Nghịch Thiên Cải Mệnh - An Le Kim Thao

Cô vẫn sinh hoạt bình thường cho đến ba ngày sau, cơ thể mới bắt đầu xảy ra phản ứng, sau khi dùng xong bữa trưa cô một mạch đi lên núi Luyện Ngục, điều chỉnh nội kình lưu chuyển toàn thân, giữa tâm mạch cảm nhận được sự bức bách như muốn bùng nổ, cô lập tức gọi ra hệ thống.

- Ta đột nhiên cảm thấy không kiểm soát được, như vậy có ảnh hưởng gì không?

" Ký chủ à, cô phải kiên nhẫn, hiện tại nó đang thanh tẩy cốt tủy và giúp cơ thể cô chữa lành nội thương mà đan dược bình thường không thể làm được, cả quá trình này sẽ cảm thấy cơ thể bức rức khó chịu, vậy nên cô phải chịu cho qua cảm giác này, thì sẽ có thể dễ dàng đột phá, với lại đoạn kinh mạch bị tắc nghẽn trước đây của cô vốn là bẩm sinh, không có cách nào hoàn toàn chữa được bây giờ cũng hoàn toàn khôi phục nhờ viên đan dược này rồi. "

- Biết là nó lợi hại nhưng ta lại không thể kiểm soát hoàn toàn được, có lẽ ta phải ở đây chờ đến ngày nó khôi phục hoàn toàn.

Cô ngồi một chỗ bế quan ba canh giời, cuối cùng cũng thành công đột phá lên 55 năm tu vi, cô tính xem thời gian từ đó đến đây chỉ mới một tuần cô lại đột phá, lần đột phá sau chắc sẽ không dễ như vậy nữa, cô duỗi mình thoải mái quay về Tông môn.

Những ngày sau cứ liên tục như vậy, mỗi lần cô đến đều có vài cái cây phải ngã xuống, luyện tập một hồi lâu, cô thấy cả người đã toàn mồ hôi, nên muốn tìm một con sông để tắm, đi lên cao một tí thì có tìm được sông nhỏ, cô tự nhiên cởi đồ bước xuống tắm, thả lỏng người để xua tan hết mệt mỏi, lúc cô đi lên mặc đồ thì cảm nhận được có thứ nguy hiểm đang đến gần, lúc cái thứ màu đen đó sắp tấn công về phía cô, cô đã kịp né ra xa.

Lúc nhìn kỹ lại thì Ôi thần linh ơi, là một con mãng xà khổng lồ, xung quanh nó là vảy màu đen nhánh, trên đầu có hai cái sừng, đôi mắt màu hổ phách đang hung ác nhìn chằm chằm cô như một món ăn dâng tới miệng, nó há cái miệng rộng đầy máu của mình hướng về phía cô, cô tất nhiên né đi nên nó đã đớp trúng cái cây cô vừa đứng phía trước, lúc nó thu lại răng nanh, cái cây đã bị độc của nó làm mòn phân nửa, cô nhìn mà rùng mình, nếu cô không tránh nhanh có thể đã bị độc của nó ăn mòn rồi.

Cô bây giờ mới quan sát kỹ con mãng xà này vì nhìn nó rất quen, đến khi nó nhìn cô bằng ánh mắt chết chóc, cô mới nhớ ra một tháng trước khi cùng Cung Kỳ ở trên núi luyện tập, cô đã vô tình đạp phải một con rắn hình thù trông rất lạ, bây giờ nghĩ lại nhìn con mãng xà này trông rất giống con rắn ngày đó, nhưng cô không nghĩ trong thời gian ngắn nó lại phát triển nhanh tới vậy.

Mặc dù thân hình to lớn nhưng cách di chuyển của nó không hề chậm chạp, cô có chút khó khăn khi cố né khỏi cái đầu của nó, cô quay người chạy vào rừng nhưng nó vẫn đuổi theo sát sao, thấy chạy không phải là cách hay nên cô quay người lại đối mặt với nó, ra một chưởng thật mạnh tấn công nhưng nó chỉ ngừng lại một hồi thì lại tiếp tục đuổi theo cô, bây giờ cô bắt buộc phải dùng biện pháp mạnh.


Dùng Phi Lôi Cước vòng ra phía sau nó, bắt đầu ngưng tụ, gió xung quanh không ngừng rít gào tập trung ở lòng bàn tay.

- Phong Quyền: Bộc Phá! - cô đánh ra chiêu thức mạnh nhất của mình tạo ra một vụ nổ lớn, mặt đất nứt ra một hố lớn, nó chịu phải đòn tấn công này thì gào lên đau đớn, tiếng của vụ nổ vang khắp khu rừng làm cho chim chóc bay tán loạn.

Các đệ tử đang tập luyện trong Tông môn cũng giật mình nhìn về phía trên núi.

- Các ngươi có nghe thấy gì không? - một đệ tử trong số đó hoảng hồn nói.

- Là phát ra ở trên núi đúng không? Trên đó xảy ra chuyện gì vậy?

- Có ai lên đó kiểm tra không?

Đám người Kỷ Lâm Lễ, Cung Kỳ cũng chạy ra xem.

- Trên núi xảy ra chuyện gì vậy? - Kỷ Lâm Lễ lo lắng nhìn về hướng trên núi.

Chỉ có Cung Kỳ sắc mặt trầm trọng vì hắn biết vụ nổ đó từ đâu mà ra, trùng hợp hiện tại cô lại không ở trong Tông môn, hắn gấp gáp phi thẳng lên núi, đám người Kỷ Lâm Lễ thấy vậy cũng đi theo.

Sau khi bị dính một chưởng của cô nó vẫn còn sức gượng dậy, phun nọc độc về hướng cô, dù cô kịp né nhưng một bên tay áo đã bị nọc độc của nó làm cho ăn mòn, cô cắn răng xoay người không ngừng ra chưởng.

- Thiên Khuyết!

Gió xung quanh biến thành những nhát chém, toàn bộ đều tấn công về hướng nó, mặc nó đang hứng chịu đòn, cô vẫn tiếp tục ra tay.

- Thiết Trụ!

Những đòn tấn công này đã làm nó không thể tiếp tục tấn công, nhân lúc này cô quan sát tìm ra điểm yếu của nó, thấy một phần da trước ngực của nó đang nhấp nhô, là trái tim.

Cô dồn hết toàn lực vào chiêu cuối cùng, nhắm thẳng vào đó mà xuất ra toàn lực.

- Bộc Phá!


Lại một tiếng nổ nữa vang lên, đám người ở đằng xa đang tiến đến gần cũng giật mình, Lục An Nhiên còn bị dọa cho lùi lại, Kỷ Lâm Lễ dừng lại đỡ nàng ta.

- Muội không sao chứ, có đi tiếp được không?

- Huynh yên tâm, muội không sao.

Trong lúc hai người dừng lại tâm sự thì Cung Kỳ đã nhanh tiến về phía phát ra vụ nổ, mặc dù đây là quyền pháp hắn chỉ dạy cho cô nhưng nếu dùng quá nhiều người sử dụng cũng bị phản phệ, ảnh hưởng đến tu vi, hắn không muốn cô xảy ra chuyện gì nguy hiểm tính mạng vì vậy tốc độ cũng nhanh hơn những người còn lại.

Lúc đến đây đã thấy cô đứng một bên ôm một cánh tay không ngừng thở dốc, y phục toàn máu, bên cạnh là xác của một con mãng xà to lớn, hắn lấy lại tinh thần đi lại gần cô xem tình hình.

- Trường An, đã xảy ra chuyện gì?

- Huynh không thấy xác nó sao?

- Một mình muội đã giết nó?

- Nếu không thì còn ai ở đây, ta đã phải chạy khắp khu rừng mới vừa né vừa đánh với nó, nếu không phải ta thông minh thì bây giờ đã nằm trong bụng nó rồi.

Những người kia cũng đã chạy tới nơi, Kỷ Lâm Lễ nhìn cái xác kế bên cô cũng nhíu mày.

- Muội làm gì ở đây vậy, con mãng xà này là do muội giết sao? Vậy vụ nổ vừa rồi cũng là do muội làm đúng không?


- Đúng, ta làm hết đấy, huynh còn muốn hỏi gì không?

- Muội… Sao muội lại chạy đến đây? Muội có biết ở đây rất nguy hiểm không? - hắn nửa lo lắng, nửa trách cứ nhìn cô.

- Nhưng không phải ta vẫn còn sống sao?

- Điều này không có nghĩa muội lại có thể đùa giỡn với mạng sống như vậy!

- Huynh nói cái gì cũng đúng, ta không cãi lại được, vậy bây giờ chúng ta về được chưa?

- Muội…

- Sư huynh đừng tức giận, sư tỷ, huynh ấy chỉ lo lắng cho tỷ mà thôi, tỷ đừng khó chịu như vậy. - Lục An Nhiên nãy giờ im lặng cố gắng lên tiếng giảng hòa.

- Nhưng ta cảm thấy không cần thiết.

- Tỷ… Sao tỷ lại nói như vậy, với lại sao tỷ lại chạy đến nơi nguy hiểm như vậy một mình?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận