Nghịch Tập

Trì Sính và Ngô Sở Úy trở lại nhà của Quách Thành Vũ, Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ đang ăn cơm chiều, thấy hai người bọn họ đi vào, vội vàng giơ tay lên bắt chuyện." Qua đây uống chút đi."

" Hai chúng tôi ăn rồi." Ngô Sở Úy vui tươi hớn hở nói.

Khương Tiểu Soái nhớ tới Ngô Sở Úy hôm nay đi đến nhà ba mẹ Trì Sính, vội vàng quay sang tìm hiểu tin tức.

"Này, tình hình sao hả?"

Ngô Sở Úy không để ý Khương Tiểu Soái hỏi cái gì. Chỉ chăm chăm nhìn lên cái nhúm tóc vểnh vểnh lên của cậu. Cái này là Quách Thành Vũ thừa dịp lúc Khương Tiểu Soái ngủ trưa tết tại cho cậu ta, cố ý đem nhúm tóc vểnh lên cài lên một cái bím, hơn nữa buộc lại vô cùng nghệ thuật, không phải cong về một bên, mà cong cong chĩa về bốn phía, giống như một ngọn nước nhỏ phun trên hòn non bộ.

"Yô yô! Đẹp trai như tài tử Hàn Quốc vậy!" Mắt của Ngô Sở Úy hình ngôi sao.

Khương Tiểu Soái hoàn toàn không biết chuyện gì, còn túm túm quần áo của mình hỏi,"Cậu nói bộ này của tôi đó hả? Đây không phải kiểu Châu Âu hay sao? Làm sao lại giống Bae Yong Joon hả?"

Ngô Sở Úy vừa muốn đưa tay chỉ cho Khương Tiểu Soái cái bím tóc trên đầu cậu ta, lại ngay lập tức bị ánh mắt cảnh cáo của Quách Thành Vũ ở phía sau Khương Tiểu Soái. Trong nháy mắt liền phát ra tiếng cười gian, vỗ vỗ khuôn mặt anh tuấn của Khương Tiểu Soái nói,"Rất tốt, rất tốt."

"Cái gì rất tốt?" Vẻ mặt của Khương Tiểu Soái mơ hồ.

Ngô Sở Úy qua loa nói,"Ở nhà ba mẹ Trì Sính tất cả đều rất tốt."

"Ba mẹ anh ta không nói gì khó nghe?" Khương Tiểu Soái hỏi đến cùng.

Ngô Sở Úy vừa vào phòng thay quần áo vừa nói,"Lát nữa sẽ kể tỉ mỉ cho cậu nghe, tôi phải nói chuyện với Quách Tử trước đã, có chút chuyện hỏi anh ta."

"Chuyện gì hả?"

"Chuyện buôn bán, nói ra thì cậu cũng không biết."

Nói xong, đi đôi dép lê chạy ra khỏi phòng bếp.

Khương Tiểu Soái ăn no nê, cũng không định ăn nữa, rút ra một tờ khăn giấy lau miệng, quay đầu chợt thấy ánh mắt như đi săn mồi quan sát cậu. Trì Sính ngửa mặt tựa vào trên ghế salon, đã nhìn chằm chằm Khương Tiểu Soái một thời gian, ánh mắt vô cùng thô bạo, làm cho toàn thân Khương Tiểu Soái không thoải mái.


"Nhìn tôi làm gì?" Khương Tiểu Soái sửng sốt.

Trì Sính trầm giọng nói,"Cậu thật lẳng lơ."

Khương Tiểu Soái tức giận đến khuôn mặt đều tái xanh, cậu ta không biết người nào đó bện cho cậu một lọn tóc thật sự hấp dẫn người khác, cho nên nghĩ câu này của Trì Sính là cố ý đùa cợt. Nhưng cậu không dám chửi thô tục, Trì Sính để cho cậu một bóng ma quá lớn, cho tới hôm nay trong lòng cậu ta cũng có vài phần kiêng kỵ 'uy mãnh tiên sinh'.

Nín nghẹn rất lâu, Khương Tiểu Soái cuối cùng cũng bực bội phun ra một câu.

"Không lẳng lơ bằng Đại Bảo nhà anh."

Trì Sính lộ ra nụ cười rất đàn ông, sải bước rất nhanh đi đến trước mặt Khương Tiểu Soái, thân hình to lớn đem ánh sáng nửa căn phòng đều che lại. Hàm dưới siết chặt, như mũi dao sắc nhọn, gác ở trên cổ của Khương Tiểu Soái, làm cho cậu tự dưng khẩn trương.

Có điều giọng của Trì Sính thật sự rất nhẹ nhàng tùy ý.

"Buổi tối cùng tôi ngủ đi." (Phịch đê)

Khương Tiểu Soái đột nhiên bất ngờ,"Anh đùa gì thế?"

Tay của Trì Sính nhẹ nhàng gảy một cái lên nhúm tóc vểnh của Khương Tiểu Soái, khóe miệng nhếch lên rồi lại gảy gảy mấy cái trên cái bím tóc.

"Tôi so với Quách Tử mạnh mẽ hơn nhiều, có thể 'thao' cậu sướng hơn."

Khuôn mặt Khương Tiểu Soái quẫn bách, muốn nhanh chóng cách xa cái người nhàm chán vô vị này. Kết quả vừa mới quay người đi, cánh tay đã bị 'vuốt hổ' của Trì Sính kẹp chặt. Muốn lớn tiếng kêu cứu, miệng lại bị bàn tay to còn lại của Trì Sính bịt kín, giống như con gà chết bị Trì Sính bế vào phòng của Trì Sính. (Sắp phịch.. )

Bị ném lên giường một cái, Khương Tiểu Soái còn tự mình đa tình, thật sự cho rằng Trì Sính muốn đem cậu ta 'làm'. Liều mạng giãy giụa một trận, mồ hôi hột chảy xuống ướt hết cả khuôn mặt đỏ bừng của cậu, lại càng đâm mỹ hơn nữa.

Cậu ta không giãy giụa thì không sao, càng giãy giụa như vậy, ánh mắt của Trì Sính nhìn cậu lại càng gay gắt hơn.

"Cậu như vậy, tôi thật sự muốn 'thao' cậu!" ( Nhớ lại câu Úy Úy nói *Tôi chê anh bẩn*)


Nói xong, dựa vào cạnh bàn, châm một điếu thuốc, vừa hút vừa quan sát Khương Tiểu Soái. (Phịch đê.. )

Khương Tiểu Soái lúc này mới biết Trì Sính đang đùa giỡn cậu ta, ảo não ngồi dậy, liếc mắt nhìn Trì Sính, tức giận hỏi,"Gọi tôi tới làm gì?" (Ảo não>> Em cũng muốn Tổng công đại nhân thao hả Soái.. )

Trì Sính tỏ ra vẻ rất hứng thú,"Tâm sự một chút thôi, muốn biết hai cậu trước đây tính kế tôi thế nào?" (Thế không phịch hả?..)

"Đại Bảo không nói cho anh biết?"

"Nói đại khái, không nói tỉ mỉ."

Nói đến chuyện này, Khương Tiểu Soái trong nháy mắt tinh thần liền tỉnh táo, phải nói rằng việc câu dẫn Trì Sính này xem như là một kế hoạch thành công nhất trong cuộc đời Khương Tiểu Soái, lại không hề tổn hại cái gì. Chẳng những 'nhặt được' một đồ đệ kẻ dở hơi rồi huấn luyện thành nhân tài, lại còn thuận tiện vớ được ông xã đa tài giỏi giang còn biết tự tay làm bao nhiêu món ngon cho cậu, cuộc sống của cậu từ đó đã lần nữa tìm được hạnh phúc đích thực.

Cho nên, từng việc một cậu ta đều nhớ rất rõ ràng, đặc biệt vui lòng chia sẻ thành công của cậu ta với người khác.

Trì Sính hỏi,"Cậu ấy chửi tôi nhiều không?"

Khương Tiểu Soái gật đầu,"Ừm, mỗi ngày đều chửi, chửi anh Trì đầu trọc này, Trì đầu trọc kia. Chỉ cần nhắc tới anh, gương mặt cậu ấy lập tức dài gấp ba lần."

Trì Sính giống như thấy Ngô Sở Úy trước đây mặc quần hoa thủng lỗ chỗ ngồi ở trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn căng lên trừng mắt cằn nhằn lải nhải cùng Khương Tiểu Soái to nhỏ kể khổ, khóe miệng chợt hiện lên một nụ cười yếu ớt.

"Anh có biết không, ngay từ đầu cậu ấy rất không có tiền đồ, mới nắm tay anh một cái mà kích động như điên. Nhìn anh nghịch 'súng' ngay hôm sau phát sốt ba mươi chín độ rưỡi, tôi hỏi cậu ấy anh đã làm gì mà đến mức như thế, hóa ra chỉ chuyện cỏn con như thế."

Khương Tiểu Soái không biết, cậu ta chỉ kể lại mấy việc vớ vẩn đào tạo đệ tử của mình, lại rất nghiêm túc nói, nhưng Trì Sính nghe được lại vô cùng hăng hái như xem một bộ phim vô cùng hấp dẫn.

"Bắt đầu từ khi nào cậu ấy thích tôi?" Đây là vấn đề Trì Sính quan tâm nhất.

Khương Tiểu Soái cẩn thận suy nghĩ một chút,"Nếu tôi đoán không nhầm hẳn là rất sớm đã động tâm với anh, nhưng mà da mặt mỏng không chịu thừa nhận, vẫn lấy Nhạc Duyệt ra làm cái cớ. Mà này, sao anh không trực tiếp đi hỏi Đại Úy hả?"

"Tôi làm sao có thể hỏi cậu ấy cái này hả?" Giọng nói của Trì Sính rất thản nhiên.


Khương Tiểu Soái không hiểu,"Anh hỏi tôi thì được làm sao lại không hỏi cậu ấy được hả?"

Trì Sính trực tiếp đem tàn thuốc trong tay ném tới trên nhúm tóc xoăn của Khương Tiểu Soái, giọng uy hiếp,"Đừng nói không thể hỏi cậu ấy, đến chuyện tôi hỏi cậu về vấn đề này, nếu cậu dám nói ra, tôi lập tức nhổ toàn bộ lông trên người cậu không sót một cọng nào."

Khương Tiểu Soái theo bản năng lập tức kẹp chặt chân, trong lòng âm thầm chửi bới hai câu: Rõ ràng bản thân quan tâm, còn ngoan cố không chịu biểu hiện ra ngoài. Giả bộ thoải mái cái beep* gì? Chẳng qua anh vừa thấy ánh mắt Đại Bảo liền lập tức trở nên ngu ngốc.......

Đang nghĩ ngợi, Trì Sính lại thuận miệng hỏi một câu.

"Cậu và Đại Bảo làm sao mà quen biết?"

Khương Tiểu Soái cười lạnh một tiếng,"Anh nói xem quen biết thế nào? Năm lần bảy lượt dùng cục gạch đập vào đầu, lần nào cũng đến đây để tôi chữa cho, cứ liên tục như thế thì ai lại không nhớ được hả?"

"Chỉ vì muốn luyện thiết đầu công?" Trì Sính hỏi.

Khương Tiểu Soái nghe nói như thế, đôi mắt ngay lập tức nheo lại, sâu kín quét về phía Trì Sính. (Âm mưu)

"Không ngờ anh như vậy lại không biết vì sao cậu ấy lấy gạch đập vào đầu hả?"

Trì Sính nói nói,"Tôi làm sao mà biết? Cậu ấy cũng chưa nói qua."

Cơ hội trả thù tới!

Khương Tiểu Soái lập tức đem chuyện Ngô Sở Úy yêu mối tình đầu Nhạc Duyệt thắm thiết như thế nào, vì cô ta mà dùng gạch đập đầu ra sao, rồi cố tình thêm mắm thêm muối hăng hái sôi nổi đem chuyện tình 'Cảm động' của Ngô Sở Úy kể cho Trì Sính nghe.

Sắc mặt của Trì Sính không có biến hóa gì lớn, thực tế trong ánh mắt cũng không rõ tâm tư gì.

Vừa mới nghe được chuyện trước đây, nào là Đại Bảo lúng túng kích động muốn tách anh khỏi Nhạc Duyệt, Trì Sính thấy vô cùng vui vẻ, sau khi nhận cuộc điện thoại 'Tôi muốn thao anh' giống như phát điên......Nhưng hiện tại toàn bộ hình ảnh đáng yêu của cậu ấy đã quên sạch, chỉ còn lại một hình ảnh Ngô Sở Úy anh dũng liều chết để đạt được mục đích.

"Được rồi, nhớ kỹ những lời của tôi nói với cậu, đi ra ngoài đi." Trì Sính ra lệnh tiễn khách.

Khương Tiểu Soái đứng lên, tàn thuốc từ trên đầu rớt xuống, lúc này mới nhớ tới vừa rồi Trì Sính ném một tàn thuốc lên đầu cậu. Lại đem bàn tay đưa lên, muốn phủi phủi tàn thuốc lá lưu lại ở phía trên, kết quả sờ thấy một đồ vật không biết là cái gì.

Thần sắc của Khương Tiểu Soái cứng đờ, cấp tốc chạy vào phòng vệ sinh.

Nhìn vào gương sửng sốt chừng một phút đồng hồ, nhớ tới ngày hôm nay ai cũng nhìn cậu với ánh mắt khác thường, nhớ tới câu trêu chọc của Ngô Sở Úy, nhớ tới Trì Sính đùa cợt........


Khương Tiểu Soái vặn âm lượng hết cỡ gào thét một câu.

"Quách Thành Vũ, tôi thao ông nội anh!!!!!!!"

...........

Ngô Sở Úy về đến phòng, thấy Trì Sính mặt âm u ngửa ra tựa vào trên ghế salon, trong tay nghịch một cái bật lửa, giống như ngay lập tức muốn đem mình đốt cháy.

"Làm sao vậy?" Ngô Sở Úy thăm dò hỏi.

Trì Sính không lên tiếng.

Ngô Sở Úy cho rằng Trì Sính để tâm việc cậu và Quách Thành Vũ trò chuyện lâu như vậy vội vã giải thích,"Tôi với Quách Tử nói chuyện đứng đắn."

Trì Sính trầm mặc hơn nửa ngày mới liếc mắt nhìn Ngô Sở Úy, giọng ra lệnh một ngón tay chỉ vào đùi mình.

"Cậu qua đây, ngồi xuống đây."

Ngô Sở Úy dây dưa một lúc mới ngồi lên, ánh mắt rất lẳng lơ nhìn Trì Sính, nói,"Cái kia ......trước khi chơi trò tình thú nói cho tôi nghe, đừng cho tôi bất ngờ."

Chơi trò tình thú? Hai hàng lông mày của Trì Sính nheo lại một cái, bàn tay to hung hăng vỗ trên trán của Ngô Sở Úy một cái.

Đầu Ngô Sở Úy chấn động mạnh, lúc này đầu quay sang Trì Sính nhìn với ánh mắt cáu giận.

"Anh làm sao lại đánh tôi?"

Làm sao? Trì Sính lại một cái tát nữa đánh lên trán của Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy nhe răng nhếch miệng, tiếng mắng còn không có kịp tuôn ra, liên tiếp hai ba cái tát lên cái trán của cậu. Ngô Sở Úy muốn giãy giụa lại bị Trì Sính ấn gắt gao, không đánh vào chỗ nào khác, chỉ đánh lên trán, mà đánh cho Ngô Sở Úy gào khóc kêu la.

Trì Sính nhe răng cười nhẹ,"Không nhìn ra đó, cậu còn có loại tình cảm đó!"

"Việc đó và tình cảm có quan hệ gì?"

Vừa mới nói xong, lại bị một cái tát đánh lên trán.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận