Nghịch Tập [Tinh Tế]

Không biết vì nụ hôn ban nãy hay là vì lời nói của Alan, trong lòng Bùi Nghiêu bỗng nhiên ấm áp dào dạt: “Điện hạ, tôi vẫn luôn tin như vậy.”

“Nhưng xin đừng khen ngợi em về mặt này nữa.” Alan nhoẻn miệng cười, “Em sợ vì để duy trì hình tượng của em trong lòng anh, em sẽ kiềm lòng không được làm ra mấy chuyện ngu ngốc, Thiếu tướng… thân phận tiền Hoàng Thái tử đã định sẵn khiến em không thể làm một người tốt, cho nên em vẫn nói câu nói ấy, nhất định đừng có bất cứ mong đợi gì với em, em không chịu nổi ánh mắt thất vọng của anh.”

Bùi Nghiêu hơi nhíu mày, mặc dù ở một số phương diện anh có chút trì độn, nhưng thân là một Thiếu tướng, ở Chủ tinh bao nhiêu năm, những chuyện cần hiểu anh đều hiểu, từ khi quay về Chủ tinh Alan vẫn luôn đứng nơi đầu sóng ngọn gió dư luận, sóng ngầm chính trị dâng trào, hơi bất cẩn là sẽ tan xương nát thịt, trái lại Bùi Nghiêu không để ý đến mấy chuyện thất vọng đau lòng, tuy rằng có chút tự mình đa tình, nhưng anh sợ Alan sẽ thật sự vì lời nói của mình ban nãy mà trở nên bó chân bó tay, khác với Alan, Bùi Nghiêu không nhạy cảm lắm với những cảm tình hư vô mờ ảo này, chuyện anh quan tâm nhất là tính mạng của Alan.

Bùi Nghiêu suy nghĩ một lát rồi bổ sung: “Không đâu, đối với tôi ngài làm chuyện gì cũng đúng, cho nên… xin ngài tiếp tục dựa theo tâm ý của mình mà làm là được.”

Có thể làm cho Thiếu tướng Bùi Nghiêu trung thành vô cùng với Đế quốc nói ra những lời như vậy, Alan không tin anh không hề có chút cảm giác nào với mình. Trong lòng Alan ấm lên, Bùi Nghiêu để ý đến hắn nhiều hơn hắn tưởng tượng.

“Cảm ơn sự thông cảm của anh.” Alan cưng chiều hôn xuống vầng trán trơn nhẵn của Bùi Nghiêu, thấp giọng nói, “Yên tâm, ít nhất đối với anh, em vĩnh viễn sẽ tràn đầy thiện ý.” Không có ai là người xấu tuyệt đối, Alan cũng không phải, chẳng qua sự dịu dàng trong tim hắn có hạn, chỉ có thể chia cho cực ít người.

“Có người đến.”

Alan buông Bùi Nghiêu ra, đứng dậy giúp anh sửa sang quân trang, Bùi Nghiêu theo bản năng nhìn về phía cửa, “Tôi… tôi vẫn chưa nghe thấy.”

Thính lực của lính gác hơn người, nhưng vẫn không bằng phạm vi tinh thần rộng của dẫn đường cường đại, nhưng hai giây sau Bùi Nghiêu cũng cảm nhận được… Là quan lễ nghi của Alan đến.

Một lúc sau quan lễ nghi của Alan ở bên ngoài gõ nhẹ cửa, hai người đã sửa sang lại dáng vẻ xong, Alan gật đầu, Bùi Nghiêu mở cửa để quan lễ nghi đi vào, quan lễ nghi cúi đầu: “Điện hạ, bên Chủ tinh có chút việc cần ngài xử lý.”

“Được.” Alan quay đầu nhìn Bùi Nghiêu, “Anh tiếp tục nhìn camera giám sát, tầm nửa tiếng nữa bảo các học sinh đi ra đi, diễn tập thực chiến lần đầu tiên, phải kiểm soát cường độ cho tốt.”

Bùi Nghiêu gật đầu, “Vâng, Điện hạ.”

“Lúc xem giám sát đừng mãi nhìn Ryan.” Alan nhướng mày, “Đừng để em phát hiện anh rất để ý đến cậu ta, anh hiểu rất rõ lòng dạ em hẹp hòi thế nào, đừng cho em cơ hội “trừng phạt” anh, Thiếu tướng.”

Bùi Nghiêu xấu hổ nhìn quan lễ nghi của Alan, quan lễ nghi giống như không nghe thấy lời vừa nãy của Alan, tiếp tục rũ mắt đứng im lặng ở cửa, hết cách, Bùi Nghiêu đành phải mất tự nhiên đồng ý: “Vâng, tôi… tôi không nhìn cậu ta.”

Alan hài lòng gật gật đầu, cùng quan lễ nghi đi ra ngoài.

“Sao vậy?”

Quan lễ nghi không phải không biết quan hệ giữa mình và Bùi Nghiêu, chuyện có thể khiến cậu ta né tránh Bùi Nghiêu ắt hẳn không phải là chuyện gì tốt.

“Thượng tướng Bark vừa liên hệ với tôi, bảo tôi dặn ngài sắp tới đây phải cẩn thận.” Quan lễ nghi cúi đầu, “Thông qua con đường của mình Thượng tướng nhận thấy gần đây Hoàng Thái tử Điện hạ có chút hành động khác thường.”

Alan cười khẽ, cuối cùng Anthony kiềm chế không nổi, muốn ra tay với mình sao.

“Mấy ngày trước Hoàng Thái tử Điện hạ bí mật gặp mặt Darren, chính là tên thương nhân đầu cơ khoáng sản ở thiên hà phía xa.” Quan lễ nghi chán ghét nhíu mày, “Người này từng lập nghiệp bằng nghề tinh tặc, thế kỷ trước bắt đầu tẩy trắng, hiện giờ không ít chuyện làm ăn trong tay cũng không rõ ràng lắm, những việc này Hoàng Thái tử Điện hạ không thể không biết, rõ ràng biết còn dám không để ý đến thanh danh dính líu đến tên này, cho nên đã thu hút sự chú ý của Thượng tướng Bark.”

“Việc làm ăn của ông ta không phải không rõ ràng lắm, mà căn bản là không rõ ràng, đa số việc làm ăn rõ ràng ở ngoài mặt ông ta có được là dùng để rửa tiền.” Alan cười nhạo, “Lúc tôi ở sao Apollo đã nghe đến ông ta, gã này cứ thấy tiền là muốn vét, không tuân theo quy tắc của cả hai đường hắc bạch, mấy năm nay không ít người muốn chỉnh ông ta, có lẽ ông ta cũng đã sợ… muốn tìm chỗ dựa.”

Quan lễ nghi gật đầu: “Điện hạ phân tích chính xác, vừa nãy Thượng tượng Bark có nói với tôi những chuyện này, ông ấy mời ngài khi nào có thời gian nhất thiết phải liên hệ với ông ấy, Thượng tướng hy vọng có thể tự mình nhắn nhủ với ngài một chút.”

Alan gật đầu: “Giúp tôi liên hệ ông ngoại.”

Quan lễ nghi gật đầu, có lẽ Bark đã chờ suốt từ lúc nãy, vừa gửi lời mời truyền tin đã nhận được đồng ý ngay, một lúc sau hình ảnh 3D của Bark rõ nét lên, Alan mỉm cười: “Ông ngoại.”

“Quan lễ nghi của con đã nói với con chưa?” Tinh thần của Bark vẫn quắc thước như trước, giọng nói vang dội, sau khi nhìn thấy Alan liền đi thẳng vào vấn đề, “Con cẩn thận một chút, để che giấu thân phận tinh tặc của mình Darren đã mở mấy công ty đánh thuê, không ai biết rõ thực lực võ trang của thuộc hạ dưới trướng hắn ta thế nào, sắp tới đây tốt nhất con nên làm việc cẩn thận, không có việc đừng tùy tiện ra ngoài.”

Alan bình thản cười: “Con sợ ông ta?”

Bark xua tay: “Không phải bảo con sợ hắn ta, mà là không cần phải dây vào phiền phức này, Anthony gặp hắn ta rất có thể là đang □□, mấy năm nay tên này rất khoe mẽ, đã có không ít người chú ý đến hắn, có lẽ Hoàng đế Bệ hạ cũng đã nghe đến, diệt trừ khối u ác tinh này là chuyện sớm muộn, nhưng không cần do con tự mình ra tay, hiện giờ con chỉ cần quản lý tốt trường học của con là được.”

Alan hơi híp mắt, ngưng một lát nói: “Cảm ơn ngài nhắc nhở, con sẽ chú ý.”

Bark xoa ấn đường: “Hoàng Thái tử có lẽ bất mãn với hành động gần đây của con, sau chuyện lần trước vì để không gây thêm rắc rối Bệ hạ vẫn bắt cậu ta khiêm nhường, chuyện gì cũng không cắt cử cậu ta, Hoàng Thái tử rảnh quá cũng không phải là chuyện tốt, thôi, cũng có thể là do ta quá nhạy cảm, chưa chắc cậu ta có lá gan lớn đến thế, nhưng con vẫn phải cẩn thận, đánh tiếng với các kỵ sĩ Quân đoàn Vinh Quang của con trước đi, để bọn họ nâng cao tính cảnh giác một chút, Bùi Nghiêu đâu?”

Alan cười: “Hôm nay có khóa học liên quan đến diễn tập thực chiến đầu tiên của các học sinh của tụi con, Hiệu trưởng đang giám sát.”

“Rất tốt.” Bark gật gật đầu, “Đừng để nó cách con quá xa… Có nó ta yên tâm rất nhiều, không nói nhiều nữa, tạm biệt.”

Bark dứt khoát nhanh nhẹn ngắt truyền tin, quan lễ nghi dò hỏi: “Điện hạ, có cần báo cho các kỵ sĩ của ngài như Thượng tướng Bark nói không? Hay là nói với Thiếu tướng, để Thiếu tướng đi thông báo?”

“Không.” Alan nói dứt khoát, “Ai cũng không cần nói, quên chuyện này đi, tự tôi sẽ xử lý.”

Quan lễ nghi vô cùng kinh ngạc: “Chuyện có thể khiến Thượng tướng chú ý như vậy tuyệt đối không đơn giản, ngài không thể không để ý.”

“Tôi để ý.”

Alan đi đến trước bàn điều khiển xuất ra hình ảnh giám sát trên sân diễn tập, trong sân diễn tập không một bóng người, xem ra các dẫn đường đã được đưa ra ngoài, khi Alan đang muốn tắt thì phát hiện Bùi Nghiêu một mình nâng một khẩu súng bắn tỉa phi tự động đi vào sân diễn tập.

Quan lễ nghi vẫn sốt ruột chuyện ban nãy, “Vậy sao ngài có thể mặc kệ không quản chứ?!”

“Suỵt…” Alan nhẹ giọng ngắt lời quan lễ nghi, nhìn Bùi Nghiêu trong camrea giám sát không dời mắt.

Sân diễn tập lần này là mô phỏng môi trường rừng mưa nhiệt đới có nhiều thú trùng sinh sống, tầm nhìn vốn đã không tốt lắm, nhưng Bùi Nghiêu lại tháo kính hồng ngoại ban đêm xuống, còn thay ống ngắm trên súng bắn tỉa thành kiểu cũ.

Bùi Nghiêu giống như một chú báo săn, xuyên qua bụi cây lặng im không tiếng động, anh chậm rãi lên đạn, sau một lúc lâu nhẹ nhàng vác súng lên nằm sấp xuống, nín thở tập trung, lát sau nã hai phát súng, Alan xuất ra thống kê trong hệ thống diễn tập… Hai con thú trùng cách Bùi Nghiêu 3km vừa bị giết.

Bùi Nghiêu đứng dậy, vừa đi từ từ vừa lắp đạn, sau khi đi một mình được nửa km Bùi Nghiêu dừng chân, cúi người xuống nâng súng lên lần nữa.

Alan điều chỉnh hình ảnh giám sát nhanh như bay, màn ảnh zoom gần vào, Alan bất động nhìn sườn mặt bình tĩnh của Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu lẳng lặng nhìn vào ống ngắm, sau một lúc lâu nã một phát súng, Alan nhanh chóng cắt hình ảnh đến hệ thống diễn tập… Cách 5km, một con thú trùng bị một súng nổ đầu.

Lần này Bùi Nghiêu không đổi chỗ nữa, anh bắt đầu điều chỉnh ống ngắm không ngừng, liên tục thay đổi điều chỉnh phương hướng rất nhỏ, sau đó Bùi Nghiêu nã ba phát đạn liên tiếp, trên giao diện diễn tập, ánh điện màu đỏ tượng trưng cho thú trùng còn sống lại biến mất 3 cái.

Tầm bắn lần này cũng không tính là xa, nhưng ngay cả quan lễ nghi cũng nhìn ra được, thất thanh nói: “Thiếu tướng ngài ấy đang…”

Dũng mãnh như Bùi Nghiêu, trong phạm vi và tính chính xác của súng bắn tỉa, đánh ra lượng thương tổn tương đương với súng máy.

Bùi Nghiêu cứ không nhanh không chậm như vậy, hết con này đến con khác, tiêu diệt hơn 100 con thú trùng còn lại trong sân diễn tập.

Sau khi giết xong một con thú trùng cuối cùng Bùi Nghiêu vác súng lên về đến cổng sân diễn tập, anh vừa cầm khăn mặt lau mặt vừa thao tác thiết bị tra xét thêm lần nữa, sau khi xác định trong sân diễn tập đã không còn vật thể sống, Bùi Nghiêu nở nụ cười.

Giao diện giám sát của Alan dừng lại ngay tại nụ cười mỉm cuối cùng này của Bùi Nghiêu.

Quan lễ nghi đại khái đã có thể hiểu được tại sao Alan tình hữu độc chung với Bùi Nghiêu, đây quả thật là một cỗ máy giết người.

Nhìn thấy ánh mắt trắng trợn của Điện hạ nhà mình quan lễ nghi không muốn quấy nhiễu hưng phấn của hắn lắm, nhưng câu chuyện vừa nãy vẫn chưa kết thúc, cậu đành phải kiên trì đến cùng nói: “Điện hạ, ngài chắc chắn không thông báo cho Thiếu tướng và các kỵ sĩ Quân đoàn Vinh Quang sao?”

“Chắc chắn.” Alan không nhanh không chậm xuất ra hình ảnh ban nãy, bắt đầu cắt nối biên tập, “Yên tâm, không phải là tôi không ra tay, chẳng qua tôi không thích cách xử lý của ông ngoại, tôi không thể đề phòng anh ta cả đời, hơn nữa so với phòng thủ, tôi càng thích tiến công hơn.”

Nếu Anthony không muốn duy trì cục diện bình yên vô sự trước mắt, vậy Alan bằng lòng chơi cùng hắn, xáo bài lần nữa là chuyện Alan vẫn đang mong chờ, hơn nữa chuyện quan trọng nhất là…

Hình ảnh Bùi Nghiêu bị nhốt ở đảo Tiên Nữ lại hiện lên trong đầu Alan lần nữa, Alan cười lạnh lẽo, cuộc sống an nhàn sung sướng của Hoàng Thái tử nhiều năm có lẽ đã làm cho Anthony quên mất, từ trước đến nay hắn là người có thù tất báo, lúc trước dám cầm tù dùng hình với người của hắn, hôm nay phải sẵn sàng bị hắn báo thù.

Một lúc sau hình ảnh biên tập xong, Alan nhấn phím phát lại, bình thản cười, chỉ mong Anthony đã chuẩn bị kỹ càng.



Khi fan cuồng tìm được fancam hiếm hoi của idol…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui