Nghịch Thế

Thiệu Duật Thần chậm rãi quay đầu, anh cười nhìn về phía Văn Chính Đông, “Thế nào?”

Văn Chính Đông đưa qua văn kiện nằm trong tay, “Hắn tên là Đoàn Dịch Lâm,
tài năng mới vừa được chú Tứ thu nhận, bối cảnh của người này rất cao, ở Đông Nam Á rất có ảnh hưởng, chuyên môn làm một số ngành nghề có tính
mạo hiểm, buôn bán người, buôn lậu thuốc phiện và nội tạng con người.
Bên cạnh hắn còn có một người phụ nữ, là một sát thủ rất lợi hại. Có một điều trùng hợp chính là bọn họ gần như xuất hiện cùng lúc khi đại thiếu gia bị hại, tôi nghĩ về phương diện này có thể có vấn đề.”

Nói
đến việc anh cả bị hại, sắc mặt của Thiệu Duật Thần lại ảm đạm, “Từ
đường này đi thăm dò, mặt khác lần này cực lực đẩy mạnh theo dõi chú Tứ
về việc lập ra đường biển mới có phải liên quan đến chuyện làm ăn với họ Đoàn không.” Vẻ mặt anh nghiêm nghị, Văn Chính Đông mang đến tin tức
khiến anh có chút sợ, người này rõ ràng xấu xa.

Trong phòng nhất thời lâm vào trầm mặc, Uông Ninh Hi cầm áo ngủ sạch sẽ ngồi ở bên
giường tiến thoái lưỡng nan. Thiệu Duật Thần mỉm cười, giũ giũ vạt áo
trước của mình, anh đưa tay chậm chạp cởi nút áo, Ninh Hi rốt cuộc không thể khoanh tay đứng nhìn, rất nhanh nhẹn giúp anh cởi quần áo ướt sũng, rồi cẩn thận thay bộ đồ sạch sẽ.

“Còn nữa đâu?” Anh nhìn Văn Chính Đông, hoàn toàn không kiêng dè với sự có mặt của Uông Ninh Hi.

Văn Chính Đông lấy làm kinh hãi, anh ta biết Thiệu Duật Thần đang hỏi anh
ta cái gì, nhưng anh ta chưa hề ngờ tới anh cứ như vậy mà không có chỗ
nào cố kỵ để cho Uông Ninh Hi biết thực ra anh cũng không tin tưởng cô.
Anh ta dừng một chút, sau đó chậm rãi mở miệng, “Không phát hiện hắn có
dính dáng với người nào bên cạnh chúng ta, nhưng sau khi tan họp ngày
hôm nay, tôi thấy Mục tiểu thư nói chuyện với hắn ở dưới lầu một lúc,
quan hệ của hai người hình như không bình thường.”

Thiệu Duật
Thần kinh ngạc giương mắt nhìn anh ta, việc này anh chưa kịp chuẩn bị,
anh hơi lo lắng, bỏ qua chuyện cảm tình không nói đến, là em gái của
mình, anh không muốn Mục Uyển Thanh đi đến tình cảnh không thể quay đầu
lại.

Anh ngoảnh đầu nhìn Uông Ninh Hi, vẻ mặt của cô bình tĩnh,
chẳng có chút nào không được tự nhiên, cô thấy anh nhìn mình thì trả về
một nụ cười ngọt ngào. Trái tim của Thiệu Duật Thần buông xuống, nhưng
vẫn nhịn không được hỏi một câu, “Người kia em thấy thế nào?”

“Người nào ạ?” Cô hỏi.

Thiệu Duật Thần nắm tay cô, nhìn cô cười, “Đừng nói em không chú ý đến hắn,
hôm qua ở lầu một của toà cao ốc người đàn ông trong đại sảnh, em thật
đã nhìn người ta chằm chằm mấy lần.”

Uông Ninh Hi nhớ ra, nghĩ
tới người đàn ông kia trong lòng cô cũng có chút rối rắm, cô càng rối
rắm hơn chính là lại bị Thiệu Duật Thần chú ý tới, cô không biết người
đàn ông này thật sự thận trọng đến từng dấu vết, hay là cô làm việc quá
lộ liễu.

“Sao không nói lời nào?” Nhìn thấy sự do dự và thấp thỏm của cô, Thiệu Duật Thần không định bỏ qua cho cô.

“Nói thật, em luôn cảm thấy dường như trước kia em nhận thức hắn, ánh mắt
kia giống như đã từng quen biết, nhưng em thực sự không nhận ra người
đó, em nghĩ có phải là đã từng đến mua hoa trong tiệm hay không, nhưng
lại không có ấn tượng gì.” Cô nói không sai, cô quả thật không nhớ nổi
ánh mắt có cảm giác quen thuộc kia đến cùng xuất phát từ đâu, gương mặt
xa lạ như vậy dường như chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của cô.

Thiệu Duật Thần ngây ngẩn cả người, đôi mắt hung ác nham hiểm lại mang theo
dấu vết của ghen tị và căm hận nặng nề quay lại trong tâm trí của anh,
nếu hắn thật sự đến mua hoa ở cửa tiệm của Ninh Hi, rồi lại dùng ánh mắt như vậy, có phải hắn đã theo dõi cô từ lâu hay không, hoặc là chú ý đến tình cảm của cô. Chỉ trong nháy mắt, trong đầu anh lại chợt xuất hiện ý nghĩ tình địch, nhưng sự thẳng thắn của Ninh Hi lại khiến anh lập tức
xua tan ý tưởng hoang đường này.

Anh thở ra một hơi thật dài,
nhịp tim chậm rãi trở lại bình thường, “Chính Đông, anh không phải chuẩn bị một số bài học cho Ninh Hi sao, hiện tại vừa lúc không có việc gì,
Cẩm Nhiên cũng không dính người giống như trước, chi bằng bây giờ anh
sắp xếp một chút đi, khi không có việc tôi cũng đến quan sát học hỏi.”

Văn Chính Đông suy nghĩ một lát, “Duật Thần, cậu có nghĩ tới đi ra ngoài
dưỡng thương không, chỗ này rất dễ gây sự chú ý, không bằng cùng Uông
tiểu thư ra ngoài đi một chuyến tuần trăng mật, tôi nghe bác sĩ Hứa nói
thời gian gần 20 ngày là cậu có thể cử động như thường, như vậy vừa
khéo.”

Thiệu Duật Thần cúi đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật
đầu, “Anh đi sắp xếp, đừng đi quá xa, tôi muốn xem bọn họ rốt cuộc suy
nghĩ muốn làm ra trò gian trá gì.”

Mục Uyển Thanh ra khỏi phòng
của Thiệu Duật Thần tại Thiệu trạch, không đợi phút nào mà mở cửa xe
Ferrari màu đỏ chạy thẳng lên núi. Ở trên đỉnh núi xa xa cô ta nhìn thấy chiếc xe màu đen mang theo nhịp điệu lắc lư nhất định ở trước mắt cô
ta, cô ta thậm chí có thể xuyên qua cửa kính xe hào phóng mở rộng mà
trông thấy gương mặt say mê và thoả thích của Đoàn Dịch Lâm, nghe thấy
tiếng rên rỉ nũng nịu không hề che giấu của người phụ nữ bên trong.
Trong đầu cô ta đột nhiên tự động thay vào hình ảnh của Thiệu Duật Thần
và Uông Ninh Hi, chỉ cảm thấy trong đầu ong một tiếng. Một loại kích
thích dòng máu dâng lên khiến cô ta không nhịn được mà điên cuồng nhấn
còi ô tô.

Tiếng kêu chói tai làm cho hai người đang thoả thích
trong xe lập tức lên đỉnh điểm. Đoàn Dịch Lâm thở phào nhẹ nhõm thật
dài, a một tiếng thoả mãn, nhìn thấy đôi mắt mê ly của người phụ nữ trên người, hắn lộ ra nụ cười tà ma phóng túng. Hai tay hắn nâng Lư Bội
Nghiên đặt vào vị trí bên cạnh, sửa sang lại quần mình cho lịch sự, từ
bên ngoài lại nhìn không ra lúc này vừa mới trải qua một trận mây mưa.
Hắn vừa muốn mở cửa xuống xe thì Lư Bội Nghiên ở bên cạnh giữ chặt hắn,
ánh mắt sáng ngời, “Bỏ lại em nữa.”

Đoàn Dịch Lâm vỗ vỗ mặt cô
ta, “Ngoan, tôi không đi, đây là việc làm ăn đưa tới cửa.” Nói xong hắn
hôn lên mặt cô ta một cái rồi xuống xe đi đến xe của Mục Uyển Thanh.

Đoàn Dịch Lâm mới vừa vào chỗ ngồi của mình, chợt nghe thấy châm chọc khiêu
khích bên cạnh, “Nhà các người không có giường sao, gọi điện thoại đến
để tôi lên núi nhìn anh và phụ nữ giao hợp hoang dã?”

Đoàn Dịch Lâm cười, châm lên một điếu thuốc, “Xem ra cuộc sống của Mục tiểu thư thật không có tình thú gì cả.”

“Anh có ý gì?” Mục Uyển Thanh gần đây quen thói kiêu ngạo bướng bỉnh, bị chọc tới chỗ đau đương nhiên giận dữ lên.

Đoàn Dịch Lâm vẫn để dáng vẻ thờ ơ, “Xem ra bị tôi nói trúng, Thiệu Duật
Thần có cái gì tốt, nếu tôi là cô, ngoại trừ con người của hắn, tôi càng muốn quyền lực của hắn hơn.” Hắn phun ra một ngụm khói, chậm rãi tiêu
tan trước mặt Mục Uyển Thanh, “Hắn đã làm gì cho hội Thanh Sơn mà bây
giờ lại có thể nắm giữ tương lai và vận mệnh của bang hội, cô làm bao
nhiêu, cha cô bỏ mạng sống vì hội Thanh Sơn…”

Hắn chưa nói xong
lại nhìn thấy do dự trên mặt Mục Uyển Thanh. Thực ra từ lâu cô ta đã
không cam lòng, dựa vào cái gì cảnh sát giết chết cha cô ta, mà hiện tại ngược lại cô ta lắng nghe sự sai khiến của bang hội. Là một trong những người sáng lập của hội Thanh Sơn, nó vốn có thể là của cô ta.

“Thế nào, chúng ta có thể hợp tác được không.” Đoàn Dịch Lâm rèn sắt khi còn nóng (tranh thủ cho kịp thời cơ).

Mục Uyển Thanh cười lạnh, “Đừng nói anh học Lôi Phong* làm việc tốt, hoặc
là nói gì đó giúp tôi không đáng giá, anh muốn đạt được thứ gì? Nếu anh
biết hội Thanh Sơn như vậy, anh nên hiểu rõ tôi và chú Tứ không hợp
nhau.”

(*) Lôi Phong là một chiến sỹ bình thường, lấy
việc giúp đỡ người khác làm niềm vui của mình, toàn tâm toàn
ý phục vụ nhân dân. Mới đây, hoạt động tuyên truyền học tập Lôi Phong ở các nơi Trung Quốc đã bước vào cao trào.[nguồn:
vietnamese.cri.cn]

“Đâu chỉ là không hợp, quả thực chính là bất
cộng đái thiên.” Hắn hừ cười, “Mục tiểu thư cô cũng thật có độ lượng,
lại có thể cùng kẻ thù giết cha làm việc chung nhiều năm như vậy.”

Mục Uyển Thanh lấy làm kinh hãi, thật không ngờ người này lại biết nhiều
như vậy. Nhưng chú Tứ có thế lực lớn, bản thân lại không có bằng chứng
xác thực, cô ta chịu đựng thế này cũng là bất đắc dĩ.

“Anh muốn thế nào?”

Đoàn Dịch Lâm cười, hắn vứt điếu thuốc ra bên ngoài, “Tôi giúp cô diệt trừ
chú Tứ, giúp cô đạt được hội Thanh Sơn và Thiệu Duật Thần, nhưng sau này tôi muốn cô cung cấp cho tôi một thông đạo, còn có…” Hắn chưa nói, dựa
lưng trên ghế ngừng lại.

“Còn có cái gì?” Mục Uyển Thanh có chút khẩn trương.

“Tôi muốn người phụ nữ của Thiệu Duật Thần!” Thanh âm của Đoàn Dịch Lâm trở nên âm u lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt.

Mục Uyển Thanh cũng sửng sốt một chút, hoang mang nhìn hắn, “Anh nói là Uông Ninh Hi?”

“Thế nào? Không thể?”

“Có thể!” Mục Uyển Thanh cười ra tiếng, “Anh cũng bị cô ta mê hoặc, hay là
cô ta đã từng tổn thương anh?” Cô ta lại nhìn thoáng qua chiếc xe phía
trước, “Chuyện bên kia, không ngờ Đoạn tiên sinh thật là có hứng thú
đấy.”

Đoàn Dịch Lâm có chút thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn nhẫn nại, làm ra bộ dáng ôn hoà, “Ý của cô thế nào?”

“Được rồi.” Mục Uyển Thanh dừng một chút, “Trở về chờ tin tức của tôi đi.”
Nói xong cô ta mở chốt cửa, nhìn Đoàn Dịch Lâm xuống xe rồi trở lại xe
của hắn. Trên mặt Mục Uyển Thanh không còn tươi cười, cô ta đeo kính mát lên rồi nghênh ngang lái xe bỏ đi.

Đoàn Dịch Lâm chưa lên xe,
mà dựa vào hàng rào cạnh vách núi nhìn về hướng rời khỏi của Mục Uyển
Thanh, trên mặt không có biểu hiện xác định.

“Như thế nào? Bàn
không xong?” Lư Bội Nghiên biến mất những ý loạn tình mê khi nãy, cô ta
vừa vuốt tóc mình vừa đưa ra câu hỏi một cách thờ ơ, đối với những việc
này, cô ta chưa bao giờ hỏi quá nhiều, cô ta tin tưởng dựa vào chỉ số
thông minh của Đoàn Dịch Lâm hắn đều có thể làm tốt. Cô ta giống như một cây súng của Đoàn Dịch Lâm, chỉ biết bắn tới chỗ nào, những chuyện khác không cần cô ta quá bận tâm.

Đoàn Dịch Lâm châm một điếu thuốc, Lư Bội Nghiên cũng lấy ra một điếu đặt ở miệng, sau đó cô ta đến gần
châm vào điếu thuốc đang cháy của Đoàn Dịch Lâm.

“Ngoài mặt thì
bàn tốt lắm, nhưng người phụ nữ kia ngoài kiêu ngạo ra vẫn còn có chút
lòng dạ, cô ta có tính toán của cô ta, chúng ta vẫn nên cẩn thận.”

“Tính toán gì?”

“Tôi cũng không phải con giun trong bụng của cô ta, làm sao tôi có thể biết
được.” Hắn cười ôm bờ vai của cô ta, “Chúng ta trở về.”

Lư Bội Nghiên cự nự không chịu đi, cô ta bám cổ hắn, “Chờ một lát nữa thôi, em muốn cùng anh ngắm sao trên đỉnh núi.”

Đoàn Dịch Lâm ngửa đầu nhìn sắc trời, cách trời tối hình như còn nhiều thời
gian, hắn thật sự không có kiên nhẫn ở lại trên núi từ giữa trưa mà chờ
ngắm sao. Hắn cắn môi, xoa mái tóc dài của cô ta, “Ánh nắng ở đây chói
quá, sẽ phơi đen đấy, không bằng chúng ta trở về, em muốn ngắm sao tôi
có cách cho em thấy sao lấp lánh hiện ra trước mắt giữa ban ngày.” Hắn
hé miệng cười không có ý tốt, khuôn mặt của Lư Bội Nghiên hơi đỏ, nhưng
không chịu buông tha hắn, cô ta bướng bỉnh muốn ra tay với hắn, “Anh cái đồ đại sắc ma, chỉ biết…”

Quả đấm còn chưa ra thì đã bị Đoàn
Dịch Lâm bắt lấy, “Tôi cũng không nói cái kia, tôi muốn cầm gậy gõ đầu
em, gõ đến lúc sao hiện ra trước mắt em.” Nói xong hắn cười ha hả, Lư
Bội Nghiên thực sự chẳng muốn lý luận với hắn nữa, cô ta hất tay trở về
bên cạnh chiếc xe, “Anh xấu lắm, anh bớt đắc ý đi, ngày mai em không đi
dụ dỗ cảnh sát đầu heo kia.”

“Em sẽ không.” Đoàn Dịch Lâm đi
theo cô ta lên xe, rất kiên nhẫn giúp cô ta mang dây an toàn, “Thành bại của chúng ta dựa vào hành động lần này của em.”

“Hừ!” Cô ta liếc mắt nhìn hắn, định làm bộ làm tịch với hắn, “Nhưng em không cử động được, không đi.”

Đoàn Dịch Lâm chỉ cười, cũng không nói nữa, hắn biết cô ta giở ra tính tình
nhỏ nhen, trong lòng căn bản không phải vậy. Bọn họ đều rất rõ ràng, nắm bắt việc hội Thanh Sơn rửa tay, những cảnh sát phụ trách hành động lần
này có bao nhiêu quan trọng, đã chịu thiệt hại một lần, hắn tin tưởng ở
trong hội Thanh Sơn nhất định có nội ứng của cảnh sát, như vậy hắn cũng
có thể ở chỗ cảnh sát an bài người trên tốt nhất.

Tâm tình của
Mục Uyển Thanh cũng không tốt hơn nhiều, Đoàn Dịch Lâm này vì sao lại có bản lĩnh to lớn như vậy, những việc này đều là tuyệt mật, cho dù là
người bên cạnh cô ta, ngay cả ở hội Thanh Sơn đều không có ai biết, mặc
dù có người nghi ngờ, e rằng cũng không dám dễ dàng nói ra miệng, rốt
cuộc hắn là ai, làm sao hắn biết được những tin tức này.

Một giờ trưa cô ta ở trong bang hội suy nghĩ, không biết bản thân muốn làm gì,
không có việc lại không muốn trở về, hiện tại thấy hai người kia ở cùng
một chỗ cô ta cảm thấy vô cùng chói mắt, ở trong văn phòng làm việc của
mình đến tối, cuối cùng cô ta cầm lấy di động gửi tin nhắn cho Đoàn Dịch Lâm, chỉ có hai chữ, “Thành giao!”

Nhưng khi thấy tin nhắn đã
gửi đi, lòng cô ta lại càng trở nên thấp thỏm không yên. Cô ta biết mình chơi với lửa, Đoàn Dịch Lâm muốn thứ gì đó cũng không đơn giản như lời
hắn nói, nhưng cô ta lại không thể chống nổi điều kiện của hắn, nó rất
hấp dẫn cô ta, chiếm được người đàn ông mình thích và báo thù cho cha
mình.

Khi Mục Uyển Thanh trở về Thiệu trạch thì vừa lúc đoàn xe
từ trong nhà chạy ngang qua mặt, cô ta hơi ngạc nhiên, trông thấy dẫn
đầu chính là xe của Thiệu Duật Thần, trong lòng cô ta càng buồn bực,
hình như bang hội và công ty không có giao dịch gì, Thiệu Duật Thần bị
thương nặng lúc này không có lý do ra ngoài. Xuống xe, cô ta liền thẳng
đến chỗ chú Thiệu, “Duật Thần đi ra ngoài?”

Chú Thiệu vẫn cười cười, rất cung kính cúi đầu, “Mục tiểu thư, thiếu gia và thiếu phu nhân ra ngoài hưởng tuần trăng mật.”

“Thiếu phu nhân?” Mục Uyển Thanh nâng cao giọng, “Ai thừa nhận cô ta là thiếu
phu nhân, cô ta còn chưa vào cửa Thiệu gia đâu?” Tiếng nói của cô ta
càng phát ra sắc bén, người làm xung quanh đều sợ tới mức không dám lên
tiếng, chú Thiệu nhíu mày một chút, “Lần này thiếu gia ra ngoài cùng lúc để dưỡng thương, mặt khác để khuây khoả, bọn họ sẽ đăng ký kết hôn ở
nước ngoài.”

Khuôn mặt của Mục Uyển Thanh kìm nén đỏ bừng lại
nói không ra, cô ta hung hăng ném cái túi trong tay trên sô pha rồi bỏ
chạy lên lầu.

Xe của Thiệu Duật Thần nghênh nganh chạy đến sân
bay, Thiệu Duật Thần mang theo Uông Ninh Hi và Cẩm Nhiên, còn Điền Kế
Sơn và Văn Chính Đông lặng lẽ ngồi xe cùng người làm ra khỏi Thiệu trạch mua thức ăn, rồi chạy thẳng đến biệt thự ở vùng ngoại ô phía Tây. Nơi
đó có hoàn cảnh tốt, là một trang viên giống như nông trường lớn, bên
trong còn có một trường bắn không lớn không nhỏ.

Vào đêm, xe im
lặng chạy trên con đường của vùng ngoại ô, Thiệu Duật Thần nắm tay Ninh
Hi, tâm tình đặc biệt tốt, xe dường như không phải đi về hướng nông thôn mà là hướng tới một tương lai thanh bình, anh vuốt ve cái đầu nhỏ của
Cẩm Nhiên ngồi bên cạnh, “Cẩm Nhiên, chúng ta đi hít thở không khí thanh bình một chút, quên đi những hồi ức không vui và quá khứ đau khổ nào!”

Lời này nói cho Cẩm Nhiên nhưng cũng là an ủi bản thân, quên những quá khứ
kia, bỏ xuống những hiềm nghi vô cớ và bất an, tận tình đi hưởng thụ
những niềm vui và hạnh phúc. Nghĩ đến những điều này trong mắt anh lại
sinh ra một chút cảm xúc thê lương, sợ rằng thời gian tốt đẹp ngắn ngủi, muốn giữ cũng không được, luôn có một ngày sẽ trở lại chỗ ban đầu.

Hôm sau, ở trong phòng họp của hội Thanh Sơn, Đoàn Dịch Lâm sớm đã bày ra
Hồng Môn Yến*, cái gọi là mọi người đều có nhược điểm, Hồ Vĩ Minh là
cảnh sát tốt, không tham của không háo sắc, nhưng là người ham quyền
lực, hắn ta nhậm chức cảnh ti cao cấp, nhưng đạt được chức cao cũng
không đủ. Đoàn Dịch Lâm biết rõ muốn lôi kéo một người sa ngã, hoặc là
phục vụ theo sở thích, hoặc là dụ dỗ lấy lời, hoặc là lấy oai đe doạ,
giống loại người Hồ Vĩ Minh coi như đứng đắn cũng chỉ có thể bắt lấy
điểm yếu của hắn ta.

(*) Điển tích Hồng Môn Yến nói về việc Hạng Vũ tổ chức tiệc mừng công với ý muốn giết Lưu Bang. Lưu Bang dù trải
qua nhiều phen nguy hiểm nhưng cuối cùng đã an toàn thoát hiểm. Hồng Môn Yến ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người.[nguồn: kunnhi
wordpress]

Vốn là để thuộc hạ tiếp xúc với đường báo tin quan
trọng, nhưng vì bản thân muốn thăng cấp có một chút vốn, hắn ta không
tiếc đoạt công lao của thuộc hạ, nhưng đẩy cửa vào là Lư Bội Nghiên diêm dúa lẳng lơ.

Có một số lúc đối phó với một người cũng không cần dùng thủ đoạn cao minh cỡ nào, hôm sau Hồ Vĩ Minh nhận được DVD của
mình với một người phụ nữ cùng nhau lộn xộn quá mức.

Đoàn Dịch
Lâm đắc ý, vừa ôm Lư Bội Nghiên thưởng thức phim ngắn, vừa động tay động chân với cô ta, hắn không ngừng thổi hơi vào cổ của cô ta, “Nói, có để
cho lão tặc kia chạm vào em không?”

“Em mới không vô dụng như
vậy đâu.” Lư Bội Nghiên trợn mắt, hung hăng đẩy hắn ra, “Bỏ thuốc nặng
như vậy, thật là làm mỏi tay với thân hình béo kia, anh nói xem anh làm
tai tiếng thế nào?” Cô ta dừng một chút, “Nếu hắn không hợp tác thì làm
sao bây giờ?”

“Sẽ không, hiện tại cảnh sát đang suy xét đề bạt
hắn làm trưởng cảnh ti, em nghĩ xem hắn có thể để vụ bê bối tung ra vào
lúc này không.”

Lư Bội Nghiên không nói gì, có đôi khi cô ta rất sợ hắn, giống như ánh mắt của cô ta nhìn hắn vào giờ phút này, bên
trong đều là hoảng sợ. Nếu có một ngày hắn dùng biện pháp như vậy đối
phó với cô ta, e rằng cô ta muốn sống không được chết cũng không xong.

Đoàn Dịch Lâm dường như nhìn ra tâm tư của cô ta, hắn nhào qua, đặt cô ta ở
dưới thân, “Bội Nghiên, tôi nói rồi tôi sẽ không tổn thương người đối xử tốt với tôi.”

Hồ Vĩ Minh nhìn thấy hình ảnh trong máy tính, tóc tai nắm chặt loạn xạ như cây cỏ, thật là một sơ suất, nghĩ rằng hắn ta
thận trọng từ lời nói đến việc làm hơn nửa cuộc đời, lại thua trong tay
người phụ nữ như vậy, chỉ là nửa ly rượu đỏ mà thôi, tin tức gì cũng
không thăm dò được ngược lại gây ra bê bối cho bản thân.

Tiếng
gõ cửa đột nhiên vang lên, hắn ta có chút hoảng hốt, vội vàng tắt đi màn hình rồi đậy máy tính lại, trấn định cảm xúc một chút mới nói, mời vào.

Phương Văn Chính đẩy cửa tiến vào, “Hồ SIR, tôi có chuyện muốn nói với ông.”
Anh ta nắm chặt hai quả đấm, dường như đã hạ quyết tâm rất lớn mới đi
vào.

“Tôi muốn cho phép nội ứng của tôi rút khỏi.” Nhìn thấy vẻ
mặt bất mãn của cấp trên, anh ta dường như tăng thêm dũng khí, “Bởi vì
xuất hiện một số vấn đề về cảm xúc, hiện tại nội ứng của tôi chấp hành
nhiệm vụ này rất nguy hiểm, xuất phát từ bảo vệ…”

“Cảnh sát
Phương!” Lời của Phương Văn Chính còn chưa nói xong đã bị Hồ Vĩ Minh
ngắt lời, “Anh nên biết nguyên nhân đánh đổ hội Thanh Sơn, sẽ có bao
nhiêu cô gái tránh khỏi bị xúc phạm lừa bán, có bao nhiêu đứa trẻ có thể thoát khỏi thuốc phiện, đất nước có thể gia tăng bao nhiêu thuế hải
quan, là một người cảnh sát, cô ấy cần phải có tinh thần hy sinh cho đại cuộc.” Tâm trạng hiện tại của Hồ Vĩ Minh vốn đã khủng hoảng, cư nhiên
lại có người đến kéo chân sau của hắn ta, “Tôi không muốn nói nhiều lời, nhất định phải tiếp tục thực hiện theo kế hoạch.”

Phương Văn
Chính muốn nói thêm gì nữa, cuối cùng vẫn bị đuổi ra ngoài. Đứng tại
hành lang thật dài, không ai có thể hiểu vào giờ phút này anh ta hối hận cỡ nào, hối hận chính mình từng đưa ra đề nghị, anh ta suy nghĩ có phải trước đây đầu óc bị chó ăn hay không, khi biết cô phải kết hôn, anh ta
mới biết được mình sai lầm rồi, nhưng cũng đã muộn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui