Nghịch Tập

Vài ngày sau, Ngô Sở Úy nhận được thông báo từ bộ thương mại, khôi phục giấy phép kinh doanh, dự án, hạng mục trước bị đình chỉ cũng cho phép khởi công lại.

Nhận được tin tức vừa ra, phấn khởi nhất chính là công nhân trụ cột của công ty.

Lâm Ngạn Duệ gọi điện thoại cho Ngô Sở Úy nói,"Tôi nói cái gì nhỉ? Công ty chúng ta khẳng định không sao, sớm muộn gì cũng khôi phục kinh doanh bình thường. Tôi chưa từng nghĩ tới tìm việc làm khác, còn đi du lịch được mấy nơi. Muốn nhân cơ hội này nghỉ ngơi thật tốt, bồi dưỡng sinh lực thật tốt tiếp tục phục vụ cậu!"

Ngô Sở Úy rất xúc động," Kỳ thực cậu thực sự rất có năng lực, đến chỗ nào cũng có thể lăn lộn được. Đi theo tôi thu dọn cái cục diện rối rắm này, nói thật, tôi cảm thất rất có lỗi."

"Cậu lại nói quá khách khí rồi!" Lâm Ngạn Duệ cười cười," Kỳ thực tôi đi theo cậu cũng không phải vì tình cảm bạn bè của chúng ta. Tôi thực sự bội phục đầu óc của cậu, thực sự xem trọng cậu, thấy rằng đi theo cậu khẳng định không sai!"

"Lúc đầu tôi còn lo lắng trải qua một bước thăng trầm khó khăn như vậy, những người thân tín cũng sẽ bỏ tôi đi. Nghe cậu vừa nói như vậy, trong lòng tôi thật sự rất ấm áp, lại có chút thành quả!"

"Cậu cũng nghĩ chúng tôi không lương tâm vậy hả? Tôi nói cho cậu biết, Đại Vương, Lão Lý, Tiểu Đỗ, mấy người này suốt ngày gọi điện thoại cho tôi hỏi thăm, hỏi công ty chúng ta khi nào khôi phục kinh doanh bình thường, tất cả mọi người đều mong chờ đó!"

Cúp điện thoại, trong lòng Ngô Sở Úy dấy lên ý chí chiến đấu anh dũng khí thế hừng hực.

Công ty khôi phục kinh doanh ắt có rất nhiều vấn đề cần phải xử lý, sau đó vài ngày Ngô Sở Úy vẫn chạy đôn chạy đáo, cuối cùng cũng đem chuyện khó giải quyết xong xuôi.

Hơn chín giờ tối, Ngô Sở Úy và Trì Sính mới từ công ty đi ra. Mua vì xiên nướng, đùi dê và mấy lon bia, ngồi ở khu đất trống đối diện công trường đang thi công vừa ăn vừa nói chuyện.

Bởi vì muốn dự án này cuối năm làm xong, nên nhiệm vụ khá lớn. Lại làm trễ hơn một tháng, cấp trên vừa đưa thông báo, ngay lập tức bên này liền khởi công.

Tấm biển hiệu lớn lại lần nữa treo lên, mấy ngày nay cũng đều thi công suốt đêm.

Ngô Sở Úy gặm đùi dê, thấy Trì Sính cũng cầm lên một cái, lập tức nói,"Cho tôi nếm thử cái của anh."

"Mỗi người một cái, không phải đều có mùi vị như nhau hay sao?"

"Giống tôi cũng muốn nếm thử."

Trì Sính đưa tới bên mép Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy cắn xuống một miếng lớn, nhai đặc biệt ngon miệng.

"Cần phải chiếm tiện nghi của tôi một miếng trong lòng mới thoải mái đúng không?"

Ngô Sở Úy không phải thích chiếm tiện nghi của Trì Sính, cậu chỉ muốn Trì Sính nhường cho cậu thôi.

Sau khi ăn uống no đủ, hai người ngồi ở đó ngắm nhìn công trường, gió đêm thổi mát lạnh, tiếng máy móc ầm ầm vẫn vang lên, họ ngồi đợi đến hừng đông.

Hơn một tháng trước, Ngô Sở Úy cũng từng tại đây trải qua một đêm, lúc ấy là vắng vẻ cô đơn chịu đựng đến hừng đông. Bây giờ là gối lên bả vai một người, cái gối tràn đầy ước ao và kỳ vọng, thấm thoát trời liền sáng.

.........

Nghe chuyện Trì Giai Lệ mang thai, Trì Sính và Ngô Sở Úy mua rất nhiều thuốc bổ, đặc biệt đi đến nhà cảm ơn.

Chung Văn Ngọc và Trì Viễn Đoan cũng không có ở nhà, Đâu Đâu và Quyển Quyển vừa nhìn thấy Ngô Sở Úy liền quấn quít lấy không tha. Ngô Sở Úy không thể làm gì khác hơn là dẫn hai thằng nhóc xuống dưới tầng chơi, trong phòng chỉ còn lại hai người làTrì Giai Lệ và Trì Sính.

Trì Sính thản nhiên mở miệng,"Chị hai."

Trì Giai Lệ làm ra vẻ không có gì ngạc nhiên,"Thật đúng là mẹ nương tựa cả vào con cái mà! Bình thường đều là, Ê, này, hey...... xưng tôi, hôm nay còn gọi hai tiếng chị hai."

Trì Sính lộ ra một nụ cười vô cùng đàn ông, suýt chút nữa liền đem bà chị già của anh điện giật tả tơi.

"Được được được!" Trì Giai Lệ bắt chéo ta ra hiệu ngừng lại,"Đừng lộ ra cái vẻ mặt dối trá như thế, tôi bình thường không quen cậu tỏ ra dáng vẻ đần độn này."

Trì Sính trêu tức nói,"Chị nói xem nếu chị sinh ra một đứa da đen nữa, ba đứa này mà kẹp lại thì có thành một cái Choco-pie không?"

Trì Giai Lệ trợn mắt lườm anh ta một cái, không lên tiếng.

"Ngộ nhớ lại sinh ra một đen một trắng thì làm sao bây giờ?" Trì Sính lại nói.

Trì Giai Lệ hung hăng đập lên người Trì Sính hai đấm, tức giận đến liên tục mắng chửi nhưng miệng vẫn cười.

"Cậu tốt nhất tích một chút đức cho cái miệng đi, cẩn thận ngày nào đó đi ra ngoài, người ta lại gọi cậu là đồ bị cắm sừng!"

Trì Sính bình tĩnh nhìn chằm chằm Trì Giai Lệ một lúc, sắc mặt khôi phục lại bình thường.

"Không cần hy sinh lớn như thế cho chúng tôi, cứ để mấy đứa nhóc bên cạnh chị."

"Tôi không phải vì hai cậu, là vì ba mẹ!" Trì Giai Lệ nói,"Nếu cậu cảm thấy áy náy thì hiếu thảo với ba mẹ một chút, nuôi đứa bé thật tốt."

"Nó vẫn là con của chị, vẫn gọi chị là mẹ." Trì Sính nói.

Trong lòng Trì Giai Lệ cả thấy bồng bềnh, quay sang mắng Trì Sính,"Cậu đó, còn lắm mồm một câu, có tin tôi không sinh giúp cậu nữa không?"

Trì Sính không nói cái gì nữa, tất cả cảm kích đều không nói ra.

Ngô Sở Úy so với Trì Sính lại cảm kích hơn nhiều, dẫn hai thằng nhóc lên tầng, thấy Trì Giai Lệ nói một câu,"Chị, chị thật xinh đẹp." (Liên quan vãi ~)

Trì Giai Lệ cười lạnh một tiếng,"Đẹp thế sao cậu không theo đuổi tôi, lại bám dính lấy em trai tôi?"

"Không phải chị là hoa có chủ hay sao?"

Trì Giai Lệ nói,"Tôi cũng không ngại sẽ bao nuôi thêm một người."

"Thật sao?" Ánh mắt Ngô Sở Úy nhấp nháy, "Thần tượng của em vẫn còn độc thân, mới về nước không bao lâu, hay là chị bao nuôi anh ta đi? Anh ta dáng vẻ cũng đẹp trai!"

Trì Giai Lệ thuận miệng hỏi,"Tên gì hả?"

"Uông Trẫm."

Vừa nghe hai chữ này, ngay lập tức Trì Giai Lệ tay cầm vỉ đập ruồi đuổi theo Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy bị đánh mấy cái mới vội vàng nhắc nhở Trì Giai Lệ cẩn thận.

"Chị, chị đừng nổi giận mà! Tương lai của em và Trì Sính đều nắm giữ ở trong cái bụng của chị đó!"

Trì Giai Lệ khẽ thở hổn hển hai cái,"Tôi nói với cậu, chỉ trông cậy vào đứa bé trong bụng của tôi chũng chưa chắc đã thành, tự cậu cũng phải bỏ chút công sức."

Nói đến cái này, Ngô Sở Úy lại lộ ra vẻ mặt phát sầu,"Em cũng muốn bỏ chút công sức, nhưng cơ bản thì em không biết bắt đầu từ đâu!."

"Tôi nói cho cậu nghe này, kỳ thực ba tôi rất thích cậu. Ông ấy cũng là trong lòng không nhẫn tâm mới mượn tay tôi đả kích cậu. Cho nên ba tôi không phải là vấn đề lớn, mấu chốt là mẹ tôi kìa. Mẹ tôi biết khá muộn, cần có một thời gian để chấp nhận chuyện này. Vậy làm sao trong khoảng thời gian này đem dỗ cho mẹ tôi vui vẻ, mới là phương phướng để cậu nỗ lực đó."

Ngô Sở Úy hỏi,"Dì thích người như thế nào ạ?"

"Bà ấy hả? Thích tiết kiệm giản dị, khéo tay thông minh như cậu!"

Ngô Sở Úy cẩn thận suy nghĩ một chút,"Tất cả em đều phù hợp mà.!"

"Phù hợp thì phù hợp rồi, quan trọng là cậu biểu hiện thế nào?" Trì Giai Lệ nhắc nhở,"Cậu đừng có vì tiết kiệm mà mỗi lần đến đều biếu mẹ tôi một đống đồ giảm giá ngoài chợ mà lừa gạt mẹ tôi chứ hả?"

"Cũng đúng...." Ngô Sở Úy rơi vào khó khăn.

Trì Giai Lệ vỗ vỗ bờ vai của cậu,"Suy nghĩ thật kỹ đi."

...........

Sau khi trở về, Ngô Sở Úy trầm tư suy nghĩ, đều nghĩ không ra chiêu nào dỗ 'lão bà bà' vui vẻ cao hứng.

Tỏ ra khéo tay kiểu gì? Cậu chỉ biết thổi kẹo đường thôi, mà phải sớm tối ở chung mới có thể biểu hiện tài năng ra cho họ thấy, mà bọn họ lại không sống chung một nhà.

Ngô Sở Úy bí bách đường cùng không thể nghĩ ra cách nào, chợt trong đầu lóe lên một tia sáng.

Đúng rồi! Tìm thằng cha đầu than tổ ong! Anh ta là người mưu trí.

Sau khi đến nói rõ với Quách Thành Vũ ý đồ, lúc này Quách Thành Vũ chỉ cho Ngô Sở Úy một chiêu.

"Biến phế thành bảo."

Vẻ mặt Ngô Sở Úy mờ mịt,"Biến phế thành bảo?"

"Đem tất cả phế phẩm nhà họ thu về, sau đó làm thành tác phẩm nghệ thuật. Vừa thể hiện được sự khéo tay của cậu, vừa thể hiện cậu cần cù tiết kiệm, cậu ắt sẽ thành công."

Ngô Sở Úy nghe xong ánh mắt sáng lên, ném cho Quách Thành Vũ một cái nhìn đầy thán phục.

"Anh quá thông minh!"

Thế là, ngày hôm sau Ngô Sở Úy liền dựa vào thăm hai đứa nhỏ làm lý do, đi đến nhà ba mẹ Trì Sính.

Trì Giai Lệ từ thư phòng thu dọn một ít linh kiện máy vi tính hỏng vứt đi, để cho cô giúp việc ném đi.

Chung Văn Ngọc lập tức nói,"Vứt đi làm gì? Mấy thứ này gây ô nhiễm môi trường, không bằng giữ lại bán phế phẩm đi."

"Có thể bán được mấy tệ hả mẹ?" Trì Giai Lệ lại muốn vất đi.

Đúng lúc Ngô Sở Úy ngăn lại, quay sang Trì Giai Lệ chìa tay,"Cho em, em có thể làm thành đồ sử dụng được."

"Mấy cái đồ phế phẩm này thì có thể làm được cái gì?"

"Cho em đi!"

Ngô Sở Úy cố ý xin, Trì Giai Lệ không thể làm gì khác hơn là cho cậu.

Về đến nhà, nhìn đống đồ linh kiện hỏng kia, Ngô Sở Úy cũng thở dài một tiếng.

"Mấy cái đồ phế phẩm này thì có thể làm gì được nhỉ?"

Khương Tiểu Soái loay hoay suy nghĩ cả nửa ngày, cũng không nghĩ ra được cái gì.

"Ê, tôi nghĩ đến một người." Ánh mắt Khương Tiểu Soái sáng lên.

"Ai?"

"Thần tượng của cậu đó! Anh ta không phải biết ma thuật hay sao?"

Ngô Sở Úy đập bạn một cái,"Đúng vậy! Tại sao tôi lại quên anh ta nhỉ?"

Vì vậy, thừa dịp Trì Sính không ở đó, len lén mời Uông Trẫm đến công ty, ngồi nhìn anh ta mày mò đống phế phẩm.

Gương mặt đẹp trai lại cương nghị của Uông Trẫm chính là một kiệt tác của thượng đế, đôi bàn tay kia của anh còn có thể tạo nên một tuyệt tác khác.

Ngô Sở Úy theo dõi anh từng động tác tay của anh một lúc rồi lại nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh một lúc. Như vậy hết lần này đến lần khác, sau đó ánh mắt của cậu lại cố định trên tác phẩm nghệ thuật của Uông Trẫm gần làm xong.

Uông Trẫm làm xong, đẩy đến trước mặt Ngô Sở Úy.

Tinh sảo rất tinh sảo, nhưng lại không hiểu dùng để làm gì.

"Hương Huân Đài." Uông Trẫm mặt không thay đổi giải thích cho Ngô Sở Úy,"Có thể đem tinh dầu nhỏ vào đây, hương thơm sẽ bay ra từ những lỗ hổng này."

Ngô Sở Úy yêu thích không buông tay mà ôm trong lòng, lại tiếc không muốn tặng.

Cậu ta phát hiện, mặt của Uông Trẫm vĩnh viễn khốc và lạnh như vậy, nhưng ở anh lại làm cho người ta thấy vô cùng yêu thích. Người đàn ông như thế này quả thực mê người, ngay cả Ngô Sở Úy cũng có chút phát sầu thay anh ta.

"Anh phải tìm được một người tài năng xứng đôi với anh nhé!"

Uông Trẫm lẳng lặng nói,"Cậu là đủ rồi." (Em quyết không khóc đâu Trẫm ạ.. em yêu anh là đủ rồi.)

"Đừng!" Ngô Sở Úy tim đập loạn,"Tôi không xứng với anh."

...........

Cuối tuần, Trì Giai Lệ đề nghị người nhà họ Trì ăn bữa cơm đoàn viên, vì vậy gọi Trì Sính và Ngô Sở Úy cùng về nhà.

Lúc Ngô Sở Úy đến Chung Văn Ngọc không ở nhà, bà cùng cô giúp việc ra ngoài mua thức ăn. Ngô Sở Úy liền thừa cơ hội này gọi Đâu Đâu và Quyển Quyển đến, ngay lập tức, đem những gì Uông Trẫm dạy cậu vội vã dạy cho hai thằng nhóc con.

Lúc Chung Văn Ngọc trở về, Đâu Đâu lập tức phi nhanh đến bên cạnh bà.

"Bà ngoại, bà mau nhìn, đây là cái Hương Huân Đài mợ làm, chính là dùng phế phẩm nhà chúng ta làm ra."

Chung Văn Ngọc nhận lấy tác phẩm thủ công này, tò mò liếc nhìn qua lại, không hiểu hết lời Đâu Đâu nói. Đi qua bên cạnh Trì Giai Lệ nghe giải thích, Chung Văn Ngọc mới biết được đây là dùng linh kiện máy vi tính làm Hương Huân Đài, trong nháy mắt toát ra vẻ vui mừng.

"Ai nha, ai làm mà lại khéo như thế hả?"

Đâu Đâu và Quyển Quyển lập tức ồn ào ầm ĩ,"Là mợ làm! Là mợ làm."

Chung Văn Ngọc quay sang Ngô Sở Úy vẻ không thể tin."Vâng, bình thường không có việc gì làm lại lấy ra sờ mò mấy thứu này, vứt đi thì tiếc....."

Cậu ta còn chưa nói hết, Đâu Đâu và Quyển Quyển lại lôi Chung Văn Ngọc, ra sức hăng hái biểu hiện công dụng mà vừa rồi Ngô Sở Úy dạy, rồi còn khoe mấy đồ mà Ngô Sở Úy tặng cho bọn nó.

"Bà ngoại, mau nhìn, đây là xe đẩy nhỏ của con!"

"Đây là ghế nhỏ của con! Ghế ba chân!"

"....."

Chung Văn Ngọc vừa gật đầu vừa cười, lại lần nữa nhìn về phía Ngô Sở Úy, trong ánh mắt khó có thể che giấu vẻ tán thưởng.

Lúc ăn cơm buổi trưa, cả nhà ngồi quanh một chỗ.

Ngô Sở Úy rót chén rượu cho Trì Viễn Đoan, nói,"Chú, cháu mời chú một chén, cám ơn chú đã ủng hộ và giúp đỡ công việc của cháu."

Trì Viễn Đoan lúc đầu không muốn uống, nhưng đảo qua bụng Trì Giai Lệ, vẫn bất đắc dĩ uống một chén.

Ngô Sở Úy lại mời Chung Văn Ngọc miếng điểm tâm ngọt.

"Dì, nếm thử cái này đi, đây là con làm."

Nhưng thật ra là trộm được của Quách Thành Vũ.

Chung Văn Ngọc lúc đầu không muốn ăn, nhưng đảo qua bụng con gái, cũng bất đắc dĩ nếm thử một miếng. Kết quả nếm thử một miếng liền không dừng lại được, liên tiếp ăn ba miếng, nếu không phải Trì Giai Lệ ngăn lại, nà còn muốn đem chiếc đũa gắp tiếp.

Người một nhà ăn cùng nhau coi như hài hòa, Trì Sính vẫn như trước yên lặng, chờ Ngô Sở Úy mời rượu mời đồ ăn xong, đột nhiên phun ra một câu.

"Đừng luôn chú, dì nữa, cũng nên đổi xưng hô đi!"

Ngô Sở Úy chưa kịp chuẩn bị, Trì Viễn Đoan và Chung Văn Ngọc cũng sững sờ.

Hơn nửa ngày, Ngô Sở Úy mới lúng ta lúng túng mà gọi một tiếng.

"Ba, mẹ." (Mặt dày.)

Trì Viễn Đoan và Chung Văn Ngọc ai cũng không đáp lại một câu.

Trì Giai Lệ ở bên cạnh đặt đôi đũa xuống, lấy tay vỗ về bụng cảm thán nói," Bảo Bảo à, mẹ xin lỗi, không phải mẹ........"

"Ừ!"

Trì Viễn Đoan và Chung Văn Ngọc đồng loạt trả lời.

Tuy rằng không phải thật tâm, nhưng Ngô Sở Úy nghe vào tai, cũng vô cùng cảm động.

Ăn cơm xong, hai ông bà đi vào phòng len lén trao đổi một chút. (Tưởng làm gì.... *Mặt dâm đãng*)

"Cứ như vậy để cậu ta vào cửa hả?" Chung Văn Ngọc vẫn có chút không thể chấp nhận.

Trì Viễn Đoan nói,"Không cho cậu ta vào thì có thể làm gì? Giữ lại đứa cháu quan trọng hơn! Cùng lắm thì chờ sinh ra được thằng cu, sẽ cùng cậu ta 'đấu' tiếp.!"

Chung Văn Ngọc một bên yêu thích không buông tay mà nghịch cái Hương Huân Đài, một bên ném cho Trì Viễn Đoan ánh mắt chất vấn.

"Ông đấu lại cậu ta hay sao?"

Trì Viễn Đoan, "......."

............

Một ngày nắng ráo thời tiết rất đẹp, Trì Sính và Ngô Sở Úy cùng nhau tới viếng mộ ông Ngô bà Ngô.

"Ba, mẹ, con dẫn vợ con tới chào ba mẹ đây."

Nghe được hai tiếng 'vợ con' Trì Sính âm thầm lườm Ngô Sở Úy, không lên tiếng.

"Gần đây có rất nhiều chuyện tốt muốn báo cáo với ba mẹ! Công ty của con lại khôi phục kinh doanh bình thường rồi, dự án cũng lại tiếp tục thi công. Nhà của chúng ta cũng mua lại rồi, cây hạnh già vẫn khỏe. Con và Trì Sính cũng dọn về căn nhà trước kia rồi, ba mẹ anh ấy cũng chấp nhận con rồi. Điều làm con vô cùng vui vẻ là chúng con sẽ có con, khả năng nó không giống con nhưng tính cách nhất định sẽ rất giống con."

Nói xong, cậu đốt cho ông Ngô bà Ngô rất nhiều tiền vàng, quay đầu nhìn về phía Trì Sính,"Anh cũng phải bày tỏ một chút chứ?"

Trì Sính ngồi xổm xuống, từ trong túi xách lấy ra một bức ảnh, nhẹ nhàng thả vào ngọn lửa đốt.

"Ba mẹ, sính lễ con không có. Ảnh kết hôn đốt qua cho ba mẹ, nếu ba mẹ thấy không tệ thì báo mộng cho con!"

Ngô Sở Úy sửng sốt, ảnh kết hôn? Chụp lúc nào?

Ánh mắt nhìn về phía bức ảnh, nửa người dưới đã đốt gần xong rồi, còn dư lại là ảnh hai người ở trần ôm nhau.

"Chờ chút!" Ngô Sở Úy bối rối,"Anh đem gì đốt cho ba mẹ tôi vậy?"

"Ảnh NUDE!"

"A a a a! !"

Ngô Sở Úy tức giận rú lên mấy tiếng, lúc muốn cứu vãn, ảnh đã bị đốt sạch.

Kỳ thực Trì Sính đốt cũng không phải là ảnh nude, nửa người dưới của hai người đều ở trong chăn. Đó là hai ngày hai đêm anh ôm Ngô Sở Úy ngủ, len lén chụp được.

Cũng vào lúc đó, Trì Sính hạ quyết tâm phải chăm sóc Ngô Sở Úy cả đời.

"Tôi không còn mặt mũi thấy ba mẹ tôi.........."

Ngô Sở Úy còn đắm chìm trong đau khổ, quay đầu căm tức nhìn Trì Sính ba giây, vừa muốn điên cuồng nhào qua, Trì Sính liền thừa cơ chạy trốn. Ngô Sở Úy một mực đuổi theo, đuổi theo ra nghĩa trang, đuổi đến thảm cỏ bên ngoài. Trì Sính đột nhiên dừng lại, xoay người đem Ngô Sở Úy xốc lên, trực tiếp đặt cậu lên vai.

Ngô Sở Úy ở trên người Trì Sính điên cuồng đá loạn, cười đến nước mắt cũng chảy ra.

Đột nhiên nhớ, cậu còn chưa nói với ba mẹ một câu.

"Con và Trì Sính nhất định sẽ sống thật tốt."

..........

[CHÍNH VĂN HOÀN]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui