Chiếc xe ngựa cùng đoàn người đang quay về Bắc Triều.
Tôn Từ Y ngồi trong xe ngựa, luôn ôm lấy phu quân, sợ chàng sẽ lại rời xa.
"Đều tại ta không nhận ra nàng, khiến nàng chịu uất ức rồi"
Tôn Từ Y ngẩng đầu:
"Chàng có còn coi ta đê tiện không?"
Trương Từ Hiểu nghe phu nhân hỏi chỉ biết cười hổ thẹn.
Sao lại có thể đê tiện? Thật ra lúc làm Trương Từ Hiểu Tây Triều, trái tim chàng đã một lần nữa bị phu nhân thu phục rồi.
Đêm đó chỉ là không biết phải đối mặt ra sao.
Nghĩ lại Trương Từ Hiểu chỉ muốn đấm cho mình một trận:
"Xin lỗi, ta không nên trách nàng.
Nếu là nàng ta tình nguyện ngày ngày đều bị bỏ thuốc"
Nhìn bộ dạng áy náy của phu quân, Tôn Từ Y thật không thể nhịn cười.
Cô cũng không có ý trách móc chàng, chỉ là chịu quá nhiều đau khổ rồi.
Nhưng mọi việc đã qua, hiện tại bọn họ sắp có thêm tiểu bảo bối thứ 3.
Trương Từ Hiểu thật hận bản thân, phu nhân hi sinh nhiều như vậy, chàng lại không chịu tin tưởng mà nhận ra.
Cũng may đêm trước lễ đăng cơ, Đông Quân kiếm thức tỉnh, chàng xem được kí ức lưu giữ trong linh kiếm cộng cả sự công kích bao lâu từ Tôn Từ Y nên mới có thể nhớ ra kịp lúc.
Chàng biết Tôn Từ Y nhất định không chịu khuất phục trước Cố Đạt, liền đoán ra cô muốn làm gì.
"Cố Đạt nói với ta vô tình dược không có giải dược.
Ta nghĩ nếu chàng không thể quay về thì để chàng ở Tây Triều để chàng sống hạnh phúc, Bắc Triều bà mọi người an ổn dù ta có hi sinh cũng đáng"
"Nàng vẫn luôn ngốc nghếch như vậy"
Đến giờ này Trương Từ Hiểu cũng không biết dùng từ nào để diễn tả, phu nhân chàng thật quá ngốc, lại luôn nghĩ cho người khác.
"Ta chỉ muốn về kinh thành nhanh một chút" Trương Từ Hiểu nhìn về xa xăm
"Sao thế?" Tôn Từ Y tròn hai mắt chớp chớp nhìn nam nhân huyền y
"Muốn gặp hai bé con ở nhà.
Chúng ta đã rời xa chúng quá lâu rồi.
Lần này quay về lại đem về cho hai đứa nó một tiểu bảo bối nữa" Trương Từ Hiểu cười cười, giọng nói trêu chọc
"Được rồi..."
Tôn Từ Y cũng không nói đứa bé trong bụng yếu, hiện tại cô dung hợp thân thể với bóng đen, nguồn linh khí mạnh mẽ trên người cô dần bị đứa bé hấp thụ, sợ rằng không giữ được lâu, đã vậy còn làm tổn hại đến cơ thể mình.
Nếu Trương Từ Hiểu biết nhất định cũng không hi vọng đứa trẻ làm hại cô.
Xem ra đứa bé này thật sự không có duyên với hai người.
Vì đường xa nên mọi người vừa qua Cửu U đã dừng một chút để nghỉ ngơi.
Bữa trưa đầy đủ vừa vui vẻ vừa ấm cúng.
Trời lạnh, ở vùng này tuyết đã rơi.
"Con lại nhớ Nam Sơn" Tôn Từ Y nhìn ra cửa sổ khách quán thấy tuyết rơi
"Khi nào con khỏe ta đưa con đến Nam Sơn được không?" Cố Khải Ngôn nháy mắt với con gái
Tôn Từ Y mỉm cười gật đầu, Trương Thừa tướng như sợ con dâu không chú ý ăn trưa liền gắp đồ ăn cho con:
"Ăn nhiều vào chút, thời gian này con gầy quá"
Trương Từ Hiểu nhìn món ăn kia ở xa chỗ mình, chàng cũng muốn:
"Cha, con cũng muốn ăn thịt bò nướng!"
"Trương Tướng quân giỏi như vậy thì tự mình gắp, không cần lão già lẩm cẩm này gắp giúp"
Xem ra Trương Thừa tướng vẫn còn ghi hận, mọi người đều khúc khích cười.
Lần đầu thấy hai cha con nhà này nghĩ thoáng trêu đùa nhau.
Tôn Từ Y nhìn mọi người bằng ánh mắt mãn nguyện, tự cô biết mình không còn nhiều thời gian.
Bữa trưa kết thúc, Cố Du Xuân lại hẹn Tôn Từ Y ra ngoài, ở đây gần Cửu U.
Ở phía xa xa bên kia vực, Tôn Từ Y có thể nhìn rõ một nơi bằng phẳng hoang tàn, tà khí dày đặc che phủ bầu trời, cây cối không sống được, không đúng, là ở bên trong không có một sinh vật sống nào.
"Chỗ này cũng thật tồi tàn" Tôn Từ Y cảm giác lạnh sống lưng khi nhìn qua
Cửu U bầu trời đen kịt, có phần tối.
Hai người đứng cạnh vực thẳm như vạch ngăn cách, bên này vô cùng sáng, cây cỏ tươi tốt, chim bay đầy sức sống.
Trong Cửu U vốn có bóng đen, quái vật hung hãn.
"Đúng thật rất tồi tàn" Cố Du Xuân gật đầu tán đồng
"Tam công chúa gọi ta ra đây có chuyện gì quan trọng sao?"
"Tướng quân phu nhân, chúng ta đã quen nhau rất nhiều năm rồi nhỉ?"
"Sao tự dưng hôm nay công chúa lại nói vậy?"
Tôn Từ Y không khỏi cảm thấy kì lạ, đột nhiên Cố Du Xuân quay sang ôm lấy Tôn Từ Y.
"Phu nhân, đa tạ cô suốt thời gian qua đã ở bên ta.
Ta thật không nỡ, nhưng mà..."
Tôn Từ Y cũng chỉ nghĩ đây là một cái ôm giữa bằng hữu với nhau.
Nhưng ngay sau đó Cố Du Xuân lại cầm con dao nhọn, dứt khoát đâm sau lưng cô.
Tôn Từ Y đau đớn mở to hai mắt, bất giác nôn ra một ngụm máu.
Vết thương cũng chưa đến độ nặng nề sao lại thổ huyết? Con dao ghim sau lưng coi biến thành viên pha lê lấp lánh ánh sáng màu tím, vô cùng quỷ dị.
"Công chúa, cô..."
Cơ thể Tôn Từ Y bắt đầu thoát ra tà khí, luồng khí đen vây quanh người cô.
Trên nét mặt Cố Du Xuân rất thoải mái, không có chút áy náy cũng không phải bị điều khiển, là cố ý.
"Ta đã đợi ngày này rất lâu rồi!" Nàng nở một nụ cười tà dị
"Tại sao?"
Tôn Từ Y nhìn ra ánh mắt Cố Du Xuân đã bớt phần nào ngây thơ:
"Ngươi dùng cơ thể này của ta...có phải rất tốt không?"
"Tôn Từ Y, cô là Tôn Từ Y thật!" Tôn Từ Y hốt hoảng
Trương Từ Hiểu, Cố Nhược Nhiên ở thế giới khác xuất hiện ở đây không ngờ lại có cả Tôn Từ Y hàng thật nhưng ở trong cơ thể Cố Du Xuân.
Tôn Từ Y không thể cứ động vì bị pha lê bóng đen giữ chặt, bóng đen trong người dần bộc phát
"Cô có biết nếu tiếp tục thiên hạ sẽ bị hủy diệt không?" Tôn Từ Y mặt mày nghiêm trọng
"Ta biết, đây cũng là nhiệm vụ của ta.
Ta không ngờ ta ở đây lại được mọi người yêu thích đến vậy" Cố Du Xuân thở ra, mang vẻ thất vọng sờ lên khuôn mặt Tôn Từ Y
Pha lê bóng đen vốn sinh ra từ bóng đen, giờ gặp cơ thể âm dương giao hòa phù hợp nhất định sẽ gọi bóng đen lớn trong Cửu U đến cắn nuốt!
"Ngươi biết không? Ngay từ đầu các ngươi vốn bị ta điều khiển trong trò chơi này.
Cố Dĩ An và Cố Nhược Nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn là do ta, ta biết hai người đó có quan hệ gì, nhưng ta đố kị Cố Nhược Nhiên cô ta dựa vào đâu mà chiếm Trương Từ Hiểu của ta?"
"Cô có biết vì hành động đó đã hủy hoại cả đời nhị công chúa không?!"
"Chỉ nhiêu đó thôi làm sao mà đủ với ả? Không chỉ vậy, ta còn điều khiển bóng đen nhập thể với Cố Dĩ An, hắn nguy kịch, ngươi nhất định sẽ cứu hắn, từ đó mọi chuyện bắt đầu"
Không ngờ dù ở trong cơ thể Cố Du Xuân mà vẫn có thể điều khiển bóng đen, coi bọn họ như một con rối quay vòng vòng mà xem kịch hay.
Tôn Từ Y không ngờ có một ngày bị chính nhân vật của mình đánh bại.
Vốn dĩ ngay từ đầu đã là Tôn Từ Y kia đứng phía sau cao cao tại thượng điều khiển những con rối này.
"Cố Đạt tạo phản cũng là do cô?"
"Đúng, ta chỉ kích động hắn một chút thôi.
Ta nói rồi, ngay từ khi bắt đầu đây đã là trò chơi do ta điều khiển, mọi thứ đi theo quỹ đạo của ta! Cho dù ngươi là Tôn Từ Y hay thứ gì khác cũng đều không thể chống lại!"
Từ đầu đến cuối Cố Du Xuân luôn ẩn mình, giả vờ vô hại khiến Tôn Từ Y không nghi ngờ.
"Nhưng cô làm như vậy có ích gì? Thiên hạ thái bình, người người hạnh phúc không phải rất tốt sao?"
"Ta không phải con người nhân từ giống ngươi, tất nhiên là muốn các ngươi chịu thống khổ!"
Pha lê đen ở trong người Tôn Từ Y khiến cô không động nổi, bóng đen trong cơ thể đang bùng phát.
Cố Du Xuân cong môi, cười bí hiểm.
Lần đó Tôn Từ Y mang thai lẽ ra đã chạy thoát nhưng Cố Du Xuân thấy trò chơi này thiếu mất Tôn Từ Y sẽ không vui, nên mới gợi ý để Trương Từ Hiểu mang cô trở về.
Tôn Từ Y cứ vậy bị nhấc bổng lên, Cố Du Xuân đẩy mạnh thân thể nữ tử trước mắt, khiến cô bay qua vực thẳm, hòa mình vào Cửu U.