Nghịch Tập

Ngô Sở Úy về nhà trước Trì Sính một bước, trong lòng tuy có chút kích động, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ bình tĩnh lạnh nhạt. Tuy đã ăn tối rồi, nhưng khi về vẫn mua một phần, đặt trên bàn cơm, chậm rãi ăn, ra vẻ không có hứng.

Nửa tiếng sau, Trì Sính mới vào nhà.

Toàn thân tỏa ra mùi rượu nồng nặc, nhưng bước chân rất vững, ý thức cũng rất tỉnh táo.

Hắn về nhà liền vào phòng ngủ thay đồ, thay xong đứng ngoài ban công hút một điếu thuốc, thấy Ngô Sở Úy vẫn không ra, liền dập thuốc, bước vào phòng ăn.

Ngô Sở Úy nghe tiếng cửa vang, nghiêng đầu nhìn, không nói gì, lại quay đầu qua tiếp tục ăn.

Trì Sính ngồi đối diện Ngô Sở Úy hỏi y: "Trễ như vậy rồi mới ăn cơm?"

Ngô Sở Úy trầm mặc gật đầu, gắp một cọng rau bỏ vào miệng nhai hơn trăm lần, diễn vẻ nhạt nhão vô vị cực kỳ tinh tế.

Trì Sính nhìn chằm chằm y một hồi, ngữ khí vẫn ôn hòa.

"Trước đó làm gì?"

Ngô Sở Úy thờ ơ nói: "Đợi anh."

Trì Sính thấy Ngô Sở Úy mặt ủ mày ê, mềm lòng đưa tay qua, vuốt ve vài cái trên mặt y, nhận lấy sự bài xích rõ ràng của Ngô Sở Úy.

"Giận tôi sao?" Trì Sính tiếp tục hỏi: "Giận tôi chỉ lo đi ăn sinh nhật người khác mà không lo cho cậu?"

Vốn dĩ, trong lòng Ngô Sở Úy chẳng có một chút oán giận nào, mà còn trộm vui, kết quả Trì Sính nói thế, trong lòng liền thật sự trào lên chút vị chua. Đặt đũa xuống không ăn nữa, ném một bàn đồ ăn thừa lại cho Trì Sính, cất bước nặng nề trầm mặc yên lặng về phòng ngủ.

Tắm rửa xong lên giường, nằm quay lưng về phía Trì Sính, giữa hai người có thể chạy qua một chiếc xe lửa.

Toàn thân Ngô Sở Úy đều tỏa ra làn khí âm u, trưng cái vẻ thích kiếm chuyện đã làm chuyện xấu còn chối bây bẩy rồi đi hất chậu phân lên đầu người khác.

Một người thích kiếm chuyện, sau lưng nhất định có một người càng lợi hại hơn để mặc y kiếm chuyện.

Trì Sính chính là vị đó.

Hắn thò cẳng chân mạnh mẽ qua, gác lên eo Ngô Sở Úy, lòng bàn chân dừng trước bụng Ngô Sở Úy, móc mạnh. Ngô Sở Úy liền giống như cái chiếu, lăn lốc hai vòng, trực tiếp lăn vào lòng Trì Sính.

Trì Sính thò tay vào trong áo Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy ra sức đẩy Trì Sính, trong mắt lộ ra hằn học.

"Bớt chạm tôi!"

Trì Sính biết rõ còn cố hỏi: "Tại sao không cho chạm?"

Trong giọng điệu của Ngô Sở Úy mang súng mang côn: "Ai cho anh đi tham gia tiệc sinh nhật của cô ta? Ai cho anh uống nhiều rượu như thế, còn về trễ như thế hả? Anh biết rõ cô ta thích anh còn chấp nhận lời mời của cô ta! Anh như vậy có gì khác với việc tôi tình cờ gặp gỡ cô gái kia? Cho phép anh chỉnh tôi? Liền không cho phép tôi lạnh nhạt anh sao?"

Bỏ qua hành vi cản trở bên trong, lời Ngô Sở Úy quả thật cũng rất cólý.

Trì Sính ôm chặt thân thể phản kháng của Ngô Sở Úy, ngữ khí bình ổn nói: "Tôi tham dự tiệc sinh nhật của cô ta thuần túy là nể mặt lãnh đạo, không liên quan đến cô ta."

"Anh nói gì cũng có lý hết!" Ngô Sở Úy quyết không tha: "Sau này lãnh đạo của anh lại lợi dụng chức vụ mời anh đến nhà họ ăn cơm, có phải anh cũng lắc mông qua đó không?"

"Cũng không phải ông ta chưa mời tôi đến, tôi có đi hay không trong lòng cậu tự biết rõ."

Ngô Sở Úy nhìn ra được, trình độ nói chuyện của Trì Sính cực cao, gần như không chỗ tấn công. Nếu đã không tìm được chỗ hở nào, vậy ông cũng không phí lời với anh nữa, trực tiếp cường luôn!

Răng rắc!

Hai tiếng vang thanh thúy, Trì Sính còn chưa kịp hoàn hồn, hai tay đã bị Ngô Sở Úy còng lên song giường.

Tay nghề trộm vặt cuối cùng thành công!

Nghĩ đến thân thủ của Trì Sính, chỉ còng tay không bảo đảm, thế là cột chân lại luôn.

"Tôi bất kể anh xuất phát từ tâm lý nào, dù sao anh đi dự tiệc sinh nhật của người khác tôi liền không vui! Tôi làm sao biết anh uống bao nhiêu rượu chứ? Tôi làm sao biết anh có đi tản hơi rượu không? Anh có thể lấy một bức hình ra để ấn định tội danh có thể có của tôi, tàn nhẫn ngược đãi tôi, ông hôm nay cũng phải cho anh nếm thử mùi vị giống thế."

Nói xong, lấy vật dụng ra.

Một sợi dây điện nhỏ, một bình tương ớt.

Đừng cho rằng dây điện là lấy để chích Trì Sính, Ngô Sở Úy không có lá gan đó, sợi dây điện mềm cứng vừa phải này dùng để quất người. Thứ càng mảnh quất lên người càng giác đau càng dữ, hơn nữa sẽ không bị tổn thương thực chất nào. So với dây nịt, tính ưu việt của nó nằm ở chỗ dây nịt chỉ có thể chọn quất những chỗ thịt dày, dây điện thì có thể chọn những chỗ thịt mỏng mà quất.

Còn về tương ớt, hàm lượng ớt rất thấp, nhưng cảm giác nóng rát mang đến cho da thịt vẫn không thể xem thường.

Vì muốn tăng thêm cảm giác đau đớn chịu phạt cho Trì Sính, Ngô Sở Úy quyết định trước sẽ cho hắn hứng thú đã, đến lúc đó lại động thủ, cảm giác đó mới gọi là giày vò nha.

"Vì tham dự tiệc sinh nhật, còn đặc biệt thay đồ?" Nhe răng hổ ra.

Ngô Sở Úy không quên mối thù lúc trước phanh ngực lộ nhũ và thay kiểu tóc mới bị Trì Sính trị cho một trận, vất vả lắm mới tóm được cơ hội hắn thay bộ đồ cuốn hút này, nhất định phải tính sổ món nợ này.

"Sao cậu biết tôi thay đồ?" Trì Sính cố ý hỏi.

Khi hắn tham dự tiệc sinh nhật quả thật có thay đồ, nhưng sau khi về nhà đã đổi lại, hơn nữa trong quá trình đổi lại Ngô Sở Úy vẫn trốn trong phòng ăn, căn bản không thể nào thấy được.

Ngô Sở Úy rung lên: "Anh để ý tôi làm sao biết được làm gì? Dù sao anh đã thay! Hừ... anh nói thế lại nhắc nhở tôi, anh không chột dạ thì mắc mớ gì phải đổi đồ lại hả? Cố ý che giấu tôi phải không?"

Nói xong, thô lỗ xé quần áo Trì Sính, lột sạch sẽ, tùy tiện ném qua một bên, nam thần trần trụi liền hiển lộ trước mắt y.

Ngô Sở Úy không hề che giấu sắc tâm của đàn ông, ánh mắt tà ác trắng trợn qua lại trên người Trì Sính, cợt nhã trêu ghẹo: "Ngực anh rất căng, màu sắc cơ thịt cũng rất mê người, dương cụ to lớn uy mãnh, lông rậm đen bóng."

Nếu là người khác dùng những từ ngữ cứng nhắc khô khan này để ve vãn, Trì Sính nhất định đạp người đó ra ngoài cửa, hoặc là cười đến mức không nhịn được. Nhưng lời này nói ra từ miệng Ngô Sở Úy, Trì Sính lại có thể sờ được rất nhiều vị trong đó, thèm thuồng, quyến rũ, uy hiếp, giày vò...

Hô hấp thô đi, lòng bàn tay siết lại thành nắm đấm.

Ngô Sở Úy nghe tiếng còng vang, dục vọng chinh phục mạnh mẽ trào lên trong lòng, một chân vắt ngang qua eo Trì Sính, cưỡi trên bụng Trì Sính, lấy tinh dầu thúc tình đổ lên tay.

Sau đó, bắt đầu bôi từ lỗ tai Trì Sính, sau đó là cổ, hầu kết cứng cỏi, cuối cùng đến ngực, bàn tay ẩm ướt mạnh mẽ xoa nắn ngực Trì Sính, móng tay thỉnh thoảng xẹt qua điểm nổi lên ở giữa.

Đôi môi mỏng đầy vị dương cương của Trì Sính phát ra tiếng thở dốc nặng nề, ngọn lửa đỏ rực che mờ hai mắt.

Ngô Sở Úy cười ghé vào tai Trì Sính, nhẹ giọng trêu cợt: "Âm thanh của anh rất gợi cảm."

Đối với Trì Sính mà nói, thứ gợi cảm chính là động tác mang tính xâm phạm của Ngô Sở Úy, khiến hơi nóng ở bụng hắn liên tục tăng lên.

Hắn đột nhiên nổi lên một cảm giác nguy cơ sâu sắc, cảm thấy nếu còn không ngăn chặn, tiếp tục để nó phát triển, Ngô Sở Úy rất có thể sẽ biến thân thành yêu, ngay cả ma như hắn cũng không thể trấn trụ yêu nghiệt này.

"Tôi thích vẻ mặt ẩn nhẫn của anh bây giờ." Ngô Sở Úy vẫn đang chìm trong si mê.

Cổ tay Trì Sính bị còng tay ma sát ra mấy đường máu.

Ngô Sở Úy thỏa mãn nhìn vật lớn của Trì Sính đứng lên, dựng thẳng, nhắm đúng con ngươi nóng hổi của Ngô Sở Úy. Y cười lạnh một tiếng, lấy sợi dây điện đó lên, thử quất một cái lên vật cứng của Trì Sính.

Trì Sính cong người, tiếng hừ không kịp nén lại bật khỏi miệng.

Ngô Sở Úy dùng khóe mắt liếc nhìn vẻ mặt đau đớn của Trì Sính, trong lòng vẫn có chút không nỡ, hỏi: "Đau sao?"

Trì Sính yên lặng không nói, trên cổ đã gồng ra một đường gân mạnh mẽ.

Phản ứng này gọi tỉnh thú tính của Ngô Sở Úy, y cầm dây điện lên, quất bôm bốp vài cái. Vừa quất vừa giáo huấn cái pín lừa này: "Cho mày khi không động dục! Cho mày tối nào cũng ngược đãi tao! Quất chết mày! Quất chết mày!"

Nhìn Trì Sính nghiến răng nghiến lợi, bắp thịt trên chân cứng đơ như sắt, trong lòng Ngô Sở Úy quả thật là nghiện.

Chỉ quất không đủ, còn phải bôi tương ớt, bôi xong tiếp tục quất, quất đến mức song giường và còng tay va nhau vang lên âm thanh keng keng thật lớn, giống như lập tức sẽ bị gãy.

Trì Sính quả thật đau, nhưng nếu so sánh, thì sướng đến mức đòi mạng.

Dưới sự kích thích của dây điện quất và tương ớt, dưới hông đã giống như cháy, thiêu cho huyết mạch Trì Sính sôi trào. Vào lúc này, Ngô Sở Úy lại đi ngậm nguồn lửa của hắn, nhiệt độ thoáng cái tăng cao, Trì Sính suýt nữa bắn ra.

Ngô Sở Úy vừa mút liếm trêu cợt, vừa dùng ánh mắt trêu chọc Trì Sính.

... Muốn hả? Nhưng không cho anh!

Nói xong, cột một vòng lên vật lớn của Trì Sính, cột phía trên trứng, kích thích nhưng không cho phát tiết.

Sau đó ngồi xổm trên cổ Trì Sính, nhét tiểu thú đã cứng ngắc từ lâu vào miệng Trì Sính, ôm đầu hắn hung tợn đâm rút một phen, tràn đầy phong phạm nữ vương mệnh lệnh Trì Sính.

"Đầu lưỡi linh hoạt chút coi, cố sức liếm cho tôi..."

Dáng vẻ của Ngô Sở Úy khiến Trì Sính mê mẩn.

Sau một phen vui sướng hung bạo, Ngô Sở Úy lại dời mắt xuống thân dưới của Trì Sính, lấy dây điện ra, tiếp tục giày vò cục thịt của hắn.

Cho anh cả ngày đến tối lấy trứng lớn của tôi ra nói! Hôm nay tôi cũng phải trị anh!

Ném dây điện đi, dùng miệng ngậm, cắn cắn thật vang.

Giường lớn lay động kịch liệt.

Tay Ngô Sở Úy bắt đầu chơi đùa cặp mông chắc nịch của Trì Sính, vỗ bốp bốp hai cái, nhìn Trì Sính một cái, Trì Sính càng lấy mắt hổ trừng y, y càng dốc gan vào tay báo của mình.

"Hôm nay cũng nên đến phiên tôi ăn anh một lần rồi."

Giọng của Trì Sính lộ ra sự âm trầm: "Đừng mơ."

"Cái này không phải anh nói là được." Ngô Sở Úy vui vẻ nghịch còng tay: "Thép nhập khẩu, trừ khi anh vặn gãy cổ tay, nếu không đừng mong thoát được."

Nói xong, ngón tay hung tợn đâm vào cửa động của Trì Sính.

Trì Sính hung ác nhe răng nanh: "Tôi cảnh cáo cậu, đừng chơi lửa tự thiêu."

"Ha ha ha... cảnh cáo của anh còn có ý nghĩa sao?"

Trì Sính siết nắm đấm rôm rốp.

Ngô Sở Úy liếc nhìn hắn, đầy khí thế: "Không phải anh là tay đấm bốc cấp bảy sao? Hôm nay sao lại sợ hãi như thế? Có bản lĩnh anh vặn gãy còng tay đi, để tôi được mở rộng tầm mắt."

Còng tay vang lanh lảnh.

Ngô Sở Úy cười càng dữ, hoàn toàn không bận tâm Trì Sính giãy dụa, đưa tay lấy gel bôi trơn.

Rầm một tiếng, ngay cả mặt đất cũng muốn lay động.

Thân hình Ngô Sở Úy run rẩy kịch liệt, nghiêng đầu nhìn.

"Oa!!"

Y bị dọa suýt nữa rớt xuống giường, Trì Sính đã... đã ngồi dậy rồi!

Đôi môi tự mang máy phát điện lại bắt đầu run rẩy nhịp độ cao: "Anh... anh... anh..."

"Anh" nửa ngày cũng không nói được một câu trôi chảy.

Hai tay Trì Sính quả thật đã tự do, nhưng còng tay chưa mở, song giường quả thật cũng là chất liệu cứng, không nhìn ra được tổn hại rõ ràng nào.

"Biết tôi làm thế nào không?" Trì lão gia hỏi.

Ngô Sở Úy vừa rồi còn diễu võ giương oai, lúc này giống như con chuột lớn chạy loạn khắp nơi.

Trì lão gia túm lấy con chuột đó, xách áo y kéo lên giường, tay vuốt song giường âm u nói: "Trước khi cậu về nhà bố trí, tôi đã cưa đứt chỗ tiếp giáp của từng song giường rồi."

Ngô Sở Úy: "..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui