Nghịch Thiên Cải Mệnh Nam Chính Xin Dừng Bước


Tin tức đến như sét đánh ngang tai, Tôn Từ Y không một nét biểu cảm, còn Trương Thừa tướng thì đã sớm u ám.

Ông tức giận nhìn thái y:
"Ai cần ông nói những lời này chứ hả? Ông mau quay về đi"
Thái y chỉ là thuận tiện thông báo, không phải mỗi lần ông đến đây đều vì cái bụng của phu nhân nhà này sao? Không dám ở lại thêm ông nhanh chóng rời đi.
"Cha, người không cần phải tức giận với thái y" Tôn Từ Y ngồi dậy.
Lần này tai hại rồi, không biết con dâu sẽ nghĩ gì nữa, trước đây chỉ vì chuyện con cái mà cô đã ngủ mấy ngày liền.

Ông không muốn những cảm xúc kia bao bọc lấy cô, càng không muốn cô suy nghĩ nhiều:
"Con đừng nghe lời ông ta nói bậy.

Nhiều lúc người ta đoán sai bệnh mà"
Tâm trạng của Tôn Từ Y dần đi xuống, hai tay cô đan vào nhau.

Cô bắt đầu sợ hãi, Trương Thừa tướng quan tâm đến gia tộc như vậy, mục đích ban đầu khi cô vào phủ cũng chỉ là thành thân rồi sinh người nối dõi Trương gia.

Nhưng bây giờ bụng của cô chỉ có thể chứa thiên kim, khác nào là đồ vật không có giá trị? Cô nhìn nét mặt của Trương Thừa tướng, ông nói là như thể không tin tưởng nhưng tại sao lại bày ra vẻ mặt thất vọng kia chứ?
Cô mím chặt môi, khó khăn lắm mới có thể thốt ra một câu:
"Cha, hay là sau vụ công chúa, người nạp thêm thiếp cho Từ Hiểu đi"
"Ăn nói vớ vẩn, con cố gắng nghỉ ngơi thật tốt.

La đại phu này không đáng tin"
Ông vỗ nhẹ vào tay con dâu rồi lững thững bỏ đi.

Tôn Từ Y không dám không tin, trong Thái y viện, La thái y là người có thực lực tốt nhất.
Đến cả Khâm Phong cũng nhìn ra tâm trạng của cô:
"Tiểu thư đừng nản chí, thái y thật sự không đáng tin"
"Huynh đừng nói gì với cha về vụ này.

Sợ rằng người lo lắng.

Ta không sao"
Lúc này Trương Thuần Ninh cũng quay về, điệu bộ hớt hải bước vào phòng cô.

Nàng xách váy tiến lại phía giường, lo lắng nhìn cô một lượt:
"Từ Y! Ta vừa về đã nghe nói muội bị ngất, vẻ mặt của cha thất thường như thế có phải đã có chuyện gì không?"
Tôn Từ Y lắc đầu, cô là không muốn nói ra.

Đến Trương Thuần Ninh cũng có thể bắt gặp vẻ mặt khó coi của Trương Thừa tướng xem ra là cô không còn hi vọng gì.
"Sao lại yếu ớt thế này chứ? Ta chỉ vừa đi Bắc Sơn một chuyến thôi mà.

Để ta sắc một ít thuốc cho muội"
Tối hôm đó, Trương Từ Hiểu quay về.

Cả nhà lại có dịp dùng bữa tối chung.

Trong bữa ăn không một lúc nào mà Trương Từ Hiểu không quan tâm đến cô:
"Này, nàng ăn nhiều một chút.

Hôm nay sắc mặt của nàng không được tốt" Chàng gắp một miếng thịt lớn bỏ vào bát của phu nhân
Trương Thuần Ninh thuận thế trêu chọc:
"A Hiểu, ở đây có cả tỷ tỷ và cha, đệ chỉ quan tâm đến phu nhân mình thôi sao? Thật là phân biệt nha"
Trương Từ Hiểu lên tiếng, giọng điệu có phần khinh bỉ:
"Tất nhiên phải phân biệt rồi, tỷ có thể tự gắp ăn mà.

Ta cũng không cần phải quan tâm người cha vĩ đại có thể làm mọi việc này"
"Con đừng làm mất hứng ta" Ông tức giận lườm một cái
Tôn Từ Y kéo lấy tay Trương Từ Hiểu, có ý nhắc chàng nên tôn trọng người lớn.
"Sắc mặt của nàng không tốt, có chuyện gì thế?" Chàng bất an
"Từ Y, con cũng đừng nghĩ nhiều quá" Trương Thừa tướng nhắc nhở
"Vâng...mọi người cứ ăn đi.

Con no rồi" Tôn Từ Y nhanh chóng để bát đũa xuống, cô rời đi
"Này, nàng còn chưa ăn hết một bát cơm mà"
Mặc kệ Trương Từ Hiểu nói, cô vẫn không quay lại.

Trương Thừa tướng không nói thêm gì, không ai hiểu có chuyện gì đã xảy ra với cô trừ ông.

Trương Từ Hiểu theo suy đoán mà chất vấn:
"Thừa tướng, có phải ông lại chèn ép nàng về việc nối dõi không? Trước đây mỗi khi ông nhắc về chuyện này nàng ấy luôn mang vẻ mặt này"
"Không phải.

Để con suy nghĩ tốt về ta khó vậy sao?"
Mặc cho Trương Thừa tướng đã phủ nhận nhưng Trương Từ Hiểu lại quyết không để sóng yên biển lặng:
"Ông lúc nào cũng nối dõi, nối dõi.

Không phải ông vẫn còn trẻ sao? Sinh thêm một đứa nữa là được"
Trương Thừa tướng đã không nhịn nổi mà đặt mạnh bát cơm xuống bàn, Trương Từ Hiểu nhanh chóng rời đi.

Trương Thuần Ninh bất lực:
"Đúng là...chẳng có bữa cơm nào yên bình cả"
Tôn Từ Y đang ngồi trên xích đu suy nghĩ về những chuyện đang diễn ra, càng ngày cô càng thấy mọi thứ đang dần rời xa cô.
"Nàng ăn ít như thể không đói sao?" Trương Từ Hiểu ngồi xuống bên cô
"Không đói, hồi chiều ta đã ăn rất nhiều sủi cảo đấy, giờ bị chướng bụng rồi"
Chàng bật cười khi thấy cô phồng má, nhưng chàng đoán rằng đó không phải lí do nét mặt cô luôn u ám.

Cô nhìn lên trời, lại cố gắng đổi chủ đề:
"Chàng nhìn xem, tối nay lại có nhiều sao trời rồi.

Chàng nói xem đó là ngôi sao nào?"
"À, đó là một trong những ngôi sao trong chòm 6 vì sao của nam đẩu..."
Thấy chàng hào hứng phân tích, Tôn Từ Y cảm thấy thoải mái phần nào.

Cô mỉm cười, tâm trạng tốt hơn.

Chỉ ước thời gian yên bình này không bao giờ trôi qua.
Cô thở phào, thì ra là chàng vẫn chưa biết, nếu chàng biết chắc chắn sẽ rất thất vọng.

Đúng là Trương Từ Hiểu còn có một huynh trưởng bên ngoài, trước giờ chưa từng đón về.

Trong nguyên tác cũng chỉ nhắc đến qua loa, người này chưa từng xuất hiện, đến cả tên cũng không có.
"Hay là chúng ta cùng dọn khỏi phủ Thừa tướng, được không?"
Cô lập tức từ chối trước lời đề nghị của phu quân.

Chỗ này đã gắn bó với cô nhiều năm, rời đi thì không nỡ.
Rất nhanh ngày thành hôn của Trương Từ Hiểu và Cố Nhược Nhiên đã đến.

Hôn lễ diễn ra vô cùng linh đình, Cố Khải Ngôn cũng về kịp lúc, nhưng ngày hôm đó Tôn Từ Y không ở trong phủ.
Mặc trên mình bộ y phục màu đỏ, Trương Từ Hiểu nhìn xung quanh mà không thấy phu nhân mình đâu.

Khách khứa bên ngoài cũng đã đến đông đủ.

Thấy Trương Thuần Ninh đi qua, chàng hỏi:
"Thuần Nhi tỷ tỷ, Từ Y đâu rồi?"
Trương Thừa tướng cùng Cố Khải Ngôn bước đến.

Thừa tướng dõng dạc:
"Ta bảo con bé ra ngoài khuây khỏa rồi"
Trương Từ Hiểu không ngờ ông sẽ làm một việc táo bạo như vậy, cưới thêm thiếp mà chính thất không ở trong phủ, chuyện này không phải sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi của Trương gia sao?
"Trương Từ Hiểu, con mặc bộ y phục đỏ này, trông rất đẹp.

Chẳng những con là hiền tế của ta, còn là điệt tế của ta đấy" Cố Khải Ngôn mỉm cười đặt tay lên vai chàng
Nụ cười này cũng quá đáng sợ rồi, e là sau hôn lễ Cố Khải Ngôn sẽ lôi chàng ra một chỗ để đánh đấm.

Nhưng việc chàng lo hiện tại là không biết phu nhân mình đã đi đâu.
"Thôi đủ rồi, khách khứa đã đến cả, cẩn thận qua giờ lành" Trương Thừa tướng lên tiếng cắt ngang
Lúc này, Tôn Từ Y đang ngồi trong Đinh Phong Quán, trên bàn có vô số món ăn.

Cô suy nghĩ, không biết hôn lễ sẽ lộng lẫy đến mức nào nữa? Dù sao cũng là công chúa vào phủ...nghĩ đến là thấy khó chịu, cho dù trong nguyên tác Cố Nhược Nhiên sẽ lấy Trương Từ Hiểu nhưng cô vẫn thấy rất khó chịu.
Tối hôm đó Tôn Từ Y vẫn không có ý định quay về, còn gì đau khổ hơn khi nhìn người mình yêu dắt tay nữ nhân khác cùng bái đường chứ? Pháo hoa cũng bắt đầu nổ sáng cả một khoảng, người trong kinh thành đều cí thể nhìn thấy.

Cô thay một bộ y phục tối màu và dùng áo choàng màu đỏ kèm theo khăn che mặt.

Với phong cách này chắc chắn là cô muốn đến Thành Quỷ.
Tôn Từ Y một mình đến đó, khung cảnh vẫn như ngày nào.

Chìm trong bóng tối, ai cũng đeo mặt nạ, những đồ vật bày trí nhiều vô số kể.
Nghe nói ở đây có nhiều lưu manh, nhưng lúc được chứng kiến tận mắt cô mới tin đó là thật.

Một đám nam nhân đeo mặt nạ chặn đường cô, mục đích của bọn chúng là tiền.

Nhưng đòi được tiền của cô đâu phải chuyện dễ.
Tôn Từ Y chỉ cần vung tay một cái một thế lực vô hình nóng như lửa đốt đã đẩy bay những tên phía trước ra, nhưng không may có nhiều người trong số đó cũng biết pháp lực.
Trong lúc cô đang khốn đốn vì quá nhiều đối thủ thì một bóng người quen thuộc xuất hiện, là Cố Dĩ An.

Hắn lao đến bảo vệ cô, ngoài việc sử dụng kiếm pháp còn kết hợp cả pháp thuật để tiêu diệt đối thủ.
Tôn Từ Y nhanh chóng nhận ra hắn đang cố gượng ép dùng pháp lực để kết liễu kẻ địch.

Sau khi dùng chiêu cuối hạ gục tất cả bọn chúng, tóc của hắn đã xuất hiện vài chỗ điểm bạc.
"Lạc Lạc, huynh không sao chứ?" Cô chạy đến
"Ta không sao.

Cô làm gì mà cứ đắc tội với mấy tên không ra gì ở đây thế?" Cố Dĩ An quay sang: "Từ Hiểu đâu? Sao lại để cô đến nơi nguy hiểm này một mình?"
Nhìn Cố Dĩ An không có vẻ gì là nói dối, hắn không biết trong kinh thành đang xảy ra chuyện gì, tốt hơn là chưa nên biết.
"Chàng ấy bận việc.

Huynh quay về mà không báo với ta một tiếng" Cô giả vờ trách móc
"Biết sao được, lần này ta quay về nhanh mà, không biết nàng ấy có nhớ ta không?"
"Huynh không cần lo người ta không nhớ đến huynh đâu, cả ngày chỉ biết ngồi thẫn thờ, sợ huynh vất vả, ăn không đủ ngon ngủ không đủ ấm"
Đột nhiên hắn nhăn mặt đau đớn rồi ngất đi, mái tóc lại bạc trắng thêm...
Cố Du Xuân ngồi trong phủ thưởng thức trà ngon và ngắm đom đóm:
"Đêm nay thật đẹp, rất nhiều pháo hoa"
Tì nữ bên cạnh cũng cảm thán:
"Vâng thưa công chúa, hôm nay là ngày Tướng quân và nhị công chúa thành hôn, rất linh đình.

Nhưng nghe nói năm đó Tướng quân phu nhân vào phủ còn lộng lẫy hơn"
Cố Du Xuân nhấp một ngụm trà, nàng đặt tách trà xuống:
"Tất nhiên rồi, người ta là chính thất, nhị tỷ của ta chỉ là thiếp thất thôi"
Tiếng gõ cửa ở bên ngoài vang lên ầm ĩ, Cố Du Xuân và tì nữ nhanh chóng chạy ra mở cửa lớn.

Là Tôn Từ Y đang dìu Cố Dĩ An không tỉnh táo, mái tóc hắn đã bạch trắng hết.
"Phu nhân, đã có chuyện gì?" Cố Du Xuân bước ra đỡ người giúp Tôn Từ Y
"Chuyện dài dòng lắm ta sẽ giải thích sau"
Cố Dĩ An được đưa đến một căn phòng lớn, sau khi được hướng dẫn kĩ càng Tôn Từ Y dùng pháp lực cố áp chế bóng đen đang lan rộng trong người của hắn xuống.

Cố Du Xuân cũng đang dùng phép để giúp hắn, nhưng kết quả đều không được, dường như chỉ khiến hắn đau khổ hơn.
"Công chúa, thế này thì không được" Tôn Từ Y lo lắng
"Bóng đen này chúng ta không thể áp chế.

Rõ ràng huynh ấy biết nếu cố dùng phép sẽ bị bóng đen phản phệ mà vẫn cố cứu cô.

Bây giờ phải làm sao đây?"
Cả cô và Cố Du Xuân đều biết nếu cố đẩy bóng đen ra ngoài hậu quả rất nghiêm trọng, hắn có thể mất mạng.
"Bóng đen này đã chui vào người của huynh ấy, không đẩy ra được vậy có thể chuyển sang người khác không?"
Câu nói này của Cố Du Xuân đã đánh thức suy nghĩ của Tôn Từ Y.

Cơ thể cô vốn giao hòa, giờ lại đang có nhiều phiền muộn chắc chắn bóng đen sẽ thích.

Nếu bóng đen vào người cô cũng dễ kiểm soát hơn.
"Công chúa, hay là người thử mang nó sang người của ta xem"
"Cô nói gì vậy? Nếu Tướng quân biết thì sẽ giết ta mất, không được đâu" Cố Du Xuân kiên quyết từ chối: "Lỡ như cả hai cùng mất mạng, có 10 ta cũng không đền nổi"
Nhưng cuối cùng vì Tôn Từ Y cầu xin quá nên Cố Du Xuân đành thử.
Tôn Từ Y và Cố Dĩ An ngồi đối diện với nhau, xung quanh hai người toát ra thứ ánh sáng màu xanh kì ảo.

Cố Du Xuân điều khiển để hai người ngồi cùng một tư thế, thực hiện động tác cùng nhau.

Tôn Từ Y nhắm mắt chỉ cảm nhận được bàn tay mình tự động di chuyển chạm vào tay hắn:
"Phu nhân, ta chuẩn bị đây.

Sợ rằng sẽ gây ra đau đớn" Nàng nói
"Được, cứ tiếp tục đi"
Cố Du Xuân liên tục vận công trong một hồi lâu, cuối cùng cũng xong.

Quả thật bóng đen có thể chuyển sang người cô, máu tóc hắn đã đen lại, khuôn mặt dần hồng hào.
Nhưng cô không thấy có gì khác lạ, không biết bóng đen có thật sự nằm trong người mình không.
Trương Từ Hiểu ở trong phủ đứng ngồi không yên, chàng chờ mãi mà không thấy phu nhân quay về trong lòng sớm cảm thấy bất an.
"Tướng quân, đến giờ rồi" Trần Cảnh Liêm nhắc nhở
Trương Từ Hiểu thở dài tiến vào phòng tân hôm, Cố Nhược Nhiên đã ngồi trên giường chờ sẵn.

Nàng mặc y phục đỏ, đội khăn đỏ, dáng người lại giống Tôn Từ Y.
Nghe tiếng đóng cửa nàng tự mình vén khăn che đỏ, chiếc khăn rơi xuống giường:
"Mệt quá, cuối cùng cũng xong rồi"
Chàng nhìn kĩ trang sức trên tóc công chúa.

không phải là mũ phượng mà chỉ là cài tóc vàng.
"Sao công chúa không đội mũ phượng?"
Cố Nhược Nhiên đứng dậy, nàng tiến đến bàn dùng những món ăn trên đó:
"Trắc phu nhân không được đội mũ phượng vào phủ" Nàng gằn giọng mải mê ăn uống, cả ngày hôm nay đã không được ăn gì
"Rượu hợp cẩn này chắc là không cần uống đâu, thiệt thòi cho công chúa rồi"
"Tướng quân không cần nghĩ ta thiệt thòi, đối với ta lúc ở sơn trang chính là món ngon nhất trong đời"
Trương Từ Hiểu nhìn ra ngoài, thoáng thấy sự lo lắng trên gương mặt chàng, nàng nhận ra ngay:
"Phu nhân vẫn chưa về sao?"
"Đúng vậy, không hiểu sao ta thấy bất an quá, ngực ta đau, không thở nổi"
Một con người giấy luồn lách qua khe cửa nhỏ, bay đến chỗ Trương Từ Hiểu, chàng giơ tay đón lấy bức thư trong tay nó:
"Tướng quân, thư của phu nhân sao?"
"Nàng ấy nói tối nay nàng sẽ không về phủ Thừa tướng, Thành vương đã quay về, hai người họ sẽ ở trong phủ tam công chúa"
"Tiểu Lạc về rồi" Nàng hào hứng liền muốn đến thăm phu quân
"Công chúa bình tĩnh, người không thể rời khỏi đây" Chàng gấp bức thư lại: "Để ta đi"
Cố Nhược Nhiên phồng má, thật bất công, tại sao chàng được đi mà mình không được.

Trương Từ Hiểu lại luôn cảm thấy bất an, bây giờ chàng phải tận mắt chứng kiến phu nhân vẫn an toàn thì mới có thể yên tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui