Nghịch Thế Trở Về Trước Lúc Vợ Con Mất

Trần Báo lại hỏi: "Vậy hắn sẽ giải thích thế nào với Tân gia?"

Ngô Càn nói: "Đến tầng lớp của hẳn, cần phải giải thích với Tân gia sao? Tôi đoán hẳn đồng ý giúp Tân gia giết người, phần lớn là vì năm đó nhận được sự ân sủng của Tần gia. Cho nên Lăng đại sư, mau rời đi đi..”

Còn chưa nói xong thì một nhóm người từ xa đã vội vã chạy tới. Âm thanh của đám đông lớn đến mức rung chuyển cả mặt đất.

Mọi người quay lại nhìn, là lão gia Hàn Uyên dẫn theo con trai Hàn Thao, cháu gái Hàn Nhược Tuyết, và một đám người Hàn gia, sát khí đẳng đằng

Mà Hàn Nhược Tuyết, lại đang đi chân trần, lòng bàn chân có máu rỉ ra.

Lăng Nghị thấy thế trực tiếp vung tay lên, hai đạo linh khí bảo vệ dưới chân Hàn Nhược Tuyết, cô lập tức cảm thấy một sự ấm áp cùng thoải mái khó tả.

Cô biết đây là việc Lăng Nghị làm, gật đầu cảm kích với anh, biểu thị cô đã nhận được sự quan tâm của anh.

"Lăng đại sư, anh và người nhà anh không sao chứ?" Hàn Uyên cúi đầu hỏi.


Thấy Lăng Nghị lắc đầu, Hàn Uyên lại nói với Ngô Cần: 'Lão Ngô, Hàn gia tôi lại nợ ông một ân tình nữa rồi”

Ngô Càn lắc đầu cười khổ: "Lão gia đừng hiểu lầm, tôi không phải là vì bảo vệ cô Tế mà bị thương, là bởi vì tôi không bằng người khác. Nếu các người đều đến rồi, thì đừng quay về nữa, rời khỏi Giang Châu ngay trong đêm đi”

Hàn Uyên và những người khác lập tức lộ ra vẻ mặt bối rối, thế là Trần Báo liền giải thích lại chuyện vừa xảy ra.

Sau khi biết Tân gia mời Viên Thiên Canh, mọi người đều sửng sốt.

Lăng Nghị có thể nhìn ra được đây chính là sự sợ hãi phát ra từ đáy lòng.

Rất lâu sau, Hàn Uyên thở dài một tiếng, thất vọng nói: "Bỏ đi, bỏ đi, Giang Châu này nhường cho Tần gia bọn họ là được rồi, chỉ cần người của Hàn gi chúng ta vẫn còn, thì vẫn còn hy vọng."

Nói xong, Hàn Uyên nói với Lăng Nghị: "Lăng đại sử, đi cùng chúng tôi đi, Hàn gia chúng tôi sẽ tiếp tục tôn trọng anh."

Những lời này vừa nói ra, Hàn Thao, Hàn Nhược Tuyết và những người khác trong Hàn gia đều gật đầu đồng tình, thuyết phục Lăng Nghị đi cùng.


Nhưng Lăng Nghị lại mỉm cười, chỉ vào Ngô Cân, nói: "Sắp xếp cho ông ấy một chiếc xe Đừng vội đến bệnh viện, đến lúc đó tôi sẽ tự mình chữa trị vết thương cho ông ấy"

Nghe vậy, mọi người đều cho rằng Lăng Nghị đã đồng ý với thỉnh cầu của họ, nên đều cười vui vẻ.

Sau khi Lăng Nghị nói xong, liền xuyên qua đám người Hàn gia, đi về phía cổng chính của tiểu khu

Hàn Uyên thấy vậy tưởng Lăng Nghị đi đón vợ con nên vội vàng ra lệnh: "Còn ngây ra đấy làm gì nữa? Mau giúp Lăng đại sư chuyển nhà đi”

Đồ đạc của người Hàn gia bọn họ có thể không cần, nhưng đồ đạc cảu Lăng đại sư thì không được thiếu gì cát

Thế là một đám người đi theo Lăng Nghị hướng về phía cửa chính của tiểu khu,

Tuy nhiên, khi đến dưới lu, Lăng Nghị lại không đi lên, mà đi tới trước mặt Tân Kiến Công đang sắp ngất đi, hỏi: "Viên Thiên Canh hiện giờ đang ở đâu?"

Lăng Nghị gỡ bỏ sự kiềm chế trên đầu lưỡi của Tần Kiến Công, anh ta lập tức cười lớn nói: "Hahaha... bây giờ biết sợ rồi chứ? Tao nói cho mày biết, đã quá muộn rồi! Mày dám đối xử với tao như vậy, đợi Viên đại sư giết chết mày và lão già họ Hàn, vợ con mày chắc chẩn sẽ bị anh trai tao giày vò đến mức sống không bằng chết! Còn có Hàn gia chúng mày, không thiếu một ai, lần lượt đều phải chết”

Lông mày Lăng Nghị giật giật, hai đầu gối của Tần Kiến Công trong nháy mắt vỡ vụn, cả người quỳ trên mặt đất, phát ra một tiếng kêu xé lòng

"Tôi hỏi lại một lần, Viên Thiên Canh đang ở đâu?"Lăng Nghị cực kỳ bình tĩnh hỏi: "Anh có thể không nói, nhưng trên người anh còn có 202 khúc xương, tôi có thể từ từ hỏi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận