Nghịch Tập Sủng Nhanh Còn Kịp


Chương 939:
Con ngươi thâm thúy Mạc Tuân chợt co rút, dự cảm không lành trong lòng anh rốt cục đã chứng thực rồi, cô đã biết, cô đã biết.
Kỳ thực anh không nên cảm thấy kỳ lạ, cô thông minh như thé, rất dễ dàng sẽ phát hiện ra điểm kì lạ và đầu mối, muốn thoát thân khỏi Tây Uyễển, vốn là chuyện quá dễ với cô.
Lúc này dư quang trong mắt Mạc Tuân nhiều hơn một thân ảnh, cách đó không xa, Thượng Quan Đằng lộ diện.
Cặp mắt tà ác màu lam kia của Thượng Quan Đẳng rơi trên người Lê Hương, trong con ngươi kia toát ra tia sáng vặn vẹo mà hưng phần.
Mạc Tuân mím đôi môi mỏng, anh giam cầm Lê Hương ở Tây Uyễển mặt khác cũng là vì lo lắng an toàn của cô, anh không hy vọng cô chạm mặt Thượng Quan Đằng.
Ngày hôm nay Lê Hương mặc chiếc váy dài màu đen, chiếc váy dài ôm lấy đường cong lả lướt của cô, suối tóc đen xõa dài, 3 vài lọn tóc nhẹ nhàng rơi vào bên má, lại tăng thêm máy phần phong tình quyến rũ của phụ nữ.
Cô đã đi tới, dừng bên người Mạc Tuân.
Toàn bộ phòng khách đều yên lặng, ánh mắt của mọi người “xoát” tụ tập đến trên người Lê Hương, lúc này không biết là ai kinh hô lên.
“Trời ạ, các người mau nhìn trên cổ Lê Hương đeo cái gì thế kia, là chuỗi dây chuyền Only – love sao?”
“Không thể nào, Mạc thiếu tuy là cùng Lệ Yên Nhiên kết hôn rồi, nhưng anh ấy lại tặng dây chuyền duy nhất cho Lê Hương?”
“Lê Hương tới đây làm cái gì, cô ấy không phải là tới đại náo hôn lễ đấy chứ, hay là cướp chú rễ đi?”
Đám phu nhân bà tám nhao nhao xì xào bàn tán, Lệ Yên Nhiên bóp ngón tay giữa vào trong lòng bàn tay, cô ta nhìn Lê Hương, mảnh dây chuyền khảm kim cương sáng chói càng tô điểm lên cần cỗ mềm mại của Lê Hương thêm sáng bóng, mặc dù cô chưa tô phần thoa son, chỉ dựa vào mỗi sợi dây chuyền ấy đã đẹp đến kinh người.
Lê Hương xuất hiện, nhanh chóng đè bẹp dí nữ chính là cô ta.
Lúc này Mạc Tuân chau mày kiếm: “Sao em lại tới đây?”
Giọng anh trầm thấp, mang theo xa cách cùng không vui.
: Ề Lê Hương ngắng đầu nhỏ, mang theo đôi mắt trong vắt nhìn anh: “Em ghim châm ngủ cho bà nội và má Ngô, sau đó em dịch dung đi ra, thế nào Mạc tiên sinh, em thông minh không?”
Mạc Tuân nhìn cô cười rạng rỡ, cô thật sự đang cười, nhưng ý cười chưa đạt đến đáy mắt, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rất trắng, trắng đến không chút huyết sắc nào.
Mạc Tuân mắp máy đôi môi mỏng, cặp mắt sắc bén như chim ưng nhàn nhạt lướt qua toàn trường, ánh mắt mọi người đều tụ tập qua đây, rất nhiều phu nhân lấy điện thoại ra quay video, Lê Hương bây giờ là nhân vật công chúng, rất hot, nếu như phát tán video này lên mạng, rất dễ dàng sẽ lan tỏa rất nhanh.
Nhưng đám phu nhân này chạm phải ánh mắt lành lạnh uy hiếp cảnh cáo của Mạc Tuân, tay run lên, không dám quay nữa.
Mạc Tuân lúc này mới đưa mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Lê Hương: “Về đi, nơi đây không phải nơi em nên tới.”
“Mạc tiên sinh, em đột nhiên nghĩ tới một việc, trước đây anh nói muốn phục hôn, cho nên Mạc tiên sinh, anh bây giờ cầu hôn em được không?”
Toàn trường hít vào một tiếng, bọn họ khiếp sợ nhìn Lê Hương, cô vậy mà bảo Mạc Tuân ở đây cầu hôn cô? Gan… gan cũng quá lớn rồi đấy?
Mi tâm Mạc Tuân trầm xuống, ngũ quan anh tuần lạnh lùng nghiêm nghị siết chặt, anh không nói gì.
Hàng mi dài của Lê Hương run rấy, sau đó cười một tiếng: “Bỏ đi Mạc tiên sinh, em cho phép anh ngạo kiều một lần, anh không cầu hôn em, vậy em sẽ cầu hôn anh!”
Chương 940:
Nói rồi Lê Hương lại tiếp lời: “Mạc tiên sinh, năm nay em hai mươi tuổi, cơ thể khỏe mạnh, yêu mến anh đã lâu, cưới em nhé, sau này em sẽ sẽ cố gắng xinh đẹp như hoa, kiếm tiền nuôi gia đình, không để bất cứ ai bắt nạt anh, cũng không để anh chịu bắt kỳ uất ức nào.

Thế nên, để em gả cho anh nhé, có được không?”
Trời đất thánh thần ơi.
Toàn trường khiếp sợ nhìn Lê Hương, bọn họ sớm biết Lê Hương sẽ tới, chắc chắn sẽ có kịch hay, bởi vì căn cứ theo kinh nghiệm quá khứ, nơi mà Lê Hương đến khẳng định rất đặc sắc.
Hiện tại Lê Hương quả nhiên không để bọn họ thất vọng, thế nhưng, nhìn xem đây là chuyện con người làm sao, Mạc Tuân không cầu hôn cô, cô liền cầu hôn Mạc Tuân? Quá kích thích?
Thật quá chất?
Mi tâm anh tuấn Mạc Tuân đã nhíu chặt, bàn tay to xuôi bên người siết thành quyền chặt, không dám buông ra, anh cảm giác mình đã không kháng cự nỗi thế công của cô rồi, anh sắp thỏa hiệp mắt rồi.
Anh chưa bao giờ từng nghĩ, cô sẽ cầu hôn anh.
Hiện tại ánh mắt cô trong vắt mà thành tín nhìn anh, chỉ cần anh gật đầu, anh có thể có được cô, cô chính là Mạc phu nhân của anh.
Nhưng là…
Mạc Tuân nhắm mắt lại, anh cắn răng, cắn chặt quai hàm dữ tợn đến đáng sợ, anh từ chối mê hoặc, cầu xin cô đừng lại dụ dỗ anh.
Ở trước mặt cô, anh đã quân lính tan rã.
Mạc Tuân như là mất đi tất cả kiên nhẫn, giọng nói bạc tình vang lên mang theo ý răn dạy: “Lê tiểu thư, quấn lấy không tha là dạy dỗ của cô sao? Mau ra ngoài, nếu không tôi sẽ gọi người…”
Lời Mạc Tuân còn chưa dứt, toàn bộ hô hấp đã ngừng lại, vì Lê Hương nhào qua, vươn hai cánh tay ôm chặt vòng hông to lớn của anh, cô nhào vào trong ngực anh.
Thân hình cao lớn của Mạc Tuân trong nháy mắt cứng ngắc.
Trong ngực là thân thể mềm như ngọc thơm như hoa kia, dán thật chặt vào cơ thể lạnh băng cứng đò của anh, bàn tay đang nắm chặt của anh chọt bông lỏng.
\ Áo sơmi ôm lấy bắp thịt đang căng chặt, khóe mắt hẹp dài dính vào màu máu đỏ tươi.
Đời này của anh chưa từng có cảm giác như vậy, thống khổ lại ngọt ngào, cô đang hung hăng hành hạ anh, anh sắp bị cô dằn vặt đến điên rồi.
“Mạc tiên sinh, em không muốn ở chỗ này, chúng ta về nhà đi, anh dẫn em về nhà đi!” Lê Hương dán mặt lên buồng tim của anh, mềm giọng cầu xin.
Mạc Tuân nhắm hai mắt, anh biết không thể để cô dây dưa như thế, anh chậm rãi gio tay lên, đè lên bờ vai oánh nhuận của cô, dùng sức đẩy cô ra.
Lê Hương bắt ngờ lui về phía sau mấy bước, miễn cưỡng giữ vững thân thể, có chút chật vật, chóp mũi đỏ lên, trong hốc mắt sáng trong ấy đã dâng lên một tầng hơi nước.
Cô không thể đứng thẳng lên, hai tay che mặt mình, rên thống khổ: “Đau.”
Đau.
Tiếng than nhẹ này lọt vào màng nhĩ Mạc Tuân khiến con ngươi anh co rụt lại, môi mỏng mím lại trắng bệch, đi nhanh lên trước, anh tóm lấy cánh tay gầy nhỏ của cô, trầm giọng khẩn trương hỏi: “Sao vậy, đau ở đâu? Lê Hương mau nói chuyện!”
Lê Hương nhanh chóng ngước mắt, đôi mắt trong suốt nhiễm ý cười: “Mạc tiên sinh, nhìn kia, anh bị em bắt thóp rồi nhé, anh đang quan tâm em!”
Dây thần kinh Mạc Tuân căng thẳng lập tức buông lỏng, anh biết cô lừa anhl Vẻ mặt anh càng thêm xa cách thờ ơ: “Lê tiểu thư, đùa dai như vậy có phải hay vui lắm không, hôn lễ của tôi không chào đón cô, cô mau rời khỏi nơi này!”
Chương 941:
Nói xong, anh xoay người rời đi.
Thế nhưng mấy ngón tay trắng noãn nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo của anh, giọng nói thiếu nữ thanh lệ mềm mại vang vọng bên vành tai: “Là bởi vì thân thể em sao, có phải anh kết hôn với Lệ Yên Nhiên có thể lầy được cách chế thuốc cứu em?”
Mạc Tuân quay đầu nhìn cô, anh biết không gạt được cô, cô đã đoán được tất cả.
Lê Hương đã lấy được đáp án từ trong ánh mắt của anh, cô cong môi đỏ mọng: “Mạc Tuân, em không cần anh làm cho em như vậy, em ghét nhất là người khác vì tốt cho em, có rất nhiều cách để giải quyết vấn đề, chúng ta có thể lựa chọn cùng nhau đồng cam cộng khổ, em không muốn anh và Lệ Yên Nhiên kết hôn, đừng tưởng rằng em sẽ cảm kích anh, em chỉ biết anh phản bội em, là anh buông tay em trước.”
“Mạc Tuân, em đã nói rồi, trong mắt em không chứa được một hạt cát, hôm nay Lệ Yên Nhiên ở trước mặt toàn bộ Đề Đô đại gả, khi cuộc hôn nhân của hai người bắt đầu chính là kết thúc giữa chúng ta, em không hứng thú với người đàn ông đã Có vợ.”
“Mạc Tuân, em sẽ cho anh một cơ hội, anh lựa chọn giữa em và Lệ Yên Nhiên, nếu như anh không cần em nữa, vậy em sẽ lập tức đi, cũng sẽ không bao giờ quay đầu lại.”
Trong đôi mắt trong vắt của cô Mạc Tuân thấy được vẻ dứt khoát và đoạn tuyệt của cô, chuyện anh lo lắng nhất, chuyện mọi người lo lắng nhất vẫn đến, cuộc hôn lễ này là bước đường cuối cùng của anh và cô.
“Anh Tuân…” Lúc này Lệ Yên Nhiên đi tới: “Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi qua thôi.”
Lệ Yên Nhiên vươn tay mình đến Mạc Tuân.
Ánh mắt Mạc Tuân tối tăm liếc Lệ Yên Nhiên liếc mắt, sau đó rũ mắt, gỡ từng chút từng chút một ngón tay đang níu lấy ống tay áo anh xuống.
Lê Hương cảm giác vạt áo anh chạy trốn khỏi khẽ tay mình, anh lựa chọn Lệ Yên Nhiên, cô vẫn là mắt đi anh.
Căắn chặt răng lên đôi môi đỏ mọng, vẫn cố nén lấy giọt nước mắt nóng hồi, nhưng nước mắt tựa như chuỗi châu đã đút, từng viên từng viên đập xuống.
Tách từng ngón tay của Lê Hương ra xong, Mạc Tuân nhấc đôi chân dài đi về phía Lệ Yên Nhiên, song, anh cũng không nắm tay Lệ Yên Nhiên.
Tay Lệ Yên Nhiên cứ thế lúng túng cứng lại ở giữa không trung, nhưng cô ta đã quen với tình cảnh lúng túng như thế, cho nên chính mình tìm một bậc thang rút tay trở về, cô ta cao ngạo hất cằm, lấy tư thế thắng cuộc nhìn về phía Lê Hương: “Lê tiểu thư, hiện tại anh Tuân đã là chồng tôi, tôi là Mạc phu nhân của anh ấy, cho nên về sau hy vọng cô chú ý đúng mực, đừng có ý đồ chấm mút chồng người khác, làm tiểu tam người ta khinh thường.”
Lê Hương vươn tay lau sạch toàn bộ nước mắt trên mặt, hốc mắt của cô còn đỏ ửng, nhìn vừa chật vật vừa đáng thương, nhưng cô ngắng đầu, cong khóe môi nhéch ra ý cười xinh đẹp lại lạnh lùng: “Lệ Yên Nhiên, thứ tiêu tam thượng vị như cô liền tưởng rằng mình không phải tiểu tam à? Lúc tôi và Mạc Tuân ở chung với nhau, còn không biết cô ở đâu.

Nếu như cô không ngu xuẩn đến mức không có thuốc nào cứu được nữa thì nên biết thà ở đây tốn lời với tôi, còn không bằng lấy chút thủ đoạn dạy dỗ tốt người đàn ông của mình.”
“Mày!” Lệ Yên Nhiên lúc đầu ỷ vào dáng vẻ bệ vệ mình muốn nghiền ép Lê Hương, nào biết Lê Hương miệng mồm lanh lợi trong nháy mắt giết chết cô ta.
Cãi nhau với Lê Hương, cô ta từ xưa đến giờ không bao giờ thắng nỗi.
Lúc này ánh mắt Lê Hương rơi trên khuôn mặt tuần tú của Mạc Tuân: “Mạc thiếu, hôm nay em tới đây chính là muốn đánh cuợc một lần, em muốn mang anh về nhà, nhưng anh để em thua cuợc, không sao, em nguyện thua cuộc, chúc hai người tân hôn hạnh phúc.

À đúng rồi, hôm nay em tới vội quá, không chuẩn bị quà tân hôn cho hai người, không bằng em tặng đồ luôn đeo bên người cho hai người nhé.”
Cặp mắt thâm thúy Mạc Tuân đột nhiên híp lại, anh đã đoán được cô muốn làm gì.
Quả nhiên, Lê Hương giơ tay lên, nắm chuỗi dây chuyền Only-love, lúc ngón tay cô chạm tới chuỗi dây chuyền độc nhất kia liền cuộn tròn, sau đó cô dùng sức, mạnh mẽ tháo chiếc dây chuyền Only-love từ cổ mình xuống.
Dây chuyền kim cương sáng chói nhanh chóng kéo ở cần cỗ mềm mại cô ra một vết máu.
Chương 942:
Chuỗi dây chuyền duy nhất?
Ánh mắt đám người ở đây đều sáng rực.
Lệ Yên Nhiên cũng thế, cô ta nhanh chóng vươn tay: “Lê Hương, chuỗi dây chuyền duy nhất vốn chính là của tao, mau đưa cho tao!”
Lê Hương nắm chuỗi dây chuyền duy nhất, nhìn về phía Lệ Yên Nhiên: “Muốn, thì qua đây lấy.”
Lệ Yên Nhiên đi tới, đưa tay đón.
Lúc này Lê Hương nâng tay lên, sau đó chậm rãi đưa tay buông lỏng, dây chuyền kim cương Only-love cùng chuỗi chiếc nhẫn duy nhất kia trực tiếp rơi trên thảm.
Lệ Yên Nhiên Nhất cứng đò, cô ta biết Lê Hương đây là cố ý nhục nhã cô, Lê Hương nhục nhã cô ta một cách trần trụi lại thẳng thắn như vậy.
“Lệ Yên Nhiên, thứ tôi không cần, cho cô đấy.” Nói xong, Lê Hương trực tiếp xoay người rời đi.
Lệ Yên Nhiên thực sự tức đến run cả người rồi, cô ta oán độc nhìn thân ảnh nhỏ nhắn tuyệt lệ của Lê Hương biến mắt trong tầm mắt mình, sau đó cô ta cũng không để ý đến tôn nghiêm thể diện, trực tiếp ngồi xổm người xuống nhặt sợi dây chuyền Only-love cùng chiếc nhẫn duy nhất trên thảm.
Những thứ này đều là của cô ta?
Ngay lúc Lệ Yên Nhiên sắp nhặt được, đột nhiên có một bàn tay rõ ràng khớp xương thò qua, nhặt trước cô ta một bước cả dây chuyền lẫn nhẫn, là… Mạc Tuân?
Lệ Yên Nhiên không nhặt được bỗng cứng đò, cô ta nhìn Mạc Tuân: “Anh Tuân, hôm nay là đại hôn của chúng ta, anh tặng hết nhẫn và dây chuyền cho em đi.”
Mạc Tuân đặt dây chuyền và nhẫn trong lòng bàn tay mình, phía trên còn lưu lại hơi ấm của cô, anh chẳng buồn liếc đến Lệ Yên Nhiên, chỉ là mím môi nói: “Cho dù là đồ cô ấy không cần, cô cũng không xứng.”
*…”” Sắc mặt Lệ Yên Nhiên trắng bệch, cô ta cảm giác mình sau khi bị Lê Hương nhục nhã liền bị Mạc Tuân giáng một kích nặng nề, cô ta bị đôi nam nữ bọn họ hợp lại đánh, quá thảm.
Rất rõ lời của Mạc Tuân đã bị tất cả mọi người nghe được, đám người lúc đầu mới ban nãy còn cực kỳ hâm mộ nịnh bợ cô ta nhao nhao lộ ra vẻ xem kịch vui, đồng tình cũng có, khinh thường cũng chả thiếu, “Phụt, không hiểu sao tôi thấy Lệ Yên Nhiên bị vả đến sưng mặt thế nhỉ?”
“Lệ Yên Nhiên mới vừa rồi còn nói chiếc nhẫn duy nhất Mạc thiếu đã đưa cho cô ta, cô ta đúng là nói dối.”
“Tôi thấy tim Mạc thiếu đều đặt trên người Lê Hương, Proi.
Hạ thật sự rất sự quá ngầu, mỗi lần lên sân khấu đều sẽ mang đến kinh hỉ cho chúng ta.”
“Xem ra Mạc thiếu rất ghét Lệ Yên Nhiên, cho dù kết hôn rồi thì thế nào, tôi xem tối nay động phòng hoa chúc Lệ Yên Nhiên Nhất chắc chỉ có một mình rồi.”
Lệ Yên Nhiên nhanh chóng găm móng tay vào trong lòng bàn tay cô ta, cô ta không hề thấy đau, từ khi nào mà cô ta đã không phải là người được cả Đế Đô ủng hộ nữa? Hiện tại tất cả mọi người đều thích Lê Hương.
Hiện tại mỗi một lần lên sân khấu, Lê Hương đều thu được ủng hộ của toàn thể mọi người, mà cô ta luôn là thất bại thảm hại.
Lệ Yên Nhiên thật sự nghĩ không ra khởi điểm cô ta cao như vậy, thiên kim đại tiểu thư của thủ phủ toàn cầu, đệ nhất mỹ nhân – đệ nhất danh viện Đề Đô, vậy mà từ sau khi gặp gỡ Lê Hương, cô ta bị đánh cho nát nhừ.
Đương nhiên Lệ Yên Nhiên cũng không quá bận tâm điều này, cô ta âm thầm câu một cái khóe môi, ai nói cô ta sẽ một mình trông phòng, đêm tân hôn tối nay Mạc Tuân phải ngủ với cô ta.
Nếu như anh không bồi ngủ, cô ta sẽ không đưa máu cứu Lê Hương?
Chương 943:
Lê Hương bước nhanh ra ngoài, trên cơ bắp tinh tế mềm mại đã lắm tấm một tầng mồ hôi, mi tâm thanh tú chau lại, cô tựa lưng lên vách tường lạnh như băng, cô há to miệng thở dốc, vừa rồi cô không có diễn kịch, lúc cô kêu “đau” với Mạc Tuân cũng là lúc chất độc trong người cô đã phát tác.
Trên mặt đau như dao cứa, da thịt như thể muốn nứt ra, cảm giác đau đớn này khiến cả thân thể mềm mại cô đều run lên.
Cô không thể ngã xuống ở đây.
Cô không muốn ngã ở buổi tiệc đại hôn này.
Cô không thể để cho Mạc Tuân chứng kiến cảnh này.
Cô phải rời khỏi đây.
Lê Hương ngồi dậy, tiếp tục đi về phía trước.
Thế nhưng đi hai bước, liền va phải một người, Thượng Quan Đẳng xuất hiện.
Thấy được Thượng Quan Đằng, bước chân của Lê Hương ngừng lại.
Sau khi Thượng Quan Đằng đi tới Đế Đô cũng không có động tĩnh gì, bởi vì mục tiêu của hắn ta là… Lê Hương, hắn một mực tại chờ Lê Hương xuất hiện.
Hiện tại Thượng Quan Đằng nhìn Lê Hương, cặp mắt màu lam lộ ra ánh sáng cực nóng đến vặn vẹo, quá giống.
Thực sự quá giống?
Ánh mắt Thượng Quan Đằng lưu luyến trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt lệ đầy tiên khí của Lê Hương, ngũ quan tỉnh xảo chói mắt, hàng mày liễu, chóp mũi thanh tú, ngay cả đôi môi củ ấu đỏ bừng đều có cái bóng của Lâm Thủy Dao năm đó.
Thượng Quan Đẳng lộ ra vài phần si mê, lúc này hắn ta chạm phải cặp mắt trong vắt của Lê Hương, lúc hắn ta đang nhìn Lê Hương, Lê Hương cũng đang nhìn hắn.
Lê Hương thản nhiên mà ung dung đánh giá Thượng Quan ; Đẳng đối diện, hiện tại cô mặc chiếc váy đen dài đứng thẳng, cặp mắt kia như chứa dòng suối trong vắt, ánh nước chảy róc rách lại cất giấu mũi nhọn nhàn nhạt.
Thượng Quan Đằng lúc này bị một thân khí độ ung dung của Lê Hương háp dẫn, hắn câu môi: “Cô biết tôi là ai sao?”
Lê Hương mỉm cười: “Thượng Quan Đằng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Thượng Quan Đằng đến gần Lê Hương: “Có ai từng nói với cô chưa? Cô rất giống mẹ cô?”
Chỉ là, Lâm Thủy Dao càng thêm sáng rực xinh đẹp, ngây thơ rực rỡ, mà Lê Hương một thân khí độ càng giống như là…
người Lệ gial Nhìn Lê Hương, Thượng Quan Đẳng liền được nhắc nhở đây là đứa con mà Lâm Thủy Dao cùng tên đàn ông khác sinh ra, đây là hợp thể gen hoàn mỹ nhất trên đời, Lê Hương hoàn mỹ thừa kế tất cả bộ gen ưu tú của hai người Lệ Quân Mặc và Lâm Thủy Dao.
Lê Hương nghệch cái đầu nhỏ: “Ông biết mẹ tôi?”
“Đâu chỉ là biết, mẹ cô đã từng là vị hôn thê của tôi, là vương hậu của tôi, thế nhưng cô ấy không chọn tôi, mà là lựa chọn một tên phàm nhân, mang thai cô.” Nói đến chỗ này, trong cặp mắt màu lam kia của Thượng Quan Đẳng liền tràn ra phẫn hận cùng không cam lòng.
Lê Hương đã biết, đây là một người yêu mà không được đền đáp, hắn ta ở trong tình yêu lâu dài và dòm ngó của mình mà vặn vẹo tâm trí.
Chương 944:
“Chuyện đời trước tôi không thể phán xét, tôi chỉ muốn biết, ông muốn làm gì?” Lê Hương nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Đằng.
“Lúc đầu tôi định để cô thịt nát xương tan, để mẹ cô cũng cảm thụ một chút nỗi đau khi mắt đi của cô, để cô ấy hói hận cả đời, nhưng bây giờ tôi đã thay đổi chủ ý.”
Nói rồi Thượng Quan Đẳng lại quan sát Lê Hương một chút, trên người cô mặc chiếc váy đen dài lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, đầu vai oánh nhuận, không gì không hoàn mỹ, tuổi xuân căng tràn thân thể mịn màng kia tản ra mị lực vô tận.
“Tôi bây giờ muốn mang cô về vương quốc của tôi, nếu tôi không thể có được mẹ cô, vậy tôi sẽ chiếm lấy cô để bù đắp tiếc nuối cuộc đời tôi.

Tôi muốn để cô làm vương hậu của tôi, không làm được vương của mẹ cô, vậy làm con rễ mẹ cô, như vậy chẳng phải càng thêm thú vị sao?”

Lê Hương cảm thấy hắn Thượng Quan Đằng này thực sự là biến thái hết thuốc chữa, hắn ta vậy mà muốn cưới cô làm hậu.
Lê Hương trầm tư trong chốc lát: “Quan hệ giữa ông và Dạ lão như thế nào, chất độc biến lão kia có phải là chủ ý của ông không?”
Cặp mắt màu lam kia của Thượng Quan Đẳng trong nháy mắt sáng ngời, cô bé trước mắt này thực sự quá thông minh, cô rất dê dàng là có thể đem một chuỗi nhân vật và câu chuyện liên hệ lại với nhau.
“Không sai, chất độc kia chính là chủ ý của tôi, năm đó mẹ cô giải trừ hôn ước với tôi, tự mình đến Đề Đô, lại chọn lựa bố cô mà tạo ra cô, từ khi đó tôi chỉ muốn lên một kế hoạch báo thù hoàn mỹ.

Dạ lão Dạ Huỳnh Lệ Yên Nhiên chỉ là quân cờ của tôi, cháu trai Dạ gia Dạ Vô Ưu từ nhỏ đã có thiên phú với độc, tôi bảo Dạ lão huấn luyện hắn, để hắn tốn nhiều năm nghiên cứu ra chất độc đối phó với dòng máu bắt tử.

Đồng thời dùng máu của Yên Nhiên làm thuốc dẫn, buộc vận mệnh của con gái tôi và cô chung một chỗ, đây thật là một kế hoạch không chê vào đâu được, các người đều ở trong lòng bàn tay tôi, ai cũng đừng hòng trốn!”
Lê Hương nghe hiểu, thảo nào Mạc Tuân muốn kết hôn với Lệ Yên Nhiên, bởi vì máu của Lệ Yên Nhiên chính là thuốc giải cho chất độc cải đồng hoàn lão kia.
Loại thuốc dẫn lấy từ máu này, không có khả năng diệt tận gốc độc, e rằng cô trọn đời đều phải lệ thuộc vào máu Lệ Yên Nhiên.
Tên Thượng Quan Đằng trước mắt không chỉ biến thái, còn một kẻ điên.
Mấy ngày này Lê Hương đều ở Tây Uyễn, thông qua đoạn đối thoại với Thượng Quan Đẳng này, cô đã đại khái biết được bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là…
Lê Hương ngắng đầu, lúc này cô ở phía trước thấy được hai bóng người, Lệ Quân Mặc và Mạc Từ Tước không biết từ lúc nào đã tới.
Lê Hương đưa mắt rơi trên người Lệ Quân Mặc, lúc này phía ngoài trời rét lạnh, Lệ Quân Mặc ẳn ở nơi chập sáng chập tối, ngọn đèn lồng trên hàng lanh mơ hồ soi đến, rọi sáng khuôn mặt thâm thúy như quỷ phủ thiên công của ông.
Hiện tại Lệ Quân Mặc mặc chiếc áo sơ mi đen đã được là thẳng, lặng lặng đứng ở nơi đó, ông giơ tay nhắc chân đều tỏa ra hơi thở tôn quý lạnh lùng uyên thâm lắng đọng theo năm tháng.
Vị quân chủ Lệ gia Lệ Quân Mặc, con cưng của Đề Đô, hai mươi năm đã khiến ông dần khuất bóng khỏi thiên hạ, nhưng một khi ông xuất hiện lại cường đại đến nỗi uy quyền tỏa ra khắp nơi.
Ánh mắt Lê Hương từ trên mặt Lệ Quân Mặc dời đến mặt Thượng Quan Đẳng: “Chỉ là, vì sao ông lại chọn trúng Dạ gia thi triển kế hoạch trả thù của ông, có phải người đàn ông có bộ gen hoàn mỹ nhất được mẹ tôi chọn trúng chính là… quân chủ Lệ gia Lệ Quân Mặc, trên người tôi chảy xuôi dòng máu Lệ gia, đúng không?”
Lê Hương lập tức liền đoán trúng thân thế mình.
Nhìn Lê Hương thông tuệ như băng tuyết, tâm tư thông suốt như vậy, Mạc Từ Tước đột nhiên có chút cảm khái, bọn họ đều già rồi, chiến trường hiện tại đã thuộc về người trẻ?
Chương 945:
Hai mắt Thượng Quan Đẳng sáng lên chút, thật không hỗ là con gái Lâm Thủy Dao, rất thú vị.
“Không sai, người đàn ông mẹ cô chọn trúng kia chính là Lệ Quân Mặc, Lệ Quân Mặc là bố ruột cô.” Thượng Quan Đằng gật đầu nói.
Lê Hương rũ xuống hàng mi nhỏ dài, để Thượng Quan Đẳng nói ra kế hoạch báo thù hoàn mỹ kia, Dạ lão, Dạ Huỳnh, Lệ Yên Nhiên mấy người này đều đã xâu chuỗi trong đầu cô rồi, mấy người này quay chung quanh Lệ gia mà lên kế hoạch, lúc đó cô đã biết, cô là con gái Lệ Quân Mặc.
Lê Hương không nói gì, lúc này Lệ Quân Mặc đã đi tới, ông đi tới trước mặt Lê Hương, dùng bờ vai phẳng của mình chắn Lê Hương ra phía sau, che đi ánh mắt của Thượng Quan Đẳng: “Thượng Quan quân chủ, nhận được ưu ái, nhưng anh muốn cứu con gái của tôi, để tôi làm quốc trượng(*) cũng phải xem tôi có nhận người con rễ là anh không đã chứ? Chỉ bằng, Thượng Quan quân chủ gọi tôi một tiếng bố trước nghe thử nào.”
(2) Quốc trượng: Cha vợ vua “Mày!” Thượng Quan Đẳng biến sắc, trực tiếp bị Lệ Quân Mặc chọc giận.
Lệ Quân Mặc chậm rãi nhếch đôi môi mỏng: “Thượng Quan quân chủ, đây không phải Hoa Tây Châu, mà là Đế Đô, tôi khuyên anh, không nên gây chuyện, mau rời đi! Muốn mang con gái tôi ra khỏi Đế Đô, không có khả năng!”
: Đây là lân đầu tiên Lệ Quân Mặc và Thượng Quan Đăng chính diện giao phong, Thượng Quan Đằng nhanh chóng nheo mắt lại, hắn ta biết, Đề Đô là địa bàn của Lệ Quân Mặc.
Bên cạnh Lệ Quân Mặc còn có Mạc Từ Tước, hai đại lão này ở Đề Đô một tay che trời, bọn họ dựng lên tường đồng vách sắt bảo vệ Lê Hương, hắn ta không có bắt cứ cơ hội nào có thể chạm vào Lê Hương, càng chưa nói mang Lê Hương rời khỏi Đề Đô.
Thượng Quan Đằng tạm thời không định liều mạng chiến với Lệ Quân Mặc, nếu như đến Hoa Tây Châu của hắn ta, vậy thì là do hắn định đoạt.
Thượng Quan Đằng hừ lạnh một tiếng, trực tiếp phát tay áo rời đi.
Lệ Quân Mặc nhìn thân ảnh Thượng Quan Đằng biến mắt, sau đó ông xoay người nhìn về phía Lê Hương: “Lê Hương, chúng ta về nhà nhé?”
“Về nhà?” Lê Hương ngước mắt nhìn ông.
“Đúng vậy, trở về Lệ gia, Lệ gia là mái ấm chân chính của con.”
Lệ Quân Mặc giơ tay lên, xoa xoa mái tóc dài của Lê Hương.
Suốt quãng đường đời của Lê Hương vẫn không có bố tham dự, rất thiếu tình thương của bố, ban nãy Lệ Quân Mặc dùng bờ vai rộng lớn chắn trước người cô, vì cô che gió che mưa, hiện tại bàn tay to của ông mang theo vài phần thương tiếc và nuông chiều xoa đầu cô, những thứ này giống như đúc với người bố trong tưởng tượng của cô.

Tình thương của người bố Lệ Quân Mặc này tựa như núi, uy nghiêm lại dịu dàng cưng chiều, thỏa mãn hết thảy tưởng tượng của cô.
Lệ Quân Mặc là bố ruột của cô, vậy Lệ lão phu nhân chính là bà nội ruột của cô rồi.
Lúc ở Hải Thành, cô cứu Lệ lão phu nhân, từ đó về sau cùng Lệ lão phu nhân mới gặp mà như đã quen từ lâu, cô thích Lệ lão phu nhân, Lệ lão phu nhân cũng thích cô, bà máy lần muốn nhận cô làm cháu gái, bây giờ nghĩ lại những thứ này đều là huyết mạch thân tình từ tận xương cốt, làm sao cũng không dứt bỏ được.
Lê Hương nhẹ nhàng lắc đầu: “Con bây giờ vẫn không thể trở về Lệ gia, đầu con có hơi loạn, muốn yên lặng một mình một chút.”
“Lê Hương, vậy con muốn đi đâu? Thượng Quan Đằng nhìn chằm chằm vào con, con tuyệt đối không thể thoát khỏi tầm mắt của bọn bó, biết không?”
“Dạ biết ạ, con chỉ muốn về trụ sở của mình, con sẽ không chạy loạn đâu ạ, con đi trước nhé.” Lê Hương nhấc chân rời đỉ.
Lệ Quân Mặc cũng không đuổi theo, thế nhưng âm thầm đã có người đi theo phía sau Lê Hương, bảo vệ cô.
Hiện tại mưa gió Đế Đô đã biến đổi khôn lường, bốn phương tám hướng luôn có người tràn tới, tiền công về phía cô, cô phải được bảo vệ đến một giọt nước cũng không lọt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui