Nghịch Tập

Khương Tiểu Soái mới vừa tiễn một bệnh nhân ra cửa, đã thấy không xa có hai bóng người quen thuộc, cơ trên mặt giật giật vài cái. Mẹ, mới đi chưa được ba tiếng đâu, nhanh như vậy đã trở lại rồi sao?

Lần này, Nhạc Duyệt không tốt tính như trước, trực tiếp đẩy Ngô Kỳ Khung lên người Khương Tiểu Soái rồi quay đầu bỏ đi.

Khương Tiểu Soái dìu Ngô Kỳ Khung vào trong, Ngô Kỳ Khung kêu ui da liên tục, quả là rất xui xẻo.

"Người anh em à, tôi chỉ đùa với cậu thôi, sao cậu lại đập thật thế? Có nhớ tôi cũng không cần phải thế đi?"

Ngô Kỳ Khung nhe răng: "Cô ấy lại muốn chia tay với tôi."

Sau khi rửa vết thương, Khương Tiểu Soái bắt đầu tiêm thuốc tê khâu lại, vì làm giảm cảm giác hồi hộp của Ngô Kỳ Khung, hai người cứ câu được câu không nói chuyện.

"Lần này là tại cái gì nữa?"

Ngô Kỳ Khung uể oải: "Chê tôi keo kiệt."

Khương Tiểu Soái bật cười.

"Anh nói xem tôi giống người keo kiệt lắm à?" Ngô Kỳ Khung thấy rất uất ức: "Tôi mới đi làm hai năm, không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng cô ấy muốn cái gì tôi có bao giờ làm ngơ đâu. Cô ấy nói muốn mua Iphone, tôi nhịn ăn tiết kiệm ba tháng, vắt được trong kẽ răng năm ngàn, mua cho cô ấy một cái. Cô ấy thích một bộ trang điểm, hơn một ngàn, tôi lấy tiền dùng để mua di động mua đồ trang điểm cho cô ấy. Cái di động của tôi đã dùng năm năm, rơi xuống cầu tiêu bốn lần rồi còn chưa nỡ đổi đây."

"Nếu cậu nói vậy, tôi cảm thấy bạn gái của cậu chia tay cậu là đúng." Khương Tiểu Soái nói.

Khóe mắt Ngô Kỳ Khung muốn nứt: "Tại sao?"

Khương Tiểu Soái hời hợt nói: "Tránh cho cậu sỉ nhục bản thân!"

Lòng Ngô Kỳ Khung sôi sục hết sức dữ dội, vừa kích động đã đụng đến đầu, liên lụy đến vết thương, đau đến mức kêu la.

"Được rồi, cậu nằm yên đi!"

Khương Tiểu Soái chỉnh thẳng đầu Ngô Kỳ Khung, nhìn thế này, thật ra Ngô Kỳ Khung có vẻ ngoài rất hấp dẫn. Từ khi bắt đầu mập, ngũ quan uốn éo, hiện tại gầy đi một chút, đường nét đã rõ ràng hơn, cũng miễn cưỡng tính là hàng bậc trung. Tuy đứng bên cô gái kia có hơi miễn cưỡng, nhưng cũng không đến mức chôn vùi mình trong hình tượng cũ.

"Bác sĩ, lần này tôi phải mất bao lâu mới khỏi?"

"Lần này không nặng lắm, nếu hồi phục tốt thì một tháng thôi."

Một tháng này, Ngô Kỳ Khung mỗi ngày đến chỗ Khương Tiểu Soái thay thuốc, riết rồi hai người thân luôn, Ngô Kỳ Khung có gì cũng nói với hắn.

"Nhà tôi có ba chị em, trên tôi là hai chị gái, chị lớn hơn bốn mươi rồi, con gái cũng đã học trung học. Chị thứ hai gả đến phía nam, năm nay vừa sinh một thằng nhóc bụ bẫm. Ba tôi bị chứng nghẽn mạch máu não hơn mười năm, năm kia đã qua đời. Tôi đứng thứ ba, từ nhỏ ba mẹ đã thương yêu tôi nhất, có thứ gì tốt cũng đều nhớ đến tôi trước tiên, vì chuyện này mà hai chị tôi giận dỗi không ít lần."

"Từ nhỏ tôi đã đặc biệt xuất sắc, luôn đứng đầu lớp, hàng xóm láng giềng ai cũng khen ngợi, từ đầu đông đến đầu tây, không nhà nào tìm được đứa con ngoan như thế. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng làm chuyện gì xấu, ở trường thì rất thành thật, về nhà thì giúp mẹ làm việc. Tôi nhớ lúc nhỏ, xe bus chưa thể quẹt thẻ, có một lần tôi còn chưa trả tiền đã bị người ta đùn xuống. Tôi chạy theo xe bus, chạy thẳng từ trạm cuối đến trạm đầu, cuối cùng trả tiền xong rồi mới tản bộ về."

"Tôi lên đại học cũng chưa từng cúp tiết, năm nào cũng được nhận học bổng. Có một lần bạn gái của tôi bảo tôi trốn học đưa cô ấy đi dạo phố, tôi cũng không đồng ý. Hai chúng tôi lần đầu tiên ra ngoài mướn nhà, tôi nằm trong ổ chăn xem tivi cả đêm, cô ấy ôm tôi tôi cũng không làm bậy. Sau đó tôi đi làm, đồng nghiệp luôn thích lấy đồ của cơ quan, tôi chưa từng làm chuyện đó. Thứ nên của tôi thì tôi sẽ lấy đi không sót gì, thứ không phải của tôi tôi sẽ không chạm tay vào."

...

Khương Tiểu Soái nghe Ngô Kỳ Khung lải nhải xong, không khỏi cảm thán một câu.

"Nhiều năm như thế, cậu thật không dễ dàng gì."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui