Chương 999:
Lê Hương nhìn Mạc Tuân, Mạc Tuân cũng nhìn cô, đôi mắt thâm thúy kia như vết mực phẩy lên, đậm đặc không cách nào thấy đáy, giống như hai vực sâu, cho dù liếc đến ai cũng đều sẽ ngã xuống.
Mạc Tuân chậm rãi đưa tay mình ra: “Lê Hương, qua đây, đến bên cạnh anh.
”
Viền mắt trắng nõn của Lê Hương từ từ biến đỏ, cô lắc đầu: “Mạc Tuân, thả em đi! Chúng ta đã kết thúc.
”
Mạc Tuân nhanh chóng mím môi thành đường thẳng lành lạnh trắng bệch: “Lê Hương, em đừng chọc anh tức giận.
”
Vừa dút lời, Thượng Võ luôn theo sát như bóng ma bỗng dưng xuất hiện, Thượng Võ siết chặt cánh tay Lê Hương, lấy thế nhanh như chớp đưa cô dẫn tới bên người Mạc Tuân.
Thượng Quan Đăng nhìn Thượng Võ, còn có Sùng Văn sau lưng Mạc Tuân, sắc mặt đã đại biến.
Thượng Quan Đẳng khiếp sợ nhìn một chút Sùng Văn Thượng Võ, sau đó đưa mắt rơi trên khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tuân: “Mạc Tuân, cậu có quan hệ gì với Tá La môn, bọn họ có phải là Tả Hữu hộ pháp(*) của Tá La môn?”
(*) Tả Hữu hộ pháp: Người bảo vệ hai bên trái phải, nói nom na là cánh tay trái/ phải đắc lực.
Tá La môn là một trong tam đại tổ chức của thế giới, mấy năm này phát triển rất mạnh mẽ, thế lực đã trải rộng toàn bộ châu Á, nghe nói đại lão Tá La môn rất thần bí, vẫn không ai thấy được diện mạo thật sự của anh, lẽ nào… Mạc Tuân chính là boss lớn của Tá La môn? Tả Hữu hộ pháp của Tá La môn, một thiện văn một thiện võ, hai người kia chính là Sùng Văn và Thượng Võ.
Lê Hương bị dẫn tới bên người Mạc Tuân, bởi vì tốc độ Thượng Võ quá nhanh, cô lập tức không đứng vững, trực tiếp ngã xuống trong lòng Mạc Tuân.
Lúc này Mạc Tuân vươn cánh tay tráng kiện bóp chặt vòng eo mềm mại của cô, vững vàng bảo hộ cô trong ngực mình.
Lê Hương ngước mắt nhìn Mạc Tuân, cô dĩ nhiên cũng đã nghe nói qua Tá La môn, Tá La môn đứng đầu trong tam đại tổ chức, nhiều kim sơn mỏ bạc, không thiếu tiền, rất tùy hứng, lẽ nào Tá La môn chính là Mạc Tuân lập ra? Lúc đó ở Hải Thành, Lê Hương cũng không gặp qua hai người Sùng Văn Thượng Võ kia, hai người kia là sau khi Mạc Tuân trở về Đề Đô vẫn đi theo phía sau anh, như hình với bóng.
Thì ra thân phận Mạc Tuân cũng không chỉ đơn giản là đệ nhất hậu duệ quý tộc thương giới Đề Đô, anh lại còn là boss lớn Tá La môn.
Còn có, vì sao Nhiếp Tâm thuật không trói được anh, trên người anh còn ẩn giấu bí mật gì? Mạc Tuân cũng không trả lời câu hỏi này, ánh mắt sắc bén như chim ưng chỉ là nhàn nhạt nhìn lướt qua Thượng Quan Đẳng, sau đó nói: “Thượng Quan quân chủ, tôi hẳn là đã nói rất sớm, người phụ nữ của Mạc Tuân tôi ông ngàn vạn lần nồi lên thèm khát.
”
Nói rồi Mạc Tuân lại nhìn Lệ Quân Mặc và Mạc Từ Tước: “Thượng Quan quân chủ liền giao cho hai bố, con mang Lê Hương về.
”
Mạc Tuân ôm vòng eo nhỏ của Lê Hương xoay người rời đi.
Thế nhưng, Lê Hương đứng yên không nhúc nhích, cô không muốn đi cùng Mạc Tuân.
Mạc Tuân dừng bước, khế nhíu mi tâm: “Lê Hương, đừng giở tính trẻ con nữa, em mới vừa sảy thai, bây giờ còn đang ở cữ, cần tu dưỡng, nơi đây gió lớn, mau theo anh trở về.
”
Lê Hương nhìn anh: “Mạc Tuân, anh đã biết rồi phải không? Là tự em lăn từ trên lầu xuống, đứa bé này, em không muốn!”
Nhắc tới đề tài này, Mạc Tuân nhanh chóng híp mắt, sắc mặt của anh không thay đổi, thế nhưng giữa mi tâm đã dâng lên một tầng sương mù lạnh lùng: “Lê Hương, anh không muốn nói cái này, là Lệ Yên Nhiên đẩy em xuống lầu, em không có không muốn đứa bé này, sau này đừng nói bậy như thế.
”
Lê Hương biết trong lòng anh rất để ý, anh đang lừa mình dối người, anh thậm chí không dám hỏi cô một câu vì sao.
“Đủ rồi Mạc Tuân, anh chấp nhận hiện thực đi! Em đã biết mình mang thai từ lâu, thế nhưng em vẫn gạt anh, bởi vì em phải lợi dụng thật tốt đứa bé này rời khỏi anh!”