Trong lúc Vương Hạo Thần đang cùng mấy vị chiến lực mạnh nhất Thanh Nguyên Phong đệ tử đánh đến quyết liệt, Tiêu Ngọc Huyên và Kiều Linh đã âm thầm che dấu khí tức nhanh chóng tiếp cận.
Theo như đúng kế hoạch, Vương Hạo Thần thu hút tuyệt đại bộ phận lực lượng của kẻ địch, Tiêu Ngọc Huyên và Kiều Linh tìm cơ hội đánh vào yếu điểm trận pháp, có thể trọng thương càng nhiều Thanh Nguyên Phong đệ tử càng tốt.
Bởi lẽ, những loại trận pháp từ tam phẩm trở xuống thường có một điểm yếu cố hữu là một khi tập trung lực lượng công kích một mục tiêu duy nhất thì những lực lượng phòng tuyền ở những địa phương khác sẽ bị suy yếu, không cách nào bảo trì uy lực đỉnh phong.
Trên thực tế, Tấn Nha tất nhiên hiểu rõ điều này, thậm chí ngay từ đầu hắn cũng đã đoán được mục đích của đối phương, vì thế mới một mực không muốn toàn lực thôi động Tiểu Thiên Thanh Lôi Trận đối phó Vương Hạo Thần.
Chỉ tiếc Vương Hạo Thần thực lực mạnh có chút không hợp lẽ thường, khiến cho Tấn Nha không thể không dốc toàn lực ứng chiến.
Thậm chí Tấn Nha đều có chút hoài nghi, nếu như không có TIểu Thiên Thanh Lôi Trận điên cuồng oanh tạc kiềm hãm Vương Hạo Thần, đối phương thậm chí có thể một mình lật tung cả cái tổ đội của hắn.
Lúc này tuy nói Vương Hạo Thần bị bọn hắn áp đảo, thế nhưng vẫn có thể gắt gao cuốn lấy bọn hắn mà không bại, thậm chí còn không có bị thương.
Còn nữa, bọn hắn chủ lực đều ở nơi này, chỉ còn thừa lại một vị Thất Tinh Vũ Sư cảm giác bốn phương chắc chắn không đủ.
- Ầm !
Lo lắng của Tấn Nha rất nhanh liền thành hiện thực, bởi vì phía bắc phòng tuyến đã có một đạo tiếng nổ lớn truyền đến.
Tiểu Thiên Thanh Lôi Trận tập trung công kích Vương Hạo Thần, dẫn đến uy lực ở những nơi đồng loạt giảm mạnh, yếu điểm lộ ra càng nhiều, tựa như tổ ong.
Tiêu Ngọc Huyên tìm thấy mắt xích yếu nhất của trận pháp, nàng không chút do dự làm theo kế hoạch mà bọn hắn đã thống nhất từ trước.
Kế hoạch kỳ thực rất đơn giản, đó là các nàng phải dốc toàn lực, thậm chí không tiếc đại giới đánh vào điểm yếu của trận pháp ngay từ đầu, có thể phá hư bao nhiêu liền tốt bấy nhiêu !
Tiêu Ngọc Huyên trực tiếp vận dụng át chủ bài lớn nhất của nàng chính là Tứ Dực Kim Ô thú hồn, trong nháy mắt triệu hoán ra một khổng lồ xích hồng kim ô hư ảnh.
Kim ô hư ảnh so với cự long hư ảnh của Vương Hạo Thần càng thêm chân thực, bởi vì nó đã từng là hồn phách của một đầu tứ phẩm huyền thú, từng có được chân chính sinh mệnh, chẳng qua hiện tại đã bị Tiêu Ngọc Huyên luyện hoá.
Tiêu Ngọc Huyên vận dụng tuyệt học mạnh nhất của mình, chỉ thấy kim ô hư ảnh cất tiếng gáy vang vọng trời đất, toàn thân được hoả diễm bao phủ, như muốn phần thiên luyện địa.
Lấy tu vi Thất Tinh Vũ Sư đỉnh phong của Tiêu Ngọc Huyên phối hợp với Tứ Dực Kim Ô thú hồn, gần như đã có thể cưỡng ép bạo phát ra chiến lực không kém gì Bát Tinh Vũ Sư.
Tiêu Ngọc Huyên chiến lực toàn diện bùng nổ, kim ô mang theo đáng sợ hoả diễm nhắm thắng trận pháp yếu điểm đánh tới, hoả táng lôi quang, phần diệt minh văn, nổ tung một mảnh trận pháp, khiến cho phòng tuyền xuất hiện một cái lỗ thủng.
Kiều Linh bên kia cũng đã bắt đầu xuất thủ, đáng tiếc thực lực của nàng không mạnh như Tiêu Ngọc Huyên, nhất thời không thể lập tức phá vỡ phòng tuyền.
Tiêu Ngọc Huyên phá trận về sau cũng không có dừng lại, cuồn cuộn kim ô hoả diễm mãnh liệt bắn tung toé, trong chớp mắt liền trọng thương mấy vị Thanh Nguyên Phong đệ tử.
- Vạn Kha, ngăn lại nàng.
.
.
A.
.
Tấn Nha quát lớn một tiếng, hơi mất tập trung, liền bị Vương Hạo Thần nắm lấy thời cơ phản kích một chưởng, đau đớn thấu tim.
Thanh Nguyên Phong còn sót lại duy nhất một vị Thất Tinh Vũ Sư Vạn Kha sớm đã xuất thủ, kịp thời chặn lại Tiêu Ngọc Huyên.
Chỉ là Tiêu Ngọc Huyên hiện tại chiến lực không kém gì một vị Bát Tinh Vũ Sư, Vạn Kha căn bản không phải đối thủ, bị đánh cho liên tục bại lui.
Tấn Nha trong lòng nóng như lửa đốt, rất muốn cứu viện, nhưng lại sợ một khi mình đi rồi, những người còn lại chỉ sợ không ngăn nổi Vương Hạo Thần.
Về phần Vương Hạo Thần, ngay khi Tiêu Ngọc Huyên thành công xuyên thủng phòng tuyến, hắn đã biết phần thắng gần như đã nằm chắc trong tay mình.
Không quá rõ ràng, nhưng hắn đã cảm nhận được áp lực từ Tiểu Thiên Thanh Lôi Trận đã dần giảm bớt.
Một mảnh trận pháp minh văn bị phá hoại, quả nhiên đã ảnh hưởng toàn diện đến trận pháp.
Đến lúc này, Vương Hạo Thần cảm thấy đã không cần phải tiếp tục dây dưa, vì thế trực tiếp hét lớn:
- Đường sư huynh, Ôn sư tỷ ! Ra tay !
Đường Chấn chuẩn bị đã lâu, hai tay cầm thiết côn, trên thân chiến ý cuồn cuộn, cưỡng ép gia nhập vòng chiến.
Ôn Linh Mật thì ở bên ngoài vận dụng một loại phong thuộc tính tinh thần lực vũ kỹ, thiên địa linh khí sôi trào, hoá thành từng đạo vòi rồng toàn diện công kích Tiểu Thiên Thanh Lôi Trận, mục đích không gì khác là phân tán lực lượng của nó.
Không dừng lại ở đó, nàng cũng điều động tinh thần lực giúp Vương Hạo Thần cường hoá chiến lực từ khoảng xa, có thể nói là trổ hết tài năng.
- Phong Thần Ảnh !
Vương Hạo Thần chân đạp Ngự Phong Lưu Ảnh Bộ phối hợp với Vạn Thần Quyết, triển khai tốc độ đáng sợ của mình, nhanh đến mức ngay cả Tiểu Thiên Thanh Lôi Trận đều không có cách nào theo kịp.
Bởi vì Tiểu Thiên Thanh Lôi Trận lực lượng không ngừng trượt, lôi quang cường độ giảm nhiều, rốt cuộc đã không thể khiến cho Vương Hạo Thần như trước bó tay bó chân.
- Liệt Hoả Phách Không !
Một chưởng tựa như đạn pháo đập thẳng vào người một vị Thất Tinh Vũ Sư đệ tử, đem hắn đánh cho trọng thương thổ huyết, đồng thời mất đi sức chiến đấu.
- Ngăn hắn lại !
Thanh Nguyên Phong đệ tử từng cái liều mạng đem nguyên khí rót vào trận pháp minh văn, đem Tiểu Thiên Thanh Lôi Trận lần nữa bạo phát ra dày đặc lôi quang, tựa như tạo thành một cái lôi ngục, đem Vương Hạo Thần nhốt vào giữa.
Vương Hạo Thần muốn tốc chiến tốc thắng, không tiếp tục dây dưa, tay cầm kiếm thi triển một thức Thiên Long Kim Kiều, long thân hư ảnh toả ra kim quang chói mắt, tạo thành lớp phòng vệ bảo hộ quanh người, cước bộ của hắn lại không ngừng, toàn lực hướng Tấn Nha lao đến.
Hắn ý định rất đơn giản, chính là muốn đem toàn bộ kẻ địch ở nơi này loại bỏ, sau đó mới quay sang phá trận.
Tốc độ của hắn rất nhanh, thế nhưng Tiểu Thiên Thanh Lôi Trận hiện tại cơ hồ ở vào trạng thái điên cuồng oanh kích, lôi quang dày đặc như màng nhện, căn bản không có cách nào né tránh toàn bộ.
Mặc dù đã có chuẩn bị, thế nhưng Tiểu Thiên Thanh Lôi Trận năng lực công kích quá mạnh mẽ, vẫn khiến Vương Hạo Thần toàn thân đau đớn khó nhịn.
Thế nhưng đau đớn chỉ khiến huyết tính của hắn tăng lên, một chưởng đánh tới, xuyên phá lôi quang, nhắm ngay Tấn Nha.
Tấn Nha biết rõ nặng nhẹ, không cùng Vương Hạo Thần đấu cứng, lập tức tránh lui.
- Ngươi trốn không thoát !
Vương Hạo Thần lập tức biến chiêu, vận dụng một thức nhanh nhất trong Kinh Thần thối pháp - Cô Tinh Vấn Thế Diệt Thương Sinh, tựa như thần tiễn trong chớp mắt đã đuổi kịp Tấn Nha, một cước mạnh mẽ đạp thẳng lên người đối phương.
Tấn Nha chỉ thấy sau lưng giống như bị thiên thạch đánh trúng, chấn động khiến hắn thổ huyết, đau đớn thấu tim gan.
- Đáng chết Vương Hạo Thần, hắn sao có thể mạnh đến mức như vậy ?
Tấn Nha trong lòng cuồng mắng, hắn từng cùng Cửu Tinh Vũ Sư đấu qua, nhưng cũng chưa từng chật vật như hiện tại, huống hồ bên cạnh hắn còn có một toà Tiểu Thiên Thanh Lôi Trận có thể cùng Cửu Tinh Vũ Sư đấu cứng.
Chẳng lẽ Vương Hạo Thần chiến lực đã mạnh đến mức có thể được liệt vào hàng nhất đẳng cường giả dưới Vũ Linh ?
May mắn lúc này Vương Hạo Thần quanh người kim long hư ảnh đã bị lôi quang đánh cho chia năm sẻ bảy, khiến hắn không thể không ngừng lại cố thủ, từ đó cho Tấn Nha chút thời gian thở dốc.
Vương Hạo Thần trong lòng đã chán ngấy cảnh này, không thể không nói Tiểu Thiên Thanh Lôi Trận tương đương lợi hại, không chỉ một mực cuốn lại hắn, thậm chí còn có thể làm hắn bị thương.
- Bách Hoả Liễu Loạn !
Vương Hạo Thần vận kình vào hai tay, thể nổi dương cương chi khí thập túc, từng chưởng nối nhau đánh ra, hoả kình cuồn cuộn đem lôi quang bức lui.
Lôi quang vừa lui, Vương Hạo Thần lại tiến lên, lấy tốc độ chậm rãi tiếp cận trung tâm trận pháp, cũng là trận bàn.
- Không tốt ! Hắn muốn phá trận !
Tấn Nha thần sắc biến đổi, một khi để Vương Hạo Thần đánh vào trận bàn, Tiểu Thiên Thanh Lôi Trận tức khắc sẽ hoàn toàn sụp đổ, đến lúc đó, bọn hắn còn có gì để ngăn chặn tên quái vật này ?
Ngay lập tức, Tấn Nha vội vàng đè xuống thương thế, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi kịp Vương Hạo Thần, đại đao mãnh liệt bổ ra, đao khí tung hoành bủa vây đối phương.
Nhất định phải ngăn lại ! Cho dù biết rõ thực lực bản thân không đủ cũng nhất định phải liều mạng !
Chỉ có cùng phối hợp tác chiến cùng với Tiểu Thiên Thanh Lôi Trận, bọn hắn mới có chút hi vọng từ từ mài chết Vương Hạo Thần, từ đó tìm cơ hội lật bàn, hoặc là chờ đợi cứu viện đến nếu không một khi trận phá, phòng tuyền này coi như cũng xong.
- Ngươi rất có huyết tính, đáng tiếc vô dụng thôi !
Vương Hạo Thần ánh mắt lạnh lùng sắc bén, trên đời có một số việc, không phải chỉ cần quyết tâm là có thể làm được.
Hắn một tay cầm kiếm nghênh chiến Tấn Nha, một tay khác lại vận dụng Cửu Dương Phần Thiên Chưởng đối kháng Tiểu Thiên Thanh Lôi Trận, bộ dạng rất thuần thục.
Cho dù là vậy, hắn vẫn có thể dễ dàng áp chế Tấn Nha.
Nói đúng ra, ở đây thứ duy nhất có thể gây khó dễ cho Vương Hạo Thần chỉ có Tiểu Thiên Thanh Lôi Trận, về phần Tấn Nha.
.
.
vẫn còn kém chút.
Thực lực hai bên chênh lệch quá nhiều, Tấn Nha cho dù liều mạng ứng chiến thì vẫn không có cách nào bù đắp được khoảng cách mênh mông giữa hai người.
Hai bên chỉ giao thủ hơn mười chiêu, Tấn Nha đã bị đánh bay mấy lần, hổ khẩu rách toạc, thương càng thêm thương.
- Oanh !
Vương Hạo Thần một chưởng đánh tan lôi quang, tay cầm kiếm cũng lần nữa đánh bay Tấn Nha, khí thế trên người mỗi lúc một mạnh, tựa như tu la vô địch, không gì cản nổi.
Đại lượng Thanh Nguyên Phong đệ tử điều khiển trận pháp trong lòng cũng lạnh lẽo, người này chẳng lẽ thật sự không có cách nào chiến thắng ?
Đánh đến hiện tại, bọn hắn bất kể là khí lực hay tinh thần đều đã mỏi mệt, Tiểu Thiên Thanh Lôi Trận thì lại đang ngày một yếu bớt, thế nhưng Vương Hạo Thần lại là càng chiến càng dũng, thế này thì còn đánh thế nào ?
Ở bên kia, Tấn Nha lần nữa ho ra máu, lung la lung lay gian nan chống lên thân thể, bất quá chiến ý trong mắt đã giảm, càng nhiều hơn là tuyệt vọng, hắn biết rõ, đại cục gần như đã định, bọn hắn không có cơ hội chiến thắng, thậm chí coi như là muốn kéo dài đến lúc cứu binh đến cũng không kịp.
Thế nhưng là, trận chiến còn chưa kết thúc, hắn vô ý từ bỏ, bởi lẽ bại thế nào cũng là bại, đều chỉ có một cái kết cục, vì thế thay vì từ bỏ, chẳng thà dốc toàn lực đánh một trận thống khoái, để dù có bại cũng không hối tiếc.
………..
Ở các nơi khác, đại chiến cũng diễn ra ác liệt.
Ôn Linh Mật ở bên ngoài vận dụng tinh thần lực vũ kỹ, không ngừng công kích trận pháp, thuận tiện lại phụ trợ Tiêu Ngọc Huyên, Kiều Linh và Đường Chấn đối địch, tìm cơ hội đả thương Thanh Nguyên Phong đệ tử.
Ngoài Vương Hạo Thần, ở nơi này chiến lực mạnh nhất không phải ai khác chính là Tiêu Ngọc Huyên.
Chỉ thấy nàng điều khiển kim ô hư ảnh vô cùng thuần thục, tựa như mỹ lệ kim ô thần nữ, lấy đáng sợ hoả diễm đánh cho Vạn Kha không có sức hoàn thủ, ngay cả mấy vị Lục Tinh Vũ Sư cưỡng ép gia nhập vòng chiến, đều bị nàng đánh cho tan tác, từng cái bị đốt đến thất điên bát đảo, kém chút hóa thành thịt nướng.
Nếu như không có Tiểu Thiên Thanh Lôi Trận thỉnh thoảng đưa tới chút trợ giúp, chỉ sợ Vạn Kha sớm đã bị Tiêu Ngọc Huyên đánh bại.
Đường Chấn và Kiều Linh thì không có dễ dàng như vậy, bọn hắn chiến lực tại cùng cảnh giới tuy không kém, nhưng cũng không tính là xuất chúng.
Kiều Linh bị ba vị Lục Tinh Vũ Sư liên thủ cầm chân, mặc dù nàng có thể dễ dàng áp chế ba người, nhưng vẫn chưa thể đột phá phòng tuyến và đả thương trận pháp.
Đường Chiến thậm chí còn gian nan hơn, đối thủ của hắn là một vị Thất Tinh Vũ Sư, hơn nữa hắn còn phải chiến đấu ở gần nơi trung tâm của Tiểu Thiên Thanh Lôi Trận, khó khăn trăm bề, vì thế ban đầu gần như là bị đối phương treo lên đánh, suýt nữa là bại trận, chỉ đến khi Vương Hạo Thần cơ hồ thu hút toàn bộ lực lượng của trận pháp rồi Ôn Linh Mật đưa tới trợ giúp, hắn mới có thể dần dần ép ngược lại đối phương.
Nhìn chung, bọn hắn dù ít dù nhiều cũng đang chiếm thượng phong, lại qua một thời gian ngắn, có lẽ sẽ có thể đánh bại đối thủ/
Nhưng đúng lúc này, mặt đất bỗng nhiên chấn động dữ dội, lôi quang vốn dĩ tràn ngập khắp một mảnh không gian lúc này không có chút nào báo trước nhanh chóng tiêu tán, ngay cả lôi vân đều tan thành mây khói.
Trên mặt đất trận pháp minh văn, toàn bộ trở nên ảm đạm vô quang, cuối cùng là hoàn toàn biến mất.
Nhìn thấy một màn này, Thanh Nguyên Phong đệ tử sắc mặt lập tức trở nên như tro tàn, bởi vì bọn hắn biết rõ, chỗ dựa lớn nhất của bọn hắn là Tiểu Thiên Thanh Lôi Trận đã bị huỷ.
Toàn trường ánh mắt lập tức nhìn về phía trung tâm trận pháp.
Ở nơi đó, Tấn Nha hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất, trước ngực có một đạo chưởng ấn màu đỏ, khí tức mong manh yếu ớt.
Nơi đã từng là trận bàn của Tiểu Thiên Thanh Lôi Trận, lúc này chỉ còn là một đống đất đá vỡ vụn, nhìn qua rõ ràng là bị lực lượng cường đại phá nát.
Trận bàn huỷ, trận pháp cũng theo đó mà diệt.
Vương Hạo Thần lặng im đứng trên đống đất đá, khí thế như cũ hùng mạnh, chẳng qua sắc mặt có chút tái nhợt, y phục có nhiều chỗ cháy đen, rõ ràng cũng đã bị thương.
Vương Hạo Thần lại không quá mức để ý, đưa mắt nhìn Tấn Nha.
Thanh Nguyên Phong đệ tử.
.
.
quả nhiên không thể khinh thường.
Mặc dù nói, Tấn Nha bất luận là tu vi hay thiên tư đều không thể sánh với hắn, thậm chí sau lần này sẽ không còn có năng lực cùng Vương Hạo Thần hắn giao thủ, thế nhưng đảm phách cùng tinh thần của y đáng để được hắn tôn trọng.
Thua bởi kẻ mạnh, thua không oan !
Một kẻ là tôm, người kia lại là rồng, hai người căn bản không cùng đẳng cấp.
Kẻ thắng không nên vui, mà kẻ thua cũng chẳng cần phải buồn, bởi lẽ nếu không có ngoại lực giúp đỡ, đây vốn chẳng phải là trận chiến cân bằng.