Chương 1275:
Trái tim Lê Hương như bị một thanh kiếm sắc bén xuyên thủng, lưỡi kiếm cắm vào trái tim cô xoay vòng, khiến cô đau muốn gục ngã.
Mạc Tuân vươn tay ôm lấy eo thon của cô, trong nước biển lạnh như băng, nhiệt độ cơ thể của cô gái nhàn nhạt truyền tới, anh hôn lên mái tóc của cô.
Lê Hương muốn đầy anh ra.
Bên tai truyền đến một tiếng rên thật tháo, mày kiếm anh khí của Mạc Tuân đã chau thật chặt thành chữ xuyên.
“Anh bị sao vậy?”
Lê Hương vươn tay sờ phía sau lưng anh, mò tới một mảng lớn ấm áp sềnh sệch, nước biển chung quanh đã toàn bộ đã biến thành màu đỏ.
Anh bị thương rất nặng.
Hai người chật vật bơi lên bờ, sáng sớm hơn năm giờ, ngày mới đã bắt đầu.
Phía trước có một nhà gỗ cũ nát, Lê Hương đầy cửa đi vào.
Bên trong có một chiếc đèn, một cái lò bếp, một giường lớn, trên giường đặt một cái chăn bông, có thể miễn cưỡng ở.
Mạc Tuân nằm trên giường, Lê Hương vạch quần áo trên người anh, phía sau lưng anh đã rách bươm, lộ ra mảng thịt đỏ tươi khiến người lạnh gáy.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, Lê Hương nhìn mà cả người run rẩy, cô xé áo dùng sức băng trên vết thương người anh: “Em phải ra ngoài tìm thuốc cầm máu, nếu không… khẳng định anh sẽ mắt mạng nếu chờ đến khi cứu viện tới.
”
Cô xoay người rời khỏi cửa.
Bỗng một bàn tay thò qua, cầm tay cô.
Lê Hương dừng bước, nhìn anh.
Mạc Tuân nhìn cô, đôi môi mỏng mắp máy: “Em sẽ…
nhân cơ hội này chạy trốn sao?”
Đây là một cơ hội tuyệt hảo, anh không có khí lực tóm cô nữa rồi, cô có thể bỏ lại anh không để ý, tự mình chạy trốn.
Lê Hương lắc đầu: “Sẽ không.
”
Cô đi rồi.
Mạc Tuân nhìn chằm chằm vào phương hướng cô biến mắt, nhẹ nhàng khép mắt.
Thân thể đau đến chết lặng, ý thức từng chút một mắt đi, anh cảm thấy rất lạnh rất lạnh.
Anh lâm vào hôn mê.
Anh nằm mơ, một cơn ác mộng.
Tô Hi mang Lê Hương đi, Lê Hương ngoảnh mặt nói lời từ biệt với anh: “Mạc tiên sinh, em phải đi rồi.
”
“Đừng đi…”
Anh vươn tay bắt cô lại.
Thế nhưng bắt không được, thân ảnh Lê Hương đã chậm rãi biến mắt trong tầm mắt anh.