Lăng Nghị ngâm mình trong bồn tắm, nhìn phòng tắm tràn đầy hơi nước, anh đột nhiên nghĩ ra, trong lòng quyết định.
Vì vậy anh đứng lên, mặc quần áo đàng hoàng rồi tới sân trước, dùng cục đá và nhánh cây bày ra Cầm Linh Trận nhỏ, sau đó lấy ra một chai nước khoáng đặt trong đó.
Sau đó anh khởi động trận pháp rồi để đó, sau đấy về phòng tu luyện.
Trong thành phố Giang Châu, có hai nơi được nhiều người bàn tán rôm rả.
Một là Trích Tỉnh Lâu đỉnh Dược Lộc, chỗ khác là bên kia bờ sông, chiếm diện tích gần trăm mẫu đất: Trang viên Tân phủ!
Sự xa hoa của nó thì từ diện tích là có thể nhìn ra. Không chỉ như thế, để giữ gìn sự riêng tư của Tần phủ, người nhà họ Tần còn mua thêm chừng nghìn mét xung quanh, trồng những cây đại thụ che trời tạo thành một vành đai cách ly tự nhiên.
Kể từ đó, cho dù là đứng trên đỉnh của toà nhà cao và gần Tần phủ nhất thì cũng không nhìn tới tình hình trong trang viên Tân phủ.
Những cây cao này tất nhiên là do người nhà họ Tần trả giá cao thuê người mang tới cấy trồng, tốn rất nhiều tiền.
Thứ kết nối Tân phủ với bên ngoài là một con đường cao tốc vắt ngang rừng rậm, theo con đường này là có thể từ Tần phủ ra bên ngoài, nó như con dao bén cắt khu rừng xanh hoá thành hai nửa.
Ở cuối đường là là cổng vào Tần phủ, không chỉ có cửa tự động mà còn có nhân viên bảo vệ canh gác 24/24.
Nghe bên ngoài đồn, những bảo vệ này đều đeo theo súng lục bên người, hễ ai dám xông vào thì đều sẽ bị bản chết, bất kể thân phận thế nào.
Vì thế, tuy trang viên Tân phủ nằm giữa Giang Bắc, chung quanh cây cối xanh tươi có thể nghỉ mát nhưng không ai dám tản bộ gần đó, chỉ sợ sơ sẩy là sẽ mất luôn mạng nhỏ.
Nhưng đúng vào lúc này, ở lối vào trang viên xuất hiện một người đàn ông kỳ quái mặc áo tơi, áo tay ngắn quần ngắn, vô cùng kỳ lạ.
Hai bảo vệ cổng thấy thế thì lập tức rút súng lục bên hông ra, lớn giọng quát: “Ông là ai? Từ đâu tới đây? Sao hệ thống giám sát lại không hề phát ra âm thanh cảnh báo...”
Hiện tại thì hai bảo vệ rất sợ, vì họ biết hệ thống giám sát theo dõi rất nhạy, chưa một ai có thể đột nhiên xuất hiện tại cổng mà nó lại không hề phát hiện.
Cho dù Tạ Xuyên Đô đã chết cũng không thể làm được. Nhưng người mặc áo tơi quần đùi này không trả lời họ, trực tiếp tiến lên.
“Đứng lại, nếu tiến thêm một bước thì đừng trách chúng tôi nổ súng!”, bảo vệ hét lên.
Người đàn ông áo tơi làm ngơ.
Bùm!
Một tiếng súng vang, viên đạn 2.5 ly phóng về phía ấn đường đối phương.
Bảo vệ cứ tưởng đối phương sẽ tránh né, dù sao người có thể lẳng lặng tới đây đều không phải dạng đầu đường xó chợ, tránh 1, 2 viên đạn cũng chẳng có gì khó.
Thậm chí họ đã chuẩn bị tỉnh thần bắn liên tục rồi.
Sau khi tiếng súng vang lên, họ kinh ngạc nhận thấy người kia không né mà còn tiến lên, vậy nên viên đạn bắn ra nhắm thẳng vào ấn đường người này mà bay.
Hai bảo vệ thấy thế thì thở dài một hơi.
Dù đối phương là ai, võ công lợi hại cỡ nào, trúng ngay ấn đường thì không chết cũng khó.
Nhưng ngay lúc cả hai thở ra, cảnh tượng kế tiếp khiến họ há hốc.
Người vốn nên ngã xuống đất lại nắm lấy viên đạn dính vào ấn đường của mình.
Còn trên trán đối phương, đừng nói là bị đạn bắn xuyên, da còn không xước miếng nào.
“Đây... là quái vật gì?”, hai người luống cuống, vừa gọi trợ giúp vừa lui ra sau.