Nghịch Thiên Cải Mệnh - An Le Kim Thao

Ba người kia chưa hiểu gì thì cô và Mạnh Điềm Điềm đã xông lên nên ba người đó chỉ có thể cản lại, lúc năm người đó đang đánh nhau thì các cô gái kia đã rời đi.

- Khoan, khoa đã chúng tôi không phải người của Vô Diện Môn, chúng tôi cũng tới đây cứu những cô gái đó. - Lăng Hắc vừa khó khăn nói vừa cản đòn của cô lại, vừa khó tin nhìn cô.

Dù nghĩ thế nào hắn cũng không nghĩ được sao một cô gái nhỏ bé vừa mới đột phá đến 20 năm tu vi lại mạnh mẽ đến vậy, một mình cô đã chấp cả hắn và Lăng Bạch, dù hai người đánh ít cản nhiều nhưng nếu đem thực lực thật ra so thì cũng không lợi thế nhiều bao nhiêu, có thể thấy nghị lực của cô gái này quá kinh khủng.

- Làm sao để tôi tin các người? Các người cũng mặc y phục đen giống như bọn chúng thôi. - cô vừa đánh vừa trả lời.

Hai người nhìn lại y phục bản thân thì khóc một dòng sông, đây chỉ là y phục bình thường khi họ đi làm nhiệm vụ nhưng bây giờ vào mắt cô gái lại thành bọn họ là người của Vô Diện Môn.

- Cô xem đồng đội của cô cũng kiệt sức rồi, hay là chúng ta bình tĩnh ngồi lại nói chuyện. - Lăng Hắc vừa nói vừa chuyển ánh mắt về phía Mạnh Điềm Điềm.

Cô cũng nhìn sang thì thấy đúng thật mà Điềm Điềm đã kiệt sức, dù sao thực lực của cô ấy cũng thấp hơn Lan Yến mấy bậc, nếu đánh tiếp cũng không phải ý kiến hay nên cô dừng tay lại, bên kia cũng dừng lại nhưng Mạnh Điềm Điềm đã kiệt sức ngã xuống nên cô chạy lại đỡ lấy cô ấy.

- Cô không sao chứ? - cô lo lắng nhìn Mạnh Điềm Điềm, giúp cô ấy xem thương thế.


- Tôi không sao, cô không cần lo cho tôi đâu, mau đi giúp những người kia đi. - Mạnh Điềm Điềm nói rồi đẩy tay cô ra.

- Nếu cô không đi được tôi sẽ cõng cô chúng ta cùng đi. - dù sao chuyện này cũng là cô kéo cô ấy vào.

- Hai người chờ một chút, tôi có đan dược có thể giúp cô ấy. - Lan Yến nói rồi lấy trong túi ra một viên đan dược

- Tôi biết hai người không phải người xấu vì hai người đã cứu những người bị bắt cóc kia, vừa rồi lúc đánh tôi cũng tránh những chỗ hiểm, để cô ấy uống viên đan này sẽ giúp cô ấy hồi phục thể lực.

Cô do dự một hồi rồi đồng ý, nếu bọn họ là địch thì đã không bỏ qua cho hai người lúc nãy, nên không cần phải hạ độc gì đó.

Mạnh Điềm Điềm uống xong đan dược thì cô đỡ cô ấy đứng dậy.

- Khoan đã, có thể hỏi hai người là người phương nào không? - Lăng Hắc do dự nhìn hai người hỏi.

- Thiên Huyền Tông. - cô nói xong thì dìu Mạnh Điềm Điềm đi.

- Thiên Huyền Tông? Chính là một trong bốn đại tông môn lớn đó sao? - Lăng Hắc vuốt cằm nghĩ.

- Có lẽ bọn họ nhận nhiệm vụ đến đây cứu người, Thiên Huyền Tông có lẽ cũng không biết nhiệm vụ này có dính dáng đến Vô Diện Môn nếu không thì sẽ không để cho đệ tử mình thực hiện nhiệm vụ này đâu. - Lan Yến cũng suy ngẫm.

- Xem ra thực lực của bốn đại tông môn lớn đó không phải nói đùa, chỉ có hai cổ võ sư tu vi vừa đến 20 năm đã cản được chúng ta, không biết bọn họ còn giấu quái vật gì.

- Được rồi, đừng nói lung tung nữa nhanh tìm thiếu chủ thôi. - Lan Yến vừa nói xong thì đã xông ra ngoài.

Hai người kia cũng đi theo nhưng lúc ba người xông ra vừa lúc một đám hắc y nhân kéo đến, cả ba người thầm mắng xui xẻo thì phía sau lại theo đến hai tên vừa nãy bị cô và Mạnh Điềm Điềm đánh ngất, bây giờ cả ba người đã bị bao vây trước sau, chỉ có thể thủ thế phòng bị, đúng lúc này khắp nơi lại có những nguời mặc võ phục trắng, trên y phục hai chữ Chấp Lệnh được thêu bằng chỉ vàng.


- Là người của Chấp Lệnh Đường! - Lăng Hắc vừa kích động vừa mừng rỡ như gặp cứu tinh.

- Vậy là thiếu chủ đã bắt đầu hành động rồi! - Lan Yến yên tâm mà thở một hơi.

Có khoảng mười người của Chấp Lệnh Đường cùng với ba người Lan Yến cùng xông lên đánh chẳng mấy chốc đã khống chế được đám người hắc y nhân.

Ở bên kia, tên thủ lĩnh hắc y nhân đã phát hiện người của Chấp Lệnh Đường đang bao vây ở xung quanh tửu lâu thì việc đầu tiên hắn nghĩ đến là những món hàng mà mình đã để ở tầng hầm, hắn ngay lập tức đi đến tầng hầm trên đường đi hắn cố tình né tránh người của Chấp Lệnh Đường, đúng lúc khúc cua lại đụng ngay phải những người đang bỏ trốn, những người đó vừa nhìn thấy hắn thì sợ hãi lùi lại, Trương Diệu Như là người đứng chắn trước bọn họ.

- Ngươi muốn làm cái gì? - mặc dù mạnh miệng nhưng trong lòng cô cũng có chút sợ hãi.

- Ai cho các ngươi rời khỏi tầm hầm? Định trốn sao? Không dễ vậy đâu, mau đi theo ta trước khi đám người kia phát hiện. - hắn trừng mắt tức giận, tiến lên muốn kéo Trương Diệu Như lại nhưng cô chống trả lại, còn hét lên.

Tiếng hét làm thu hút nhiều người, cô ở bên kia đang dìu Mạnh Điềm Điềm nghe tiếng hét cũng thấy lo lắng.

- Cô đi trước đi, đừng lo cho tôi, nhờ viên thuốc kia nên tôi đã khỏe rồi, không đến mức không đi lại được, cứu bọn họ là nhiệm vụ của chúng ta cô mau tới đó cứu người đi. - Mạnh Điềm Điềm gở tay cô ra khỏi mình, đẩy cô đi lên phía trước nói.

- Vậy cô tự lo cho mình, tôi đi xem tình hình. - cô nói xong thì quay người bỏ đi.


Hắn ở trên lầu ba cùng Đường chủ đang nghĩ cách tóm gọn Vô Diện Môn thì nghe thấy tiếng hét cũng lập tức cáo từ rồi phi từ tầng ba xuống tầng một, hai người tới từ hai hướng khác nhau nhưng cùng một nơi muốn đến nên suýt thì đụng phải nhau.

- Xin lỗi công tử, ta đang có chuyện gấp phải đi, không biết có làm huynh bị thương không? - cô lo lắng nhìn nam tử trước mặt.

- Không sao, ta cũng đang gấp nên không chú ý đến cô nương.

Khi hắn ngước mặt lên thì cô có hơi bất ngờ vì đây là nam tử cô đã gặp ở quán lầu trước đây nhưng lúc đó hai người chỉ chạm mắt trong phút chốc nên chắc hắn không nhớ cô.

- Vậy ta đi trước. - hắn nói một tiếng rồi bỏ đi.

Cô cũng gấp gáp đuổi theo hướng tiếng hét phát ra.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận