Nghịch Thế Vũ Thần


Thường Tiễn đánh lui Tư Mộ Liêm, lại chẳng có chút nào vui mừng, càng không dám nán lại lâu, vội vàng bỏ chạy.
Đúng như Sở Thanh Tiêu nói, hắn xác thực là bị bức đến đường cùng, bất đắc dĩ phải dùng đến bí pháp, hiện tại chỉ có thể xuất ra hai kích toàn lực, sau đó, hắn chính là thịt cá trên thớt.
Không thể chiến !
- Đứng lại !
Đáng tiếc, Thường Tiễn vẫn không thể được như nguyện, lại có người đứng ra cản đường hắn.

Là Vương Hạo Thần !
Trải qua một hồi điều dưỡng khá lâu, Vương Hạo Thần vậy mà đã có thể đứng lên, hơn nữa còn khôi phục một bộ phận chiến lực.
Không thể không nói, luyện thể võ giả một khi tu luyện Bất Hủ Thiên Kinh về sau, năng lực hồi phục thực sự quá kinh người.
Vương Hạo Thần xương ngực bị gãy nhiều chỗ, Bất Hủ Thiên Kinh và Vạn Đạo Thông Thiên Quyết liên hợp trị thương mặc dù không thể giúp hắn nhanh chóng nối lại xương cốt, nhưng có thể giúp hắn cố định chỗ bị thương, đồng thời giúp thương thế không chuyển biến xấu, chậm rãi khôi phục.
Chiến lực xem như hồi phục được tám thành !
Đương nhiên, lâm trận trị thương là rất đau đớn, nhưng Vương Hạo Thần tâm cảnh cứng cỏi hơn người, dựa vào ý chí mạnh mẽ vượt qua.
Nhưng mà, tuy nói là xem như phục nguyên, nhưng đã bị thương nặng như vậy thì không thể chiến lâu được.

- Vương sư đệ, ngươi đã là cung giương hết cỡ, làm sao gạt được ta ? Ngươi thật muốn cùng ta liều cái lưỡng bại cầu thương sao ?
Liên tiếp bị đeo bám không bỏ, Thường Tiễn trong lòng đã đầy nộ hỏa, không khỏi cắn răng nói.
Hắn căn bản không muốn đấu tiếp, vì coi như hắn dùng hết hai kích toàn lực còn lại cũng chưa chắc đã hạ được toàn bộ kẻ địch ở nơi này, chỉ cần một người trong số bốn tên trước mắt đến cuối cùng vẫn còn sức chiến đấu, vậy hắn liền xong !
- Hừ !
Đã liều mạng thì cần gì nhiều lời, Vương Hạo Thần toàn thân chiến ý dày đặc, dùng thái độ đến trả lời Thường Tiễn.

Theo như Sở Thanh Tiêu nói, chỉ cần đỡ được hai kích tiếp theo của Thường Tiễn, chiến thắng tất về tay bọn hắn !
Hai kích này.

.

.

Vương Hạo Thần hắn dù thế nào cũng sẽ đến tiếp !
- Chết cũng bám theo, đồ thần kinh !
Thường Tiễn xác thực là nộ hỏa xung thiên, hắn cũng bất kể hậu quả sau đó, toàn lực vận kình vào tay cầm Quán Hồng Thương, một thương kinh hồng đâm thẳng mà ra.

- Viêm Lôi Oanh Đỉnh !
Lôi hỏa cuồn cuộn như hải dương, lấy đỉnh phong khí thế bao phủ bốn phương tám hướng, nương theo một thương của Thường Tiễn lao thẳng về phía Vương Hạo Thần.
Vương Hạo Thần trong lòng nghiêm nghị, hắn biết rõ coi như là bản thân mình ở trạng thái toàn thịnh cũng khó ngăn chặn một kích toàn lực của Thường Tiễn, càng không nói đến lúc này.
Thế nhưng là đã không biện pháp, chỉ có thể dùng đến thủ đoạn áp hòm đến liều mạng !
- Một chiêu này, để ta tiếp !
Hình Nhân mặc kệ thương thể có ác hóa hay không, trực tiếp lao đến chắn trước mặt Vương Hạo Thần.
Hắn muốn vì Vương Hạo Thần chế tạo một chút cơ hội.
- Bạch Hổ Chiến Y !
Hình Nhân dốc hết một thân tu vi, vận dụng Bạch Hổ nhất tộc phòng ngự bí kỹ, toàn thân như được khoác lên một bộ chiến giáp màu trắng như tuyết, cứ như vậy dùng thân mình chặn lại một thương của Thường Tiễn.
Bạch Hổ nhất tộc Bạch Hổ Chiến Y, Thiên Long nhất tộc Thiên Long Giáp, Phượng Hoàng nhất tộc Phượng Hoàng Bào, đều là mấy cái đỉnh cấp yêu tộc phòng ngự bí kỹ, người luyện càng mạnh thì uy lực càng lớn, phối hợp với nhục thân cường đại của yêu thú, cũng đủ để sánh với huyền khí chiến giáp của nhân loại võ giả.
Hình Nhân tu luyện Cực Sát Bạch Hổ Lục chưa đến nơi đến chốn, thi triển Bạch Hổ Chiến Y vẫn rất miễn cưỡng, lại cực kỳ tiêu hao nguyên khí, hơn nữa chỉ có thể kéo dài trong khoảng thời gian mấy giây, nhưng năng lực phòng ngự cũng đã tăng lên trọn vẹn gấp năm lần !
Nhờ đó, hắn cứ việc lĩnh trọn một kích toàn lực của Thường Tiễn nhưng bị thương không quá nặng, chỉ là toàn thân nguyên khí khô kiệt, không cách nào tái chiến.
- Cản đầu cản đuôi, con mẹ nó !
Thường Tiễn không nhịn được văng tục, một kích của hắn vừa rồi xem như vô ích.

Hiện tại, huyết khí tiêu hao quá lớn, chỉ đủ cho một kích cuối cùng, coi như hạ được Vương Hạo Thần, hắn còn có thể thoát sao ?
- Thường Tiễn, nên kết thúc !
Vương Hạo Thần trong lòng cảm kích Hình Nhân, hắn cuối cùng đã không còn chỗ vướng bận, có thể dốc hết tất cả vốn liếng cho một kích cuối cùng này.

- Ngươi muốn tự tìm nhục, ta thành toàn ngươi ! Lưỡng bại cầu thương đi !!!
Thường Tiễn giận dữ, Vương Hạo Thần thời kỳ toàn thịnh đều không phải đối thủ của hắn, hắn thật không biết đối phương là từ đâu tìm tới lá gan để kiêu ngạo như vậy.
Kết thúc ?
Được a !
Xem như hôm nay Thường Tiễn ta chạy trời không khỏi nắng, cũng muốn để cho các ngươi chiến lực phế sạch !
- Táng Thiên kiếm thuật !
Vương Hạo Thần tay cầm Diệu Nhật Kiếm, huy động toàn bộ nguyên khí còn lại trong cơ thể đến thi triển ra võ kỹ mạnh nhất của mình, cũng là tuyệt sát át chủ bài.
Vương Hạo Thần tu vi hiện tại so với thời điểm đối chiến Hoàng Thiếu Phong đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, thi triển Táng Thiên kiếm thuật đã không còn miễn cưỡng như trước, ngược lại có chút tựa như nước chảy mây trôi thuần thục, càng không tốn nhiều thời gian để chuẩn bị như trước.
- Vù ! Vù ! Vù !
Kiếm khí hoành tảo thiên địa, mang theo một cỗ khí thế hủy diệt mà bạo phát.
Một cỗ kiếm khí mạnh mẽ chưa từng có hiển hiện, uy hiếp bốn phương tám hướng.

- Ầm ! Ầm !
Huyết quang nở rộ, một kiếm đỏ thắm tựa như đang tại diễn hóa tu la luyện ngục tràng cảnh chém thẳng về phía Thường Tiễn.
Chân chính sát lục chi kiếm !
Táng Thiên đệ nhất kiếm - chúng sinh vẫn lạc !
Thương Sinh Vẫn !
- Chênh lệch vĩnh viễn là chênh lệch ! Dùng một chiêu cũ đánh bại ngươi !
Thường Tiễn ở vào trạng thái cuồng nộ gầm thét, căn bản không quan tâm kẻ địch dùng chiêu số gì hay lực lượng ra sao, trên người lôi hỏa bạo phát ra uy lực mạnh nhất, giống như sau cùng cuồng hoan.

Một lần cuối cùng trong trận chiến này !
- Hỏa Phụng Phần Không !
Viêm Lôi Thương Pháp một thức mạnh nhất được hắn thi triển đi ra, hỏa phượng tái hiện, tiếng gáy vang vọng trời đất, trực tiếp đâm thẳng vào đạo kiếm quang đỏ thắm như máu bá đạo tuyệt luân kia.

Thường Tiễn nhất thời lại không để ý đến, cỗ kiếm khí kia của Vương Hạo Thần đã không còn ở Tam Trọng Kiếm Ý cấp bậc.

.

.

Càng giống.

.

.

đã chạm đến Tứ Trọng Kiếm Ý cảnh giới !
- Oanh ! Oanh ! Oanh !
Hai cỗ lực lượng mạnh mẽ va chạm, tạo nên chấn động lớn chưa từng có.
Cả Vương Hạo Thần lẫn Thường Tiễn đều bị chấn bay đi xa.
Vương Hạo Thần toàn thân đều bị lôi hỏa đả thương, y phục lẫn da thịt nhiều chỗ bị đốt cháy, nặng nhất là chỗ xương gãy trước ngực lúc này càng nặng thêm, thể nội nguyên khí hao sạch, ngã xuống liền không cách nào đứng lên.
Thường Tiễn thảm hại hơn, hắn vốn là bị thương cực nặng, sau khi vận dụng bí pháp mới cưỡng ép đè xuống thương thế khôi phục chiến lực đỉnh phong trong thời gian ngắn, thế nhưng ba kích qua đi, lúc này công hiệu của bí pháp cũng đã tan biến, khiến hắn suy yếu chưa từng có, gần như không nhấc nổi một đầu ngón tay.

Quan trọng hơn là, một kích cuối cùng vừa rồi, kẻ bại.

.

.

là Thường Tiễn hắn !
Nếu như hiện tại đem áo giáp trên người Thường Tiễn cởi ra, sẽ thấy được phần thân trên của hắn đã tràn đầy vết kiếm thương, máu tươi trải rộng, trong đó đạo kiếm thương lớn nhất và sâu nhất chính là do một thức Thương Sinh Vẫn vừa rồi tạo thành.
Thường Tiễn nghĩ mà sợ, bởi lẽ một kiếm màu đỏ như máu vừa rồi uy lực thực sự quá kinh khủng, dễ dàng đánh tan công kích của hắn, sau đó thậm chí còn đánh xuyên qua lớp phòng vệ của Viêm Lôi Giáp để đả thương hắn.
Mấu chốt ở đây có hai điểm, một là Thường Tiễn hắn bị thương quá nặng, hai là Vương Hạo Thần kiếm đạo cảnh giới vậy mà bất ngờ đột phá để cảnh giới Tứ Trọng Kiếm Ý, từ đó mới khiến hắn thảm bại như vậy.
Nhưng nói câu công tâm, Thường Tiễn nghi ngờ coi như chính mình ở thời kỳ toàn thịnh cũng chưa chắc đã có thể phá được một kiếm này.
Đương nhiên, hắn coi như không phá được cũng sẽ chỉ bị thương không nặng lắm, không ảnh hưởng nhiều đến đại cục.

Mà lại, Thường Tiễn cũng thừa hiểu Vương Hạo Thần sau khi sử ra một kiếm kia cũng tiêu hao cực lớn, trong chiến đấu nhiều lắm chỉ có thể miễn cưỡng xuất ra một hai kiếm như vậy, chỉ có thể dùng làm át chủ bài, không thể tùy tiện thi triển.
Chỉ là đáng tiếc, bây giờ nói những thứ này đã không có ý nghĩa, bởi lẽ hắn.

.

.

đã bại !
Không còn năng lực phản kháng !
Hắn bại trong một trận chiến mà hắn vốn dĩ cho là không có khả năng bại !
Cứ việc đối thủ của hắn cơ hồ đều phế đi, thế nhưng bọn hắn chung quy là thắng !
Cho dù là thắng thảm !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui