Nghịch Thiên Cải Mệnh - An Le Kim Thao

- Hắn tới!

Lúc hắn suy yếu gượng dậy thì cô đã vọt tới phía trước ngăn tên kia lại, vận hết nội kình trong cơ thể dùng sát chiêu tấn công nhưng chênh lệch tu vi quá rõ ràng, trên người cô đã có không ít vết thương, miệng hộc máu nhưng vẫn gồng mình đánh tiếp, đánh đến hắn xem đến ngơ ngác còn tên kia thì cũng bất ngờ.

Đây là người bình thường khi đánh sao? Cô không hề để chuyện chênh lệch tu vi vào mắt mà đánh như một cổ máy được lập trình sẵn vậy.

Mặc dù đang đánh nhưng cô cảm thấy cơ thể đã quá sức chịu đựng, máu trong người như dừng lưu thông, trong lúc cô không để ý nội kình trong cơ thể bắt đầu dồn nén lại và bộc phát, tu vi cô đã đột phá lên 25 năm, trong lúc vô thức cô đánh càng hăng hơn, tên kia thì trợn mắt liên tục cản đòn cô lại.

Lúc này hắn cũng hồi phục một nữa thể lực, vận nội kình tiến lên tấn công, hai người kết hợp ăn ý đánh hắn bay ra một khoảng xa, làm hắn phun ra một búng máu. Đúng lúc này từ phía xa có tiếng sột xoạt do có người đến tiếp viện, hắn thấy mọi chuyện không xong nên quyết định nhảy xuống vực tẩu thoát.

- Mọi chuyện vẫn chưa xong đâu! Bọn ta sẽ trả lại các ngươi những gì đã xảy ra hôm nay!

Thấy hắn có ý định nhảy xuống, cô và hắn muốn tiến lên cản lại nhưng không kịp, hắn đã rơi xuống màn đêm tối đen, đúng lúc đó người của Chấp Lệnh Đường còn có Mạnh Điềm Điềm và nhóm người Lan Yến cũng tới.

- Thiếu chủ... - Đường chủ muốn hỏi hắn tình hình nhưng hắn chỉ lắc đầu.

- Ta không cản được hắn, hắn đã nhảy xuống dốc núi rồi.


- Chúng ta có nên cử người đi tìm không?

- Không kịp đâu, hắn đã liên lạc với đồng bọn, có thể bọn chúng đã lên kế hoạch trước cho chuyện này rồi, giờ có lẽ đồng bọn của hắn đã chờ sẵn bên dưới, bây giờ không phải thời cơ, dù sao đây mới là một phần nhánh nhỏ của bọn chúng, muốn tóm gọn bọn chúng không phải chuyện ngày một, ngày hai, chúng ta phải tăng cường thế lực cùng thực lực mới có cơ hội tóm được bọn chúng.

- Thiếu chủ, ngài bị thương rồi! - Lan Yến lo lắng nhìn hắn.

- Không sao, nghỉ ngơi một thời gian là ổn rồi.

- Nhưng bệnh của ngài vẫn chưa khỏi hẳn, ngài mà đem bộ dạng này quay về đám người kia sẽ có lý do để tước quyền ngài một thời gian. - Lăng Hắc cũng lo lắng nhìn hắn.

- Vậy chúng ta cứ tạm thời ở đây một thời gian, khi nào thương thế của ta khỏi hẳn hẳn quay về, dù sao đám trưởng lão đó cũng không nghi ngờ được, bọn họ sẽ không tin chúng ta giải quyết chuyện của Vô Diện Môn trong thời gian ngắn như vậy đâu. - hắn nói hết lời để làm giảm sự lo lắng của nhóm Lan Yến rồi mới nhìn về phía cô.

Ở bên kia Mạnh Điềm cũng lo lắng cho cô mà nhìn tới nhìn lui, nhìn một hồi nước mắt trong khóe mắt trực trào rơi.

- Sao lại bị thương nặng như vầy, đều tại tôi vô dụng không giúp được gì, chúng ta biết giải thích thế nào khi quay về tông môn đây? Đáng lẽ ra chúng ta không nên nhận nhiệm vụ này, vốn chỉ cần cứu được Trương Diệu Như là chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, không cần phải dính dáng đến chuyện này. - bởi vì đang kích động nên giọng nói cô ấy hơi lớn.

- Đừng nói như vậy, tôi không sao! - cô cười nhẹ an ủi Mạnh Điềm Điềm, do bị thương nặng nên cô phải dựa vào Mạnh Điềm Điềm để đi.

Hắn do dự một hồi rồi đi về phía cô hỏi thăm.

- Vết thương của cô ổn chứ? Thật xin lỗi, chuyện này làm liên lụy hai người rồi.

- Ta không sao, ngược lại là huynh vừa rồi huynh đã bị thương còn cố đánh tiếp, tên kia đã bỏ trốn nhưng ta nghĩ hắn sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng vậy đâu, nên cả ta và huynh cần phải nhanh chóng khôi phục lại hoàn toàn tu vi để đón chờ sự trả thù của tên kia đó.

- Được, điều đó là chắn chắn... Ta có thể hỏi tên cô nương được không? - hắn do dự nhìn cô.

- Ta tên Lý Trường An.


- Còn ta là Mục Thiếu Phong.

- Vậy nếu chuyện này đã kết thúc vậy ta cũng nên đi rồi. - cô do dự một chút rồi cũng nói lời từ biệt.

- Để ta kêu người hộ tống cô.

- Không cần đâu, bên cạnh ta đã có người bằng hữu rồi, ngày mai bọn ta sẽ quay về.

Cả nhóm người không thu hoạch được gì nên cùng xuống núi, Chấp Lệnh Đường đã bắt giữ những tên thuộc hạ còn sót lại của Vô Diện Môn đưa về thẩm vấn, về chuyện của Thúy Hoa Lâu, do nơi đó là nơi buôn người trong tối của Vô Diện Môn nên đã bị đóng cửa, những người liên quan đến Vô Diện Môn đã bị đưa đến Chấp Lệnh Đường chịu tội còn những người không lên quan thì bị đưa đến tửu lâu khác để làm việc, Chấp Lệnh Đường phong tỏa tin tức về Vô Diện Môn nên người ngoài không hề biết tại sao một tửu lâu lớn như Thúy Hoa Lâu lại đóng cửa.

Cô và Mạnh Điềm Điềm đã đưa Trương Diệu Như quay về an toàn nên Trương phu nhân hết mực cảm tạ hai người, khi biết chuyện này có lên quan đến Vô Diện Môn nên bà ấy còn định tăng gấp đôi số bạc ban đầu đã đề ra nhưng hai người đã từ chối.

- Lần này thật sự đa tạ hai người đã cứu con gái tôi, tôi không biết nên lấy gì tạ ơn.

- Đúng đó, đa tạ hai người đã mạo hiểm cứu tôi, sau này hai người là ân nhân của Trương gia, nếu sau này có gì cần giúp đỡ thì cứ đến tìm tôi.

- Chúng tôi chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình, còn những chuyện khác cũng đừng nhắc đến nữa, nếu có duyên thì sẽ gặp lại, bây giờ chúng tôi phải về rồi, tạm biệt.

Hai người nói lời từ biệt rồi bỏ đi, còn về phía hắn sau vài ngày dưỡng thương cũng đã cùng nhóm Lan Yến quay về.


- Thiếu chủ, người không nói lời từ biệt với cô nương kia sao? - Lăng Hắc nhìn hắn đầy ẩn ý.

- Ta và cô nương đó không quá quen biết, trước đó cũng đã nói lời từ biệt rồi. - hắn lạnh lùng lườm Lăng Hắc.

- Hai người cũng đã cũng đã xưng tên rồi, còn không quen thuộc gì nữa chứ? - Lăng Hắc bĩu môi cười.

- Ngươi thôi chọc thiếu chủ đi, hay muốn nhận thêm một nhiệm vụ khác khi quay về? - Lan Yến liếc nhìn Lăng Hắc cảnh cáo.

Lăng Hắc nghe vậy cũng im hẳn.

Cô và Mạnh Điềm Điềm đi mất hai canh giờ cuối cùng cũng thấy được cổng lớn của Thiên Huyền Tông.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận