Nghịch Tập

Trì Sính hiển nhiên ứng chiến, thuần thục chỉnh xe, đạp chân ga, động cơ mạnh mẽ phát ra tiếng nổ lớn, mãnh liệt vọt lên phía trước. Ferrari của Trương Vượng vừa từ sau chạy tới, Trì Sính vặn tay lái qua bên phải, điều khiển xe chạy vào bên trong. Ferrari từ bên đường ngoài phi vào, không ngừng tăng tốc, vượt qua Lamborghini của Trì Sính.

Xe của Trì Sính như một con cá mập liều chết gắt gao theo sát cậu ta, Trương Vượng rất khẩn trương theo dõi anh qua kính chiếu hậu, hơi thở rất mạnh mẽ.

Đến vị trí cua tiếp theo, Trương Vượng đang là người dẫn đầu, khi cậu bắt đầu gia tăng tốc độ thì Trì Sính vừa cua xong. Không ngờ, Trì Sính một chân đạp ga đuổi theo, chỉ dùng 3 giây liền vượt qua xe của Trương Vượng.

Trương Vượng sợ hãi rống một tiếng," Tôi phi~! tốc độ tăng quá lợi hại, cua cắt cạnh vậy mà có thể như vậy, thật không thể đùa!"

Càng lên cao xe càng chạy nhanh, sương mù trên núi càng dày đặc, hơn nữa mặt đường ẩm ướt, mỗi một khúc cua đều vô cùng mạo hiểm, nhưng cũng là thời cơ tuyệt hảo để vượt qua.

Bởi vì ở trên đường thẳng Trì Sính xuất sắc phát huy, làm anh nhanh chóng vươn lên vị trí dẫn đầu. Trương Vượng ở phía sau phấn khởi tiến lên, không ngừng đem khoảng cách kéo lại gần, tùy thời cơ mà vượt qua.

Thang Ninh ngồi ở trong xe, bị sương mùa đập thẳng vào mặt, cảm giác không thở nổi. Ngày bình thường cô ta cùng Trương Vượng đua xe trong thành phố còn hưng phấn mà hô to gào lớn, lần này một chút thở mạnh cũng không dám phát ra, rất sợ quấy rầy anh, mà cả cái xe thể thao lao xuống khe núi.

Trì Sính cố ý giữ chân ga ổn định, chờ Ferrari sắp tới gần phía sau xe của anh, thì mới dũng mãnh tăng tốc vọt tới trước, lại đem xe của Trương Vượng bỏ xa.

Trương Vượng tức giận chửi một tiếng, tiếp tục tăng tốc.

Thang Ninh thấy biển báo tốc độ của xe, sắc mặt đã bắt đầu trắng bệch.

Trì Sính lái xe khá mạo hiểm, cứ qua khúc cua sườn dốc lại có cảm giác như mới vượt qua cái chết. Nhưng vẻ mặt của anh vẫn cứ trầm ổn như vậy, cua, tăng tốc, phanh lại động tác liền mạch dứt khoát lại vô cùng mạnh mẽ. Lại tới một cái khúc cua vòng tròn, lao nhanh xuống sườn núi, lách qua chướng ngại vật nguy hiểm.

Ngược lại với Trì Sính, Trương Vượng có ưu thế hơn rất nhiều vì đây là vùng quen thuộc của cậu, tình hình giao thông trên đây cậu nắm rất rõ. Cho nên cậu ta hết sức chăm chú mà quan sát đến mặt đường, tìm kiếm cơ hội tốt để đối phó với Trì Sính.

Qua được một nửa chặng đường, một chiếc Porsche màu bạc đột nhiên tăng tốc từ bên cạnh Trương Vượng lao qua, đèn xe vàng chói cả mắt cả cậu ta, khiến cho cậu ta trong nháy mắt nổi giận.

"Chết tiệt!~"

Lúc này chiếc Porsche đã vượt lên trước Lamborghini của Trì Sính, nhảy lên vị trí thứ nhất. Trương Vượng nháy đèn cho Lamborghini Trì Sính, Trì Sính không quan tâm, làm cho Trương Vượng càng thêm căm tức.

Vừa xoay xe một cái lao thẳng xuống sườn núi dốc, cảm giác không trọng lực làm cho trái tim Thang Ninh cực độ khó chịu. Tiếng thở dốc khẩn trương không kịp ngăn lại từ trong miệng phun ra, vọt vào trong tai Trương Vượng.

Lúc này Trương Vượng thật sự tâm tư bất ổn, tuy rằng Thang Ninh ở cùng cậu ta thời gian không lâu, nhưng không ít lần cùng chạy xe, chưa lần lại khẩn trương như thế. Việc nàng khẩn trương đã bán đứng lòng tin đối với Trương Vượng, mà nguyên do không lòng tin lại làm liên tưởng đến Trì Sính, làm cho Trương Vượng phát hỏa trong nháy mắt điên cuồng khó chịu.

Vừa lúc phía trước có một khúc cua cong 60 độ, Trương Vượng dự định từ đường ngoài sẽ vượt qua. Khúc cua đó là một đường bên trái sườn núi, cậu ta đạp mạnh chân ga, đi vào khúc cua rồi điên cuồng tăng tốc từ bên ngoài vượt qua.

Mà ở phía sau, Lamborghini của Trì Sính lại giảm tốc độ.

Trương Vượng dường như không muốn sống tiếp tục tăng tốc, mạnh mẽ đánh tay lái. Sau khúc cua lại là một sườn núi, tốc độ quá nhanh quẹo lại không kịp, cậu ta vội vã phanh xe, thân xe bị kéo trên mặt đường một đoạn dài. Vừa vào khúc cua tốc độ đạt đến 90km/h, trước khi phanh xe, Thang Ninh liếc mắt nhìn tốc độ đã đạt đến 130km/h.

Cả xe trượt trên đoạn đường một lúc, Trương Vượng nghe được phía dưới xe một tiếng vang thật lớn 'ẦM', tiếp theo đó là tiếng thét chói tai của Thang Ninh.

Lúc này, Lamborghini của Trì Sính dường như rít lên ầm ầm vẻ giễu cợt vượt qua xe Trương Vượng.

Sương mù càng ngày càng nặng, trước mặt chủ xe Porsche phun ra một trận sương mù, sau đó hoàn toàn không nhìn thấy đường đi, chỉ có thể từ kính chiếu hậu nhìn được hai đèn pha của ô tô chạy phía sau.

So sánh tính toán đúng ra thì xe của cậu này không bằng xe của Trương Vượng, nhưng cậu ta lại thông minh hơn Trương Vượng, biết lợi dụng mâu thuẫn để kìm hãm đối thủ. Nhưng hắn có một điểm yếu đó là không thuộc tình hình giao thông, đến khi vượt lên vị trí dẫn đầu lại không dám tăng tốc mà chạy, trước tiên đòi hỏi phải quan sát tình hình giao thông rồi mới cẩn thận mà tăng tốc.

Chính bởi vì như thế, Trì Sính trước tiên 'tiêu diệt' Trương Vượng, còn lại cậu ta thì dễ vượt hơn nhiều.

Sương mù bao phủ ở giữa, hai luồng sáng càng ngày càng gần, âm thanh động cơ xe chấn động cả vùng núi đinh tai nhức óc, chủ xe Porsche đã cảm thấy được khí lực to lớn của Trì Sính. Nhưng cậu ta không sợ hãi chút nào, cũng không mạnh mẽ ngăn cản, đối với cậu mà nói, theo sát Trì Sính cho đến đoạn đường quang đãng sẽ phản công mà vượt qua, so với ngay từ đầu đã đấu đá ác liệt thì đến khi kết thúc dễ dàng hơn nhiều.

Chỉ cần ở mấy đoạn đường nguy hiểm chú ý một chút, cậu ta hoàn toàn không sợ Trì Sính.

Đang nghĩ ngợi, xe của Trì Sính từ bên trái cậu ta gào thét phi qua, nhanh như tia chớp. Nhanh đến mức cậu ta hoàn toàn không phản ứng kịp, xe Trì Sính đã không biết biến đâu mất. Ngay cả tập trung toàn bộ ánh mắt nhìn cũng không phát hiện ra, thậm chí cậu ta không biết Trì Sính đang ở phía trước hay đã bay khỏi đường xuống vách núi rồi.

Trong lúc vượt qua đó thì tốc độ của Trì Sính đã đạt đến 350, vượt qua tốc độ của tàu siêu tốc. May mắn là đây là đoạn đường thẳng, nếu quả thực có khúc cua nào nữa thì không biết chừng anh bay từ đỉnh núi này qua đỉnh núi khác. (Trailer Fast 10 vừa tung... đọc như xem Fast ấy.)

Ở trên núi mà lái xe như vậy chính đang tìm cái chết. Nhưng Trì Sính cái gì cũng không sợ, vì nhìn thấy Ngô Sở Úy ở trước mộ phần của ba mẹ lén lau nước mắt, anh quả quyết có chết cũng không sao! (Mẹ có chết thì Úy Úy mới khổ.. cái nhà đấy có thì cũng được không có thì cũng không chết.. ba ba làm con xúc con mẹ nó động.. nhưng thôi cứ đâm xuống núi làm liệt giường đi cho Trẫm Úy phịch nhau.. he he.. )

Nhờ sương mù dày đặc, xe Trì Sính rất nhanh bỏ xa chủ xe Porsche.

Sau đó, anh liền giảm tốc độ, chạy rất ổn định.

Chủ xe Porsche không biết, kỳ thực xe của Trì Sính đang ở cách cậu không quá một km, cậu ta vẫn duy trì tốc độ như vậy đi về phía trước. Nhưng hai người khác nhau chính là Trì Sính quan sát tình hình rất chuẩn mặc dù tình hình giao thông không rõ lắm nhưng năng lực nhận biết lại cao, cho nên tốc độ rất ổn định. Mà cậu này thì tình hình giao thông chưa quen cộng với khả năng nhận biết đường lại hơi kém, các xe khác lại đang ở cách xa cậu phía sau, vì vậy cũng giảm bớt tốc độ mà chạy.

Cho nên, chỉ còn năm phút nữa là đến đích.

Sau khi chủ xe Porsche đến điểm cuối, có ý nhìn một lượt xung quanh. Phát hiện chiếc Lamborghini kia của Trì Sính thực sự không có ở đó, mới mạnh mẽ đập một cái xuống vô-lăng, cười to vài tiếng rồi xuống xe.

Trọng tài an vị ở cách đó không xa hút thuốc, chủ xe Porsche vui vẻ mãnh liệt dũng cảm mà hét lớn mấy tiếng.

"Thoải mái!... Hú!"

Trọng tài còn không kịp đáp lại, phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nam âm trầm.

"Thoải mái không?"

Chủ xe Porsche toàn thân rùng mình, xoay người nhìn thấy Trì Sính ngồi trên nóc xe của anh, cúi đầu nhe răng cười.

...............

Sau khi tiền tới tay, Trì Sính cùng với người đàn ông trung niên cùng đi kiểm tra căn nhà.

So với lần trước thì thái độ của ông ta tốt hơn nhiều. Trì Sính cẩn thận kiểm tra từng ngõ ngách căn nhà, ông ta đi theo nheo lông mày cau mắt theo sát bên cạnh, lúc nào miệng cũng nói một câu.

"Cái gì tôi cũng chưa từng động tới, cậu cho tôi thêm một trăm tệ nữa đi!" (Tham như chóa, mua hai triệu bán ba triệu còn muốn đớp thêm một trăm tệ nữa..)

Trì Sính sau khi ở trong phòng đi một vòng, lại đi ra sân vườn. Ở dưới gốc cây hạnh đi lại một chút, nhặt lên một cành cây gãy, cẩn thận ngắm nghía qua lại.

Người đàn ông ho khan một tiếng, trêu nói,"Cây hạnh già thật tươi tốt, nếu như tôi bán căn nhà muộn hơn sáu, bảy tháng thì tốt biết bao, còn có thể ăn mấy quả hạnh."

Trì Sính quơ quơ cành cây trong tay, cành cây trong tay xoay xoay, quay người lại đem cành cây cắm vào miệng người đàn ông trung niên. (Cho chết đồ tham lam.. )

Miệng ông ta lập tức bị lấp đầy bởi cành hạnh, mép rách ra máu trong miệng theo cằm chảy xuống, nhuộm đỏ cả cái cổ. Con ngươi của ông ta co giật như muốn lòi ra, vẻ mặt dữ tợn mà gào lên một tiếng, lại bị Trì Sính hung hăng đạp cho một cái, ngã xuống đất không ngừng giãy giụa.

"Con mẹ nó, ông coi tôi là kẻ đần hay sao?" Trì Sính tức giận không thể kiềm chế được,"Ông lại còn tìm một gốc cây giống cây hạnh, con mẹ nó, tưởng ông mày không nhận ra hả?"

Lúc này cả nửa người đàn ông trung niên đều nhuộn máu đỏ tanh hôi, con ngươi lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ.

Trì Sính ngồi xổm người xuống, bình tĩnh nhìn chăm chú vào ông ta.

"Cây đâu?"

"Bán. . . Bán."

"Bán cho ai?" Trì Sính hỏi.

Người đàn ông khó khăn lắm mới phun ra một câu.

"Không.... không nhớ rõ lắm, là người qua đường, thấy thích liền thuê xe chở đi."

Mặt của Trì Sính trong nháy mắt lạnh lẽo không gì có thể sánh được, cả thân thể toát ra vẻ chết chóc.

"Nếu như cây chết, tôi đem ông chôn cùng!"

.......

Sau đó vài ngày, Trì Sính lợi dụng đủ mọi cách hỏi thăm tăm tích cây hạnh. Đã từng nghe nói qua tìm người, cũng từng nghe nói qua tìm chó, tìm mèo, đây là lần đầu tiên nghe nói có người đi tìm cây. Nếu như loại cây hiếm có thì cũng không sao, nhưng lại chỉ là một cây hạnh bình thường, độ khó của việc tìm kiếm cũng có thể tưởng tượng được.

Hơn nữa công việc này chỉ có thể chính Trì Sính đi làm, bởi vì tất cả người khác chưa từng nhìn thấy cây hạnh kia.

Cuối cùng trải qua hơn một tuần lễ nỗ lực tìm kiếm, cuối cùng Trì Sính cũng tìm được cây hạnh già ở một vườn trái cây cách đó hơn một trăm km. Không phải loại đầu cơ trục lợi, lão chủ vườn có vẻ rất tốt, nghe Trì Sính kể mấy câu, ông lập tức quyết định bán lại cho anh.

Cây hạnh mới vừa dời đi chưa đến nửa tháng, cũng không hề bị sao cả, vẫn hoàn toàn giống như lúc trước.

Chủ vườn không kìm được cảm động nói,"Vậy mà cậu cũng có thể tìm được đến đây hả? Tôi cũng phải phục cậu!"

Trì Sính không nói thêm cái gì, trực tiếp trả tiền mua lại cây.

Chủ nhân vườn cây thật sự rất tốt, không chỉ có dặn dò rất nhiều điều khi cây được đào lên, mà còn đặc biệt bảo hai người giúp việc có kinh nghiệm phong phú hỗ trợ đem cây chở đến nhà rồi trồng lại vị trí cũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui