Nghịch Thế Vũ Thần

Đồng Khải Mặc trước giờ làm người luôn luôn tính toán trước sau, hắn lúc này mặc dù nắm giữ lợi thế trong việc tranh đoạt ngôi vị gia chủ, thế nhưng hắn tuyệt đối sẽ không xem thường Đồng Thiên Tân, nói gì thì nói, gần 10 năm trước, hắn chính là bại trong tay Đồng Thiên Tân, lúc này khó khăn lắm mới có cơ hội lật bàn, hắn nhất định sẽ không phung phí.

Đồng Khải Mặc mặc kệ Đồng Thanh Chi vẫn đang lải nhải, im lặng suy nghĩ hồi lâu, sau đó mới khẽ nói:

- Trong thế hệ trẻ hiện nay, ngoài đại ca ngươi, tựa hồ không có người tu vi vượt qua Ngũ Tinh Vũ Sĩ! Bất quá, người mạnh hơn ngươi thì chưa hẳn là không có!

Đồng Thanh Chi nghe vậy lập tức không hài lòng, khó chịu nói:

- Ngoài đại ca còn có người mạnh hơn ta? Cái này làm sao có thể?

- Làm sao không có? Người mấy ngày trước đánh ngươi trọng thương, không phải là một cái hay sao?

Đồng Khải Mặc xem thường liếc Đồng Thanh Chi một cái, nói. 

Bị khơi lại chuyện cũ, Đồng Thanh Chi sắc mặt lập tức trở nên khó coi, không biết nên đáp lại như thế nào. 

Lần đó, hắn chính là mang tâm thái của kẻ mạnh đối mặt với thiếu niên không rõ lai lịch kia, cho rằng tại Bắc Hải Trấn ngoài đại ca không có ai là đối thủ của mình, vì thế đối với thiếu niên kia một mực rất xem thường.

Thế nhưng để cho hắn không ngờ chính là, đối phương thực lực không ngờ mạnh mẽ đến khó tin, hai bên chỉ giao thủ một chiêu hắn liền đại bại, thậm chí bị đánh đến hôn mê bất tỉnh. 

Thảm hơn chính là, một chưởng của đối phương ẩn chứa hoả kình cực kỳ đáng sợ, khiến cho Đồng Thanh Chi ngay cả khi đã tỉnh lại cũng không cách nào khu trục trong thời gian ngắn, nếu không phải có Đồng Khải Mặc hôm nay ra tay giúp hắn đẩy hoả kình ra ngoài, e rằng hắn còn phải ăn không ít đau khổ đây. 

Trận thua đó, Đồng Thanh Chi có thể nói rằng một phần nguyên nhân là bởi vì mình chủ quan khinh địch, thế nhưng cái này cũng không phủ nhận sự thật rằng thiếu niên kia thực lực mạnh hơn hắn nhiều lắm, hơn nữa niên kỷ so với hắn càng thêm trẻ tuổi, cái này để cho Đồng Thanh Chi mấy ngày qua vẫn không cách nào chấp nhận. 

Đồng Thanh Chi xưa nay không coi ai ra gì, nay đột nhiên thảm bại, tự nhiên không cam lòng thừa nhận thua cuộc, cố gắng đem Vương Hạo Thần hình ảnh xua đi, Đồng Khải Mặc lúc này nhắc đến, đúng là đã chạm vào vết thương chưa lành của hắn. 

Đồng Khải Mặc khẽ hừ một tiếng, thân làm cha, hắn hiểu rất rõ hai người con của mình, xét về thiên phú, kỳ thực Đồng Thanh Chi không kém hơn đại ca của hắn bao nhiêu, thế nhưng hắn lại một mực bị Đồng Thanh Cương bỏ xa, bởi vì hắn võ đạo chi tâm quá mức kém cỏi, vừa kiêu ngạo lại vừa thiếu ý chí tiến thủ, vì thế thành tựu đương nhiên sẽ có hạn.

Chính vì vậy, Đồng Khải Mặc mới luôn luôn không xem trọng Đồng Thanh Chi, ngược lại đối với Đồng Thanh Cương lại toàn lực vun đắp có thừa, khiến cho hai huynh đệ chênh lệch ngày một xa.

- Thanh Chi! Trước đó người đánh bại ngươi, là dùng mấy chiêu? Có sử toàn lực hay không?

Đồng Khải Mặc trầm giọng hỏi.

Đồng Thanh Chi nghe vậy ánh mắt liền khẽ lấp loé, phụ thân hỏi, hắn không thể không trả lời, bất quá nhất định phải tránh nặng tìm nhẹ, khiến cho trận thua của mình bớt khó coi một tí.

Bất quá Đồng Khải Mặc đã lập tức nhìn ra suy nghĩ của hắn, khẽ hừ nói:

- Nói sự thật, không thêm không bớt! Đừng nghĩ lừa được ta!

Đồng Thanh Chi hết đường xoay xở, đành phải nói ra sự thật, không dám kể sai một chi tiết.

Nghe Đồng Thanh Chi một mạch kể hết mọi chuyện, Đồng Khải Mặc thần sắc liền trở nên có chút trầm ngâm, hồi lâu mới nói:

- Chỉ dùng một chưởng liền trọng thương ngươi, hơn nữa dường như còn không có dùng toàn lực... người này tuổi còn trẻ mà tu vi dường như đã sánh ngang với nhiều vũ giả đời trước! Ít nhất so với ngươi phải cao hơn ba, bốn tiểu cảnh giới! Trong thế hệ trẻ tại Bắc Hải Trấn, đúng là chỉ có Thanh Cương mới có thể thắng được hắn!

Đồng Khải Mặc không hổ là cường giả lâu năm, chỉ qua lời kể của Đồng Thanh Chi liền đoán ra được tu vi của Vương Hạo Thần, tuy rằng vẫn chưa thể hoàn toàn xác định, thế nhưng đã rất tiếp cận rồi.

Đồng Thanh Chi trong lòng âm thầm kinh hãi, hắn biết tu vi của Vương Hạo Thần ngày đó chắc chắn cao hơn bản thân, thế nhưng lại không nghĩ tới lại chênh lệch nhiều như vậy, khó trách chỉ đấu một chiêu hắn liền bại trận thê thảm. 

Lại nói, tên tiểu tử kia tuổi mới bao nhiêu, tu vi sao lại cao đến mức doạ người như vậy? Phải biết, năm xưa coi như là đại ca hắn cũng không có yêu nghiệt tới mức đó a!

Bỗng nhiên, Đồng Thanh Chi dường như nghĩ tới cái gì, có chút không dám khẳng định nhìn Đông Khải Mặc nói gấp:

- Phụ thân! Ngươi là muốn nói, tiểu tử đó chính là vị hôn phu của Đồng Tĩnh Vân cái kia tiện nhân a? 

Đồng Khải Mặc cười nhạt một tiếng, đáp:

- Xem như ngươi còn không quá ngu!

Nghe Đồng Khải Mặc nói như vậy, Đồng Thanh Chi xem như đã biết được kết quả, thần sắc không khỏi ủ rủ, nếu là kẻ khác dám đoạt vị hôn thê của hắn, hắn nhất định sẽ không bỏ qua, thế nhưng nếu người đó là Vương Hạo Thần, vậy hắn thực sự không làm gì được đối phương, người ta chỉ dùng một chưởng, e rằng cũng đủ cho hắn đi dạo quỷ môn quan một vòng.

Nếu là Vương Hạo Thần không có hậu trường vững chắc, Đồng Thanh Chi có lẽ có thể nhờ đến Đồng Khải Mặc trợ giúp trấn áp đối phương, thế nhưng đối phương hết lần này đến lần khác lại có Đồng Thiên Tân chống lưng, vậy coi như là Đồng Khải Mặc tự mình xuất thủ cũng chẳng thể đụng tới một sợi tóc của Vương Hạo Thần.

Đồng Khải Mặc hiểu tâm sự của nhi tử, lông mày nhíu lại càng sâu.

Dựa theo lời kể của Đồng Thanh Chi và tin tức mới nhận được, hắn đã có thể xác định, người đã đánh trọng thương Đồng Thanh Chi mấy ngày trước và vị hôn phu của Đồng Tĩnh Vân là cùng một người. 

Thân làm cha, Đồng Khải Mặc tự nhiên là muốn giúp Đồng Thanh Chi đòi một cái công đạo, thế nhưng Vương Hạo Thần có hậu trường là Đồng Thiên Tân, chỉ cần vị gia chủ Đồng gia này còn sống một ngày, Đồng Khải Mặc hắn muốn động Vương Hạo Thần có thể nói là khó như lên trời.

Muốn để cho Đồng Thiên Tân không có lý do can dự, vậy chỉ còn cách cử thế hệ trẻ vũ giả ra khiêu chiến, thế nhưng đến cả Đồng Thanh Chi được xưng là Đồng gia đệ nhị thiên tài cũng không tiếp nổi Vương Hạo Thần một chưởng, kẻ khác đi lên chẳng phải là chịu chết hay sao? 

- Chẳng lẽ chỉ còn cách để cho Thanh Cương ra trận hay sao?

Đồng Khải Mặc trong lòng khó xử vô cùng. 

Tại Bắc Hải Trấn, trong cùng thế hệ chỉ có duy nhất Đồng Thanh Cương là có thể chiến thắng Vương Hạo Thần, thế nhưng hiện tại Đồng Thanh Cương đang bế quan khổ tu, thật không tiện xuất chiến, không phải vạn bất đắc dĩ, Đồng Khải Mặc thực sự không muốn làm gián đoạn đối phương. 

Bất quá, Đồng Thanh Chi cưới Đồng Tĩnh Vân chính là một bước quan trọng trong kế hoạch của Đồng Khải Mặc, từ đó dựa vào Đồng Tĩnh Vân mà chế phục Đồng Thiên Tân. Có thể nói, chỉ cần Đồng Thanh Chi lấy được Đồng Tĩnh Vân, Đồng Khải Mặc hắn kế hoạch gần như đã thành công một nửa, vì thế hắn thật sự không cam lòng bỏ đi một bước này. 

Nếu chỉ là chuyện của nhi tử, Đồng Khải Mặc có thể miễn cưỡng cho qua, thế nhưng đây là chuyện liên quan đến tâm huyết nửa đời bản thân hắn, thực sự không thể thất bại, bảo Đồng Khải Mặc từ bỏ là chuyện không thể nào. 

Đồng Khải Mặc do dự rất lâu, thế nhưng dần dần, ánh mắt của hắn lại trở nên cương quyết, trong lòng rốt cuộc đã có quyết định, mở miệng nói:

- Thanh Chi! Ngươi an tâm dưỡng thương, chuyện này ta đúng là không tiện nhúng tay vào! Bất quá còn có đại ca ngươi, chỉ cần ta đem chuyện này nói cho hắn, hắn nhất định sẽ giúp ngươi lấy lại công đạo!

Đồng Thanh Chi nghe đến đại ca của mình liền mừng rỡ, vội vàng nói:

- Có đại ca ra tay, một trăm tên Vương Hạo Thần đều phải chết! Hai tiểu bối giao đấu, Đồng Thiên Tân lão thất phu kia cũng không tìm được lý do để làm khó chúng ta!

Trong mắt Đồng Thanh Chi, đại ca hắn tại trong thế hệ trẻ chính là vô địch, chỉ cần đại ca hắn chịu xuất thủ, Vương Hạo Thần cho dù có cường đại gấp mười lần cũng khó thoát khỏi cái chết, đến lúc đó, hắn thù xem như đã được báo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui