Chương 1130:
Đám giám đốc nhìn đến trố mắt, bọn họ hận không thể hiện tại đã mang Lê Hương tới phòng mình, happy một chút.
Lúc này Chu tổng nháy mắt với người phục vụ, người phục vụ vừa đi vừa mở thêm một chai rượu đỏ, trong tay còn có thêm một bao thuốc, quay lưng lại với Lê Hương, trực tiếp cầm lấy bao thuốc nhỏ trong chai rượu vang đỏ.
Tống Phỉ Phỉ tự nhiên thấy được hành động mờ ám của bồi bàn, kỳ thực cô ta từng nghe nói qua, có vài tên giám đốc trầm mê nữ sắc, rất thích chơi gái, trên tay bọn họ có thuốc, trực tiếp chuốc mê các cô gái bọn họ coi trọng, sau đó mang đi thuê phòng, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.
Tống Phỉ Phi nhéch đôi môi đỏ mọng, cô ta biết tối hôm nay Lê Hương là trốn không thoát bàn tay của đám giám đốc này rồi, thật là… quá hả dạ mà?
Tống Phi Phi lại đút một quả nho tới bên môi Liễu Mạc Tuân, nũng nịu nói: “Mạc tổng, ăn nho nào…”
Lúc này Mạc Tuân cũng không ăn, Tống Phỉ Phi ngắng đầu nhìn lên, chỉ thấy cặp mắt thâm thúy kia của Mạc Tuân rơi trên người tên phục vụ kia, anh chậm rãi nheo lại cặp mắt nguy hiểm.
Trong lòng Tống Phi Phï lộp bộp giật mình, tuy Mạc Tuân đối với Lê Hương rất bạc tình rất lạnh nhạt, nhưng cô ta cũng sợ Mạc Tuân ra tay cứu Lê Hương, hai người tro tàn lại cháy.
“Mạc tổng, nơi đây oi quá à, chúng ta ra ngoài một chút đi?
Hay là… trở về phòng nha…” Tống Phỉ Phỉ chu môi làm nũng nói.
Lúc này, người phục vụ đưa rượu đỏ đã thuốc cho Chu tổng, Chu tổng nóng lòng rót đầy rượu cho Lê Hương: “Tiểu mỹ nhân, uống đi nào.
”
Chu tổng còn nhân cơ hội vuốt ve bàn tay Lê Hương.
Khuôn mặt tuần tú của Mạc Tuân không có biểu cảm gì, anh đứng dậy: “Đi thôi.
”
Anh mang theo Tống Phỉ Phỉ rời đi.
Tống Phỉ Phỉ mừng rỡ, Mạc Tuân đã thấy có người bỏ thuốc Lê Hương, thế nhưng anh làm như không thấy, trái tim anh thực sự không có Lê Hương nữa rồi.
“Dạ, Mạc tổng, chúng ta đi thôi…” Tống Phỉ Phỉ rúc vào trong lòng Mạc Tuân, đi theo anh cùng ra ngoài.
Thế nhưng rất nhanh bước chân của Mạc Tuân liền dừng lại, bởi vì lúc đi ngang qua chỗ Lê Hương, Lê Hương đột nhiên vươn bàn tay nhỏ bé, kéo lại bàn tay của anh.
Mạc Tuân rũ xuống mí mắt anh tuần, mắt nhìn thẳng về phía Lê Hương.
Lê Hương dùng hai tay nhỏ bé kéo lại bàn tay anh, cô nâng đôi mắt đen láy ươn ướt nhìn anh, trong giọng nói thanh lệ lộ ra vẻ mềm mại khi đã say: “Mạc Tuân, ôm một cái…”
Cô mở cánh tay, giống như đứa trẻ làm nũng, muốn anh ôm.
Toàn bộ phòng bao đều hít vào, mấy gã giám đóc khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn Lê Hương, cô dám kéo Mạc Tuân làm nũng với anh muốn được ôm? Cô, cô coi mình là ai vậy? Mạc Tuân từ trên cao nhìn cô, sau đó móc môi thành đường cong nhàn nhạt: “Vị tiểu thư này, chúng ta quen nhau sao?”
Lê Hương đứng lên, thân thể nhỏ nhắn mềm trực tiếp ập vào sau gáy anh.
Động tác cô cực nhanh, nhưng trong nháy mắt cô nhào tới Mạc Tuân đã mở rộng cánh tay, nắm chặt vòng eo yêu kiều, vững vàng bảo vệ cô ở trong ngực của mình.
Lê Hương vươn hai tay ôm cổ anh, phả khí: “Mạc Tuân, trước đây lúc cởi quần trước mặt tôi sao anh không hỏi xem chúng ta có quen biết hay không, anh thật đúng là tên nhổ củ cải xong liền vô tình!”
Mạc Tuân nhướng đuôi mắt hẹp dài, khí tràng dày đặc lạnh lùng trên người anh lập tức phai đi, lộ ra vài phần sung sướng.
Toàn bộ phòng bao lặng ngắt như tờ, thả bom, Lê Hương đây là trực tiếp thả bom, cô và Mạc Tuân từng ngủ với nhau? Trời ạ.