớn, khuôn mặt nhỏ bị ép ngẳng lên, hàng mi nhỏ dài của cô khẽ run, “Anh, làm cái gì thế hả?”
Mạc Tuân đè thấp giọng lộ ra vẻ cuốn hút chết người, thì thầm với cô: “Ban nãy đã muốn hôn em, đừng nhúc nhích, đứng yên anh hôn một lúc đã.”
Anh hôn sâu hơn.
Lê Hương không ngờ anh vừa đến đại sảnh bên ngoài đã hôn cô, hiện tại bàn tay to giữ lại sau gáy của cô, vững vàng nắm cô trong tay mình, để anh hôn, ngón tay mảnh khảnh của Lê Hương cuộn lại, chịu thua trong sự bá đạo cường thế của anh.
Lúc này Mạc Tuân chậm rãi buông lỏng cô ra, nhưng chóp mũi vẫn còn cọ cọ lên gương mặt non mềm của cô, hô hấp hai người quấn quanh: “Lê Hương, muốn xác định một chút, em bây giờ là của anh, đúng không?”
Khuôn mặt tuyệt sắc Lê Hương gọn lên hai vệt đỏ ửng, cô gật đầu thật nhanh: “Dạ, em là của anh, Lê Hương là của Mạc Tuân.”
Mạc Tuân nhanh chóng nhắm mắt, hầu kết nam tính khẽ cuộn: “Anh cũng là của em, Mạc Tuân là của Lê Hương.”
Lê Hương cong đôi môi đỏ mọng, toát ra ý cười ngọt ngào.
“Cô bạn gái nhỏ của anh, tối nay có rảnh không? Anh muốn mời em cùng ăn bữa cơm dưới ánh nến.” Mạc Tuân mời cô.
Lê Hương đột nhiên nhớ tới một việc, nhanh chóng từ chối: “Tối nay không được, em đồng ý với bà nội phải về sớm tập thể dục với bà rồi.”
Mạc Tuân buông lỏng cô ra, trong lòng là có chút mất hứng và ghen tuông, cô ban ngày học y, buổi tối bồi bà nội, cũng chẳng có thì giời sủng hạnh anh.
Chương 901:
Mạc Tuân vươn cánh tay tráng kiện ôm cô vào trong ngực mình, anh cảm thấy có vài phúc lợi phải tranh thủ cho mình, đứa trẻ biết khóc thì mới có sữa uống: “Anh cũng cần em tập thể dục với anh, tối anh đến phòng em tìm em.”
“cm Lê Hương: “Anh nằm mơ đi!”
Mạc Tuân đưa Lê Hương về Tây Uyển, sau đó anh lái xe đến công ty, Dr.
Xuyên đã ở trong phòng làm việc chủ tịch chờ anh.
Mạc Tuân lần nữa nằm xuống ghế mây, Dr.
Xuyên hỏi: “Mạc tổng, anh chuẩn bị xong chưa, chúng ta bây giờ muốn bắt đầu khôi phục lại nửa đoạn ký ức còn lại, em bây giờ hô ngừng còn kịp.”
Mạc Tuân hai mắt nhắm nghiền, trong môi mỏng bật ra ba chữ: “Bắt đầu đi.”
Anh muốn khôi phục toàn bộ ký ức, anh muốn biết tất cả câu chuyện cũ giữa anh và Lê Hương.
Thôi miên chính thức bắt đầu, Mạc Tuân lại mơ một giấc mơ rất dài.
Nếu như giấc mộng lần trước của anh là ngọt ngào, vậy giác mộng lần này chính là thống khổ.
Tất cả quá khứ lần lượt vén màn trong đầu anh, anh mơ thấy một bản thân khó mà chịu nổi, chứng mát ngủ của anh càng lúc càng ác liệt, anh trở nên cực đoan, gắt gỏng, u ám, nghỉ ky và khát máu, anh nắm Lê Hương thật chặc trong bàn tay, nhưng cô vẫn hệt như cát mịn chảy trôi qua khẽ tay anh.
Hình ảnh như ngừng lại một màn cuối cùng, ở trong tiểu sơn thôn kia, anh thận trọng nâng ba hòn trứng chim giữ lại cô, cô lại vô tình đánh nát ổ chim trong tay anh.
Sau đó anh lại cầm súng chỉa vào mình, không để cô đi, nhưng cô vẫn không quay đầu lại xoay người, rời đi.
Anh bóp cò, bụp một tiếng…
Mạc Tuân đột nhiên mở mắt ra.
Anh từ trong giấc mộng tỉnh lại, anh trên người đỗ mồ hôi lạnh, áo quần ướt đẫm mồ hôi, lồng ngực to lớn phập phồng, đôi đồng tử tan rả chậm rãi mới có lại tiêu cự.
Lúc này bên tai truyền đến tiếng nói ôn hòa của Dr.
Xuyên: “Mạc tổng, anh có khỏe không? Chúc mừng, anh đã khôi phục toàn bộ ký ức, chỉ là, là những ký ức này là thứ anh muốn sao?”
Mạc Tuân giơ tay lên, che viền mắt đỏ thắm của mình, sau đó anh chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
Tây Uyễn.
Lê Hương bồi lão phu nhân và má Ngô tập thể dục một tiếng, sau đó cô về phòng tắm, lúc đi ra đã chín giờ rồi.
Nhưng, Mạc Tuân vẫn chưa về.
Anh nói anh về công ty một chuyến, sao trễ thế này vẫn chưa trở lại? Lê Hương cầm điện thoại lên, định gọi cho Mạc Tuân, nhưng lúc này “ting” một tiếng, tin nhắn tới, là Diệp Linh gửi.
Lê Hương mở tin nhắn ra, Diệp Linh gửi một tắm hình, trong hình là Mạc Tuân, Mạc Tuân bây giờ đang ở trong quán bar, đang uống rượu.
Trễ như thế này còn không về, dĩ còn đến quán bar uống rượu? Diệp Linh nhắn: “Lê Hương, cậu cãi nhau với Mạc tiên sinh?”
Lê Hương rep: “Không hề luôn ấy.”
Diệp Linh: “Ò, vậy Mạc tiên sinh tại sao lại ở chỗ này uống rượu giải sầu chứ? Mau tới đây đưa anh ấy về nhà! Đám phụ nữ ở đây rình Mạc tiên sinh nhà cậu như rình mồi ấy, sắp nhào lên ăn Á\v„m đây.
Diệp Linh lại gửi tới một tấm hình, đám mỹ nữ trong quán rượu ăn mặc mát mẽ đưa mắt dán chặt lên Mạc Tuân, như lang như hỗ.
Lê Hương nhanh chóng dùng cắn răng lên đôi môi củ ấu, cô không biết anh đang làm cái gì, đang yên đang lành tự dưng đi uống rượu? Lê Hương có chút ngây ngốc cũng có chút tức giận, cô rep: “Không đi.”
Chương 902:
Trong quán bar.
Mạc Tuân ngồi ở trên quầy bar uống rượu, anh mặc chiếc áo sơ mi đen, ống tay áo cuốn vài vòng, lộ ra chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay rắn chắc, lúc này ngọn đèn lóa mắt trong quán bar soi xuống khuôn mặt tuấn 360 độ không có một góc chết ấy, lộ ra vẻ mỹ lệ.
Mạc Tuân đang uống rượu, trong tay đã lăn lóc nhiều vỏ chai, trong tròng mắt thâm thúy nhiễm vài phần say.
Sùng Văn thận trọng nhìn Mạc Tuân: “Thiếu chủ, ít uống rượu một chút thôi ạ! Hiện tại thời gian không còn sớm, chúng ta cần phải về rồi.”
“Mấy giò rồi?” Mạc Tuân hỏi.
“Chín giờ.”
Đã chín giò, là rất trễ rồi, Mạc Tuân lấy điện thoại của mình ra, nhưng trên điện thoại trống không, Lê Hương không gửi tin cũng không có gọi anh, một cái cũng không có?
Mạc Tuân rót rượu cho mình, anh nhếch đôi môi mỏng móc ra thành vòng cung nhọt nhạt tịch mịch, lắm bẩm: “Tôi không về, cô ấy chẳng thèm quan tâm tôi, cô ấy phải bận rộn trị bệnh cứu người, còn bận hơn bồi bà nội bồi má Ngô, cô ấy không muốn bồi tôi!”
Sùng Văn nhìn mà trợn mắt há miệng, thiếu chủ nhà anh ta vẻ mặt và khẩu khí chua chát sao cứ như… oán phu khuê phòng thế này? Không, đây tuyệt đối không phải thiếu chủ minh thần vũ trong trí nhớ của anh tai Thiếu chủ chỉ là uống say?
Nhất định là như vậy?
Sùng Văn nói: “Thiếu chủ, không thì tôi gọi điện thoại cho Lê tiểu thư?”
Động tác uống rượu của Mạc Tuân khẽ dừng, anh liếc Sùng Văn, có chút ngạo kiều: “Cậu gọi điện thoại cho cô ấy làm cái gì?”
“Tôi gọi điện bảo Lê tiểu thư tới đón thiếu chủ về nhà.”
Mạc Tuân thẳng lựng, giọng điệu thờ ơ: “Tôi không bảo cậu gọi, nhưng nếu muốn gọi thì gọi đi, gọi cho cô ấy, bảo tôi uống say rồi, bảo cô ấy đến đón tôi.”
Sùng Văn nhanh chóng lấy điện thoại ra, bám số của Lê Hương.
Tây Uyễn.
Lê Hương điện thoại di động vang lên, điện thoại tới.
Án phím nhận, giọng Sùng Văn từ bên kia truyền tới: “Lê tiểu thư, thiếu chủ ở trong quán bar uống say, cô mau đến mang anh ấy về đi ạ!”
Nghe tiếng Sùng Văn, Lê Hương chau hàng mày thanh tú, phun ra ba chữ: “Tôi không đi.”
Tôi không đi…
Bởi vì điện thoại mở loa ngoài, cho nên ba chữ này rõ ràng truyền lại vào trong màng tai Mạc Tuân.
Đôi mắt thâm thúy của Mạc Tuân chợt nghiêm lại.
Sùng Văn có chút muốn cười, nhưng anh ta không dám, chỉ có thể nín, anh ta cảm thấy nhà mình thiếu chủ thật đáng thương, Lê Hương không muốn anh, đây thật là “oán phu khuê phòng ” mà.
Sùng Văn nhanh chóng nghiêm mặt nói: “Lê tiểu thư, cô thực sự không đến? Thiếu chủ thực sự uống say, bên cạnh anh ấy còn có mỹ nữ bầu bạn, nếu như cô không đến, tôi chỉ có thể để đám mỹ nữ này mang thiếu chủ vào phòng nghỉ ngơi.
Điều tôi lo là mị lực thiếu chủ lớn như vậy, đến lúc đó đám mỹ nữ này leo đến cưỡng bức thiếu chủ tôi, vậy thiếu chủ liền thất thân, dang tiếng một đời cũng mắt.”
Chương 903:
Nói xong Sùng Văn liếc mắt Mạc Tuân, ý kia là, thiếu chủ, nhanh khen tôi.
Mạc Tuân nhướng hàng mày kiếm anh khí liếc lại Sùng Văn, cậu lợi hại.
Lúc này giọng nói thanh lệ của Lê Hương từ bên kia truyền tới: “Nếu như thiếu chủ nhà anh thực sự bị cưỡng bức, vậy thật xin lỗi, tôi cũng cứu không được hắn, bởi vì tôi không phải cảnh sát, là bạn bè nên nhắc nhở, số cảnh sát là 110.”
“Tút tút’ hai tiếng, Lê Hương trực tiếp cúp điện thoại.
Sùng Văn: “…
Mạc Tuân: “…”
“Thiếu chủ, Lê tiểu thư thật sự ngầu quá đi mắt, cô ấy căn bản… không để ý tới anh luôn á!”
Ánh mắt Mạc Tuân đanh lạnh đánh tới: “Cậu có thể ngậm miệng! Cậu không nói cũng chẳng ai bảo cậu câm!”
Mạc Tuân uống say, anh vào phòng tổng thống, ngồi trên ghế sa lon.
Anh cảm thấy đau đầu, nên anh dựa lưng vào ghế sa lon, giơ tay lên xoa xoa mi tâm của mình, nơi đó ánh sáng khá tối, làm dáng người đồ sộ anh tuấn của anh giữa độ tối độ sáng tỏa ra vẻ u lãnh, kiêu ngạo lại thần bí cường đại.
Lúc này cửa phòng tổng thống “cạch” một tiếng mở ra, một mỹ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đi đến.
Tiểu Trúc ở trong đại sảnh vẫn nhìn chằm chằm Mạc Tuân, cô ta hệt như hoa sỉ nhìn chằm chằm anh, tim đập thình thịch, người đàn ông này quyền thế khuynh đảo toàn bộ Đề Đô, chính là tượng trưng cho anh tuấn, tiền tài, quyền thế.
Đáng quý hơn là sinh hoạt cá nhân anh sạch sẽ, bề ngoài kiêu ngạo cấm dục, lại là đại lão thương giới, tinh anh xã hội, như là một khối nam châm hấp dẫn đám con gái trẻ tuổi xinh đẹp này.
Thế nhưng cô ta so với đám con gái kia nữ thông minh hơn to gan hơn, cô biết Mạc Tuân uống say, còn một đường đi theo anh tới phòng tổng thống, đàn ông say rượu dễ dàng mắt lý trí nhất, đây là cơ hội cô ta muốn.
Tiểu Trúc si ngốc nhìn Mạc Tuân bây giờ, đôi chân dài to cũng không vắt chéo nữa, mà là tự nhiên lười biếng đi duỗi khúc về trước, anh nhắm mắt, nhíu chặt mi tâm anh khí, cả người lộ ra mị lực một lời khó tả hết.
Đàn ông cực phẩm như thế, cho dù không cho cô ta tiền, cô ta cũng nguyện ý ngủ cùng anh một lần.
Ngủ với người đàn ông này, không phải là anh ngủ cô ta, mà là cô ta ngủ anh.
Tiểu Trúc rón rén đi tới sau ghé sa lon, sau đó cô ta giơ tay, bắt đầu giúp Mạc Tuân xoa bóp huyệt Thái Dương.
Tiểu Trúc là học qua xoa bóp, là vì thu phục đàn ông mà học, thủ pháp của cô ta hết sức mềm nhẹ, Mạc Tuân cảm thấy cơn đau đầu hóa giải một ít, mi tâm nhíu chặt cũng chậm rãi thư giản.
Trong phòng rất an tĩnh, nhịp tim Tiểu Trúc gia tốc, Mạc Tuân dường như đã ngủ rồi, tay cô ta do dự một chút, sau đó to gan đi xuống, rơi trên bờ vai phẳng của Mạc Tuân.
Cô ta nũng nịu mở miệng nói: “Mạc tổng, anh chắc mệt lắm rồi nhỉ, em giúp anh cởi áo sơ mi ra nha.”
Tay Tiểu Trúc dọc theo bờ vai phẳng của người đàn ông dời xuống, cách lớp vải thật mỏng cô ta cảm giác được rõ ràng bắp thịt rắn chắc to lớn trên người đàn ông, cô ta nôn nóng cởi nút áo Mạc Tuân ra.
Thế nhưng một giây kế tiếp Mạc Tuân đột nhiên mở mắt ra, anh siết chặt cổ tay Tiểu Trúc, âm u rét lạnh hỏi: “Cô là ai?”
Tiểu Trúc thật không ngờ Mạc Tuân còn cảnh giác cao như thế, còn có thể tỉnh lại giữa sự quyến rũ của mỹ nữ, sắc mặt cô ta trăng nhọt: “Mạc tổng, em… em…”
Mạc Tuân nhanh chóng hắt tay cô ta ra, còn âm lệ lên tiếng cắt lời cô ta: “Cho cô ba giây, lập tức cút ngay cho tôi!”