Nghịch Thế

Lư Bội Nghiên chỉ nhìn lướt qua thì đã bị hành động của Đoàn Dịch Lâm
làm hoảng sợ, “Anh sẽ xuống tay với Thiệu Duật Thần?” Cô ta giữ chặt bàn tay của Đoàn Dịch Lâm, “Anh không phải điên rồi chứ, hiện tại anh không thể động vào hắn, anh quên lời chú Tứ đã căn dặn.”

Đoàn Dịch
Lâm không để ý tới lời khuyên của Lư Bội Nghiên, hắn rút bàn tay khác ra ấn phím enter, nụ cười quỷ dị hiện lên khuôn mặt, trong chớp mắt liền
biến mất.

Mục sư đọc xong bài điếu văn dài dòng, Thiệu Duật Thần ngẩng đầu, bỗng nhiên cảm thấy trước ngực có lực va chạm mạnh, cả người anh lảo đảo hai bước về phía sau, Mục Uyển Thanh xoay người vừa lúc che trước người anh, ngay sau đó viên đạn thứ hai xuyên qua bả vai của cô
ta, máu tươi bắn lên người Thiệu Duật Thần. Mục Uyển Thanh theo tình thế nhào vào trước người anh, đưa ra vẻ mặt đau đớn.

Uông Ninh nằm
sấp xuống theo bản năng, cô giấu Cẩm Nhiên ở dưới thân, trong phút chốc
dường như nghe được thanh âm của của viên đạn bay qua bên tai mình, sau
đó bên cạnh mình còn có người ngã xuống. Hiện trường lập tức hỗn loạn,
đạn vẫn không ngừng bắn xung quanh, không có tiếng vang gì. Uông Ninh Hi rút ra một khẩu súng mà cô giấu ở trong lễ phục của Cẩm Nhiên, rồi
nhanh chóng xoay người theo phương hướng 9 giờ về phía một thân cây bắn
hai phát đạn, trong lúc đó có vật gì từ rớt xuống trên cây. Cô cũng
không thấy rõ súng ở nơi nào, chỉ là dựa vào đường đạn của mấy viên đạn
kia mà phán đoán thôi.

Trận bắn ngừng lại, tình cảnh chậm rãi
khôi phục sự yên lặng, Uông Ninh Hi đang nghĩ ngợi làm sao giấu súng thì Văn Chính Đông ở bên cạnh đoạt lấy, “Coi chừng Cẩm Nhiên.”

Chỉ
trong khoảnh khắc đạn bay nhanh như chớp, Văn Chính Đông đang đứng ở
phía sau Uông Ninh Hi lại nhìn thấy tất cả mọi chuyện rõ ràng. Bây giờ
anh ta tin tưởng, vai trò của Uông Ninh Hi không chỉ là người phụ nữ của Thiệu Duật Thần đơn giản như vậy, từ khi cấp trên cho anh ta biết có
người vào giúp đỡ, trong lòng anh ta cũng có phán đoán vài phần.

Uông Ninh Hi đứng lên, kéo Cẩm Nhiên đến bên cạnh Thiệu Duật Thần. Cô nhìn
thấy cả cánh tay trái của Mục Uyển Thanh đều là máu tươi, cô ta dựa vào
trong lòng Thiệu Duật Thần, hơi thở có chút rối loạn.

“Duật Thần, anh có chuyện gì không!”

“Duật Thần, anh có chuyện gì không!”

Hai người phụ nữ đồng thời lên tiếng hỏi cùng một vấn đề, Mục Uyển Thanh
nghiêng đầu nhìn Uông Ninh Hi, cô ta chỉ cau mày, rồi đem tất cả sự chú ý đặt trên người Thiệu Duật Thần, cô ta đưa tay tìm tòi vết thương trước
ngực anh, nhưng Thiệu Duật Thần ngăn lại, “Uyển Thanh, anh không sao,
anh đây.” Nói xong, anh quay đầu về đám người hô to, “Mau, lái một chiếc xe đến đây.”

Anh cứ như vậy ôm Mục Uyển Thanh, không ngừng nói
lời khích lệ, Uông Ninh Hi quỳ gối ở bên cạnh có vẻ dư thừa, một khắc
kia, khi anh nói với Mục Uyển Thanh “Anh đây”, trái tim Uông Ninh Hi
giống như bị viên đạn bắn vào đau đớn sau đó chết lặng.


Ánh mắt
của cô chậm rãi chuyển về Mục Uyển Thanh ở trong lòng Thiệu Duật Thần,
cô ta híp mắt, dáng vẻ vô cùng yếu ớt và đau đớn, Uông Ninh Hi liếc nhìn vết thương trên bả vai cô ta, e rằng ngay cả xương cốt cũng không bị
thương, chỉ bị thương bên ngoài da thịt mà thôi. Dường như là giả bộ
vậy.

Rất nhanh chóng đã có xe lái tới, Thiệu Duật Thần tự mình
bế cô ta lên xe, nhưng anh không cùng đi đến bệnh viện, “Chính Đông, anh đưa Uyển Thanh đi, phải chăm sóc cô ấy thật tốt.” Sắc mặt Thiệu Duật
Thần rất khó coi, nhìn ra được anh đang tức giận. Mục Uyển Thanh ở trong xe đột ngột nhìn ra phía bên ngoài, anh lại không cùng cô ta đến bệnh
viện, cô ta cắn chặt môi mình, một bàn tay giữ miệng vết thương, chậm
rãi nhắm mắt lại.

Điền Kế Sơn cầm cái gì đó rớt xuống từ trên
cây kiểm tra, vật đó hiện ra trước mắt Thiệu Duật Thần, là một khẩu súng bắn tỉa điều khiển từ xa, Thiệu Duật Thần nhận lấy, phơi bày trước mặt
tất cả mọi người, “Thật là công nghệ cao, Thiệu Duật Thần tôi thực sự
đáng giá để mọi người hao tốn nỗ lực lớn như vậy?” Nói xong anh buông
tay, khẩu súng kia liền rơi trên mặt đất, anh cởi bỏ nút áo của bộ âu
phục, bên trong lộ ra một chiếc áo chống đạn nhẹ kiểu mới, “Thực xin
lỗi, tôi đã chuẩn bị.”

Anh xoay người nhìn Uông Ninh Hi ở bên
cạnh, là sáng nay cô buộc anh mặc chiếc áo này vào, anh tự nhiên giữ
chặt tay cô, cô đã cứu anh một mạng.

Đang lúc mọi người thổn
thức không thôi, chú Tứ chậm rãi mở miệng, “Có phải nên kiểm tra một
chút không, là ai nổ súng bắn rơi thứ này vào lúc tất cả mọi người đã
tháo bỏ vũ khí, là ai có bản lĩnh lớn như vậy.” Vấn đề này tung ra lại
khiến rối loạn một trận, mọi người thảo luận ào ào.

“Vào lúc đó
chỉ có người người phụ nữ này và đứa nhỏ là không bị soát người.” Châu
Quảng Sinh ở bên cạnh chú Tứ nói theo, ánh mắt của mọi người lập tức
hướng về phía Uông Ninh Hi.

Sắc mặt Thiệu Duật Thần càng trầm
hơn, anh trừng mắt nhìn Châu Quảng Sinh, “Ý anh là muốn lục soát người
cô ấy?” Tiếng nói của anh mang theo sự khiêu khích, Châu Quảng Sinh sợ
tới mức không dám lên tiếng.

“Duật Thần, nếu là người của cậu
mang súng đi vào, cậu cũng phải ăn nói với mọi người chứ?” Chú Tứ vẫn
như trước không thuận theo mà không buông tha vấn đề này, cơ hội tốt như vậy mà không diệt trừ một người nào, thật sự khiến ông ta có chút uất
ức.

Thiệu Duật Thần nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào vẻ mặt khinh

thường của chú Tứ, nếu thật là người của anh mang theo vũ khí đi vào,
trái lại anh không thể nói rõ, Ninh Hi và Cẩm Nhiên cũng là anh cho qua
không điều kiện, nếu không nói rõ ràng với mọi người, về sau anh sợ rằng không thể phục chúng.

“Không sao, tôi có thể để mọi người lục
soát, trên người tôi không có vũ khí, Cẩm Nhiên cũng là do tôi chuẩn bị
sáng nay, tôi biết cậu bé cũng không mang theo vũ khí gì cả.” Uông Ninh
Hi tiến lên từng bước đứng ở bên cạnh Thiệu Duật Thần, cô đối mặt với
mọi người mà không có một tia rụt rè và khủng hoảng, thanh âm cô rất
lạnh nhạt mà lại khiến người khác có khả năng tin tưởng và nghe theo.

Thiệu Duật Thần thật không ngờ, giờ phút này cô lại bình tĩnh và thản nhiên
như thế, anh đương nhiên tin tưởng cô không mang súng vào, nhưng có thể
đứng ra chấp nhận chất vấn thì cũng khiến cho Thiệu Duật Thần nhìn cô
bằng cặp mắt khác xưa, hoá ra cô không phải chỉ là một người phụ nữ nhu
nhược. Trong mắt anh loé ra tia sáng của sự khẳng định và tán dương,
người anh lựa chọn quả không sai.

Chú Tứ dùng tay ra hiệu, lập
tức có một người phụ nữ đi lên sờ soạng toàn thân của Uông Ninh Hi và
Cẩm Nhiên một lượt, nhưng không phát hiện bất cứ thứ gì. Chú Tứ có phần
chán nản, ánh mắt Thiệu Duật Thần lại đặt ở lối ra của mộ viên, nghi ngờ có người nổ súng, hiện trường không tìm được súng, như vậy có phải là
Văn Chính Đông mang theo hay không, anh ta mang vào thế nào.

Đoàn Dịch Lâm ngồi trên xe với thần sắc giận dữ, hắn lại có thể để đứa nhỏ
kia và Thiệu Duật Thần chạy thoát, khi đang ngắm trong tầm nhìn tiêu
chuẩn, hắn lại bị người nào đó nổ súng xoá sạch thiết bị của mình làm
cho hắn không thấy rõ ràng. Hắn khép máy tính lại phịch một tiếng,
“Shit!”

Lư Bội Nghiên ngồi bên cạnh không dám lên tiếng, bọn họ
cùng nhau thực hiện nhiều nhiệm vụ như vậy, gần như chưa từng lỡ tay, từ khi đi trên con đường này đã không thuận lợi, tập kích một nhà Thiệu
Duật Quân, một đứa nhỏ chạy trốn, còn giữ lại một nhân chứng, lần này
lại không thu hoạch được gì, cũng khó trách Đoàn Dịch Lâm thẹn quá hoá
giận.

Đoàn Dịch Lâm khéo léo mở nắp phía sau của máy tính, gỡ
xuống ổ cứng, sau đó hắn đưa phần còn lại cho Lư Bội Nghiên, “Xử lý sạch sẽ.”

Lư Bội Nghiên nhanh chóng đeo bao tay rồi tiếp nhận, cô ta lấy khăn ướt lau cẩn thận, sau đó cất vào trong một cái túi nhựa đã
chuẩn bị tốt.

Tang lễ chấm dứt, xe đậu bên ngoài bắt đầu chậm
rãi di chuyển, Đoàn Dịch Lâm và Lư Bội Nghiên xen lẫn trong đoàn xe cùng rời đi. Trên quốc lộ, có nhiều xe bắt đầu đi lên, bọn họ tìm cơ hội

quẹo vào một ngả rẽ thoát khỏi đoàn xe. Lư Bội Nghiên mở cửa xe, trực
tiếp ném cái túi nhựa kia vào cống sâu ở hai bên đường.

“Trở về làm sao ăn nói với chú Tứ?” Cô ta hơi lo lắng, nhíu mày nhìn hắn.

Đoàn Dịch Lâm cười lạnh, “Chúng ta làm rất tốt, ông ta vốn muốn gây ra hỗn
loạn mà thôi.” Lúc chú Tứ không cho hắn động đến Thiệu Duật Thần, hắn
liền hiểu được việc này chẳng qua là mưu kế đả kích sự uy tín của Thiệu
Duật Thần trong bang hội. Lư Bội Nghiên có vẻ khó hiểu, cô ta nhăn trán, vẻ mặt hung ác khi không còn giết người ngược lại thật đáng yêu. Đoàn
Dịch Lâm cười, đưa tay vỗ đầu cô ta, “Em nha đầu chết tiệt này, ngốc
nghếch, quả nhiên ngực lớn không có đầu óc.” Nói xong hắn còn sờ soạng
trước ngực cô ta.

Lư Bội Nghiên bĩu môi giận dỗi, “Cả ngày các
người đều thâm tàng bất lậu*, không nói gì với em, cuối cùng còn nói em
ngốc.” Nói xong cô ta nhìn ngoài cửa sổ không để ý tới hắn.

(*) ý nói người có cao thâm nhưng không thể hiện ra ngoài

Đoàn Dịch Lâm vẫn cười, biết cô ta không phải thực sự tức giận, lúc này cũng chỉ có nha đầu ngốc bên cạnh có thể làm cho hắn thoải mái một chút, vui vẻ một chút. Nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của Uông Ninh Hi, sắc mặt hắn lại
trầm xuống. Hắn giữ lại phần cứng kia chính là còn muốn biết, rốt cuộc
là ai có bản lĩnh lớn như vậy, ở giữa kiểm tra an ninh nghiêm ngặt như
vậy mà có thể mang vũ khí vào, hắn cũng muốn biết rốt cuộc Uông Ninh Hi
đóng vai trò gì ở bên trong. Không biết bởi vì vết xe đổ hay là thế nào, ở trong mắt hắn, người kia vẫn là một cảnh sát.

“Bội Nghiên, em trở về giúp tôi điều tra Uông Ninh Hi kia, cẩn thận một chút, đừng để
người khác phát hiện.” Giọng hắn khôi phục lại sự lãnh đạm lúc trước,
nghe không ra một chút tâm trạng. Nếu Uông Ninh Hi thật là nằm vùng,
điều này chính là cơ hội của Đoàn Dịch Lâm. Người phụ nữ này hắn không
thể buông tha, còn có hội Thanh Sơn, thậm chí xí nghiệp Thiệu thị, hắn
đều muốn tất cả.

Dọc đường Thiệu Duật Thần không nói câu nào,
chỉ nắm chặt tay Uông Ninh Hi, một khắc cũng không buông ra. Uông Ninh
Hi không ngừng quay đầu nhìn vẻ mặt của anh, lại không nhìn ra được tâm
trạng gì. Trong lòng cô hơi bối rối, cô không thể khẳng định mình có
phải thực sự làm việc khôn khéo không, Thiệu Duật Thần có phải không
nhận ra điều gì không, nhớ tới vừa rồi ở nghĩa trang anh đẩy tay cô ra,
nghĩ anh cứ như vậy nhìn những người đó lục soát người cô, cô càng sợ
hơn, nhưng cô không hối hận, vào lúc đó cô phải làm như vậy.

Xe
chạy vào cổng lớn của Thiệu trạch, đậu trước lối vào của toà nhà chính,
Thiệu Duật Thần không xuống xe, chỉ là quay đầu nhìn chằm chằm vào cô.
Trái tim Uông Ninh Hi đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, cô không dám
nhìn ánh mắt sắc bén của anh, giống như chúng có thể nhìn thấu mình. Cô
không rõ tại sao lại khẩn trương như vậy, bao nhiêu lần người khác chĩa
súng vào đầu cô, nhưng cô chưa từng sợ hãi như vậy.

Thiệu Duật
Thần cúi đầu, mở lòng bàn tay cô ra, bên trong đều là mồ hôi, anh ngẩng
đầu lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay với cô, khi Uông Ninh Hi
còn chưa phản ứng anh đã chầm chậm ôm cô vào trong lòng, “Hôm nay để em
chịu ủy khuất, anh xin lỗi, tha thứ cho anh được không? Có một số việc

em có thể không hiểu…”

“Em hiểu, Duật Thần, anh không cần giải
thích với em, em hiểu được, hôm nay không soát người em, về sau anh sẽ
rất khó làm việc trước mặt thuộc hạ. Em không sao, không muốn kéo anh ra sau, em chịu chút ủy khuất thật sự không có vấn đề gì.” Cô cúi đầu, thu lại sự hoảng sợ trong đôi mắt, cô lại giương mắt mình với sự dịu dàng,
“Nhưng mà Mục tiểu thư bị thương, không biết thế nào, xem ra như là rất
nghiêm trọng.”

Thiệu Duật Thần vỗ tay cô, “Đừng lo lắng, anh đã
nhìn qua, chẳng qua là bị thương phần da thịt mà thôi.” Thiệu Duật Thần
biết Mục Uyển Thanh có chút khôn vặt, “Có lẽ cô ấy sợ anh trách cứ cô ấy làm việc bất lực.” Nói xong, anh vươn một ngón tay đặt lên môi cô,
“Xuỵt, đừng để cô ấy biết anh nhìn thấu mưu kế nhỏ của cô ấy. Uyển Thanh là một cô gái rất đáng yêu, cũng rất đáng thương, là một vật hy sinh
trong cuộc đấu tranh của thế giới này, anh hy vọng hai người có thể sống chung thật tốt, cô ấy là em gái của anh, ba cô ấy là ân nhân cứu mạng
của ba anh, cô ấy cũng là trách nhiệm của anh.”

Uông Ninh Hi khẽ nhíu mày, sợ là Thiệu Duật Thần hiểu sai ý, cô nghĩ Mục Uyển Thanh căn
bản muốn giành được sự thương cảm trước mặt anh, muốn anh áy náy thương
tiếc cô ta mà thôi. Nhưng làm cho cô có lo lắng là một câu trách nhiệm
của anh, nó khiến cô hiểu được địa vị của Mục Uyển Thanh trong lòng anh
và ở ngôi nhà này. Cho dù Thiệu Duật Thần không có tình yêu nam nữ đối
với cô ta, ân tình trong thời gian dài bồi dưỡng thành tình thân không
thể lay chuyển. Tựa như hiện tại Mục Uyển Thanh quả thật để xảy ra sự
cố, nhưng Thiệu Duật Thần không có ý muốn trừng phạt chút nào.

“Anh xuống xe đi, lên thay quần áo rồi đến thăm Mục tiểu thư.”

Thiệu Duật Thần vuốt ve tay cô, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô, anh có vẻ quyến luyến không rời, “Em không ngại?”

Để ý, đương nhiên để ý, nhưng Uông Ninh Hi hiểu được lý lẽ, nên giúp anh
không nên không hiểu chuyện mà cố tình gây sự, “Cô ấy là em gái của anh
mà, em cũng không phải là người phụ nữ nhỏ mọn như vậy.”

Thiệu
Duật Thần xuống xe lại thay một bộ mặt bất nộ tự uy*, Uông Ninh Hi ôm
Cẩm Nhiên đi theo phía sau, không khí trong nhà này trở nên rất trang
nghiêm. Ninh Hi trở về phòng, thu xếp Cẩm Nhiên xong, đứa nhỏ hình như
không bị hoảng sợ nhiều, vẫn là vẻ mặt ngẩn ngơ như cũ, “Cẩm Nhiên là
đứa trẻ dũng cảm nhất.” Ninh Hi thương tiếc ôm cậu bé vào trong lòng.

(*) không cần nổi giận mà cũng đã oai nghiêm

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, là Thiệu Duật Thần, “Ninh Hi, anh có chuyện hỏi em.”

Uông Ninh Hi buông Cẩm Nhiên ra, đến trước mặt Thiệu Duật Thần, “Sao vậy?”
Tuy rằng trái tim thắt chặt, dáng vẻ bên ngoài của cô vẫn rất bình tĩnh.

“Anh chỉ hỏi riêng em, Chính Đông ở ngay phía sau em, hôm nay có phải Chính Đông nổ súng hay không.”

Động tác đang vén tóc của Uông Ninh Hi cứng nhắc, nhưng nhanh chóng khôi
phục lại như thường, “Chính Đông ở phía sau em sao? Hôm nay em quá lo
lắng, thực sự sợ xảy ra sự cố.”

Thiệu Duật Thần cúi đầu không nói gì, anh dừng một chút rồi gật đầu, “Em hãy nghỉ ngơi cho khoẻ, anh đi ra ngoài.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận