Chương 1084:
Da đầu phú nhị đại đều có chút tê dại, thế nhưng nghĩ đến mình lại bị một thằng nhỏ ba tuổi dọa sợ, không khỏi có chút thẹn quá thành giận, lúc này gã muốn mở cửa xe đi xuống, trong miệng còn mắng: “Thằng con hoang, mày nhìn cái gì, ông đây là người mà mày có thể nhìn sao? Có tin tao cho bố mày quỳ dưới chân tao không?”
Phú nhị đại còn chưa nói hết, phanh một tiếng, phía sau có một chiếc xe trực tiếp đụng tới.
Phía sau xe mang theo một lực đạo phách lối lạnh thấu xương, “phanh” một tiếng đụng tới, phú nhị đại đã cởi dây an toàn trên người xuống rồi, bị va chạm như thé, cái trán “đông” một cái nặng nề đụng phải cửa sổ xe trước mặt.
Phú nhị đại kia đau đến hít một ngụm khí lạnh, gần chảy.
nước mắt.
| Gã ta vươn tay sờ cái trán, á, máu?
Trán gã bị rách rồi, chảy máu?
Gia cảnh của phú nhị đại rất lớn, ở Đề Đô cũng có tên tuổi, vốn là cậy mạnh, bên cạnh không người nào dám đắc tội gã, bây giờ lại bị người đụng chảy máu, gã ta thực sự nổi đóa, thề trong lòng muốn làm thịt tên không biết trời cao đất rộng ở phía sau kia?
Phú nhị đại trực tiếp kéo cửa xe ra, nổi giận đùng đùng xông về phía sau xe, nhưng rất nhanh bước chân gã liền đột nhiên dừng lại.
Bởi vì chiếc xe phía sau đụng vào chính là chiếc Roll Royces Phantom đỉnh cấp bản số lượng hạn chế toàn cầu, biển số xe càng sáng loáng chói mắt.
Đế Đô không thiếu người có tiền, rất nhiều phú nhị đại cũng thông qua đủ mọi đường dây mua xe sang, nhưng biển số xe lại là thứ có tiền cũng không mua được ở Đề Đô.
Đây là tượng trưng cho quyền thé, thân phận và địa vị vô thượng.
Hiện tại biển số xe trên chiếc Roll Royces Phantom là loại chỉ có trong truyền thuyết, có thể đi ngang toàn bộ Đề Đô.
Cái kia phú nhị đại lập tức đều nhìn ngây người, toi rồi, trong lòng gã đột nhiên có một loại dự cảm rất xấu, gã ta sẽ không phạm thượng đến… vị Phật tôn kia đấy chứ? Động tĩnh lớn như vậy đã sớm hắp dẫn hết thảy ánh mắt của người đi đường, tất cả mọi người dừng bước lại vây xem, Lê Hương và Tiểu Dịch Dịch cũng dừng chạy bộ, quay đầu nhìn lại, rất nhanh bọn họ liền thấy xe của Mạc Tuân.
Mạc Tuân là một người đàn ông có ánh mắt rất cao, phẩm vị không tầm thường, có phong cách riêng, dù cho là ba năm trước hay là ba năm sau chiếc xe anh lái vẫn là Roll-Royces, phụ nữ anh thích cũng là kiểu kia, chưa từng thay đổi.
Hàng mi nhỏ dài của Lê Hương run lên một cái, cô thật sự không ngờ Mạc Tuân lại trở về thình lình như vậy?
Chuyến công tác lần này quá lâu, cuộc video call kia lại kết thúc không vui, anh hoàn toàn biến mắt trong cuộc sống của cô, Lê Hương và Dịch Dịch ở cùng nhau cũng vui vẻ thanh nhàn tự do, hiện tại, Mạc Tuân đột nhiên quay về?
Lê Hương nhìn chiếc Roll Royces Phantom kia, xe của anh trực tiếp va vào xe thể thao của phú nhị đại, đuôi xe thể thao đã lõm xuống khối lớn, nhưng xe anh không một chút sứt mẻ.
Đường cong sang trọng toát lên vẻ sáng bóng của Đề Vương dưới ánh đèn neon, màng che xe đắt tiền đen kịt khiến người ta không thể nhìn thấy bên trong, nhưng ánh mắt từ trong đấy sắc bén rơi vào trên người cô, tùy ý quan sát, bễ nghễ trịch thượng.
Lê Hương không hiểu sao lại có cảm giác run sợ, người có thể khiến cô có cảm giác này chỉ có một, đó chính là Mạc Tuân?
Phú nhị đại kia không nhịn được, tâm lý của gã rất nhanh lấy lại thăng bằng: “Mày… mày là ai…”
Lúc này”cạch” một tiếng, cửa xe chậm rãi bị kéo ra, thân thể đồ sộ Mạc Tuân xông vào trong tầm mắt.
Tối nay Mạc Tuân mặc áo khoác ngoài mỏng màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng được là phẳng không chút nếp nhăn, áo sơ mi thắt cà- vạt, bên ngoài khoác thêm lớp áo.
gile, trên áo gile cài ghim cài sáng bóng, cả người anh anh tuần cao ngạo, đập vào mặt khí tràng tinh anh cùng sát phạt của người đứng trên đỉnh cao.