Dần dần cũng không còn ai được phép bước vào tẩm điện của Tôn Từ Y vào lúc thường.
Không ai biết lí do vì sao.
Nhưng Trương Thuần Ninh thì biết cái thứ gọi là bóng đen vẫn đang ngủ say trong cơ thể Tôn Từ Y đang làm gì đó.
"Đại điển phong hậu đến gần rồi, không biết Từ Y đang nghĩ gì"
Trương Thuần Ninh ngồi than thở với Cố Du Xuân.
"Nghe nói gần đây cô ấy không đi tìm Trương Từ Hiểu nữa.
Còn thân thiết với Cố Đạt, ta đang nghĩ có phải đệ ấy đã hạ chú gì lên người Từ Y rồi không?"
Bên này Tôn Từ Y đang bàn kế sách gì đó với Trần Cảnh Liêm, rất bí mật.
"Từ Y, muội định làm vậy thật sao?"
Tôn Từ Y trầm ngâm, hiện tại không còn lúc để do dự nữa.
"Huynh cứ làm theo những gì ta vạch ra trong giấy.
Đến ngày Cố Đạt đăng cơ, hãy đưa mọi người rời khỏi Tây Triều."
Trần Cảnh Liêm nhìn Tôn Từ Y, như vậy có hơi tàn nhẫn.
Mỗi lần tiếp xúc với Cố Đạt, Tôn Từ Y đều thấy buồn nôn.
Nhưng không hiểu sao dạo gần đây cảm giác buồn nôn càng dữ dội hơn.
Cho đến hôm nay cô luyện phép, muốn pháp lực tăng cao một chút, nào ngờ bóng đen lại cắn ngược mà thổ huyết.
Trương Thuần Ninh hoảng hốt bắt mạch, có được kết quả nàng không khỏi bất ngờ, không nói nên lời.
"Thuần Nhi tỷ tỷ, rốt cuộc ta bị sao vậy?"
"Muội...mang thai rồi"
Tôn Từ Y sửng sốt sờ bụng mình.
Hèn gì mà gần đây cứ thấy buồn nôn, lại còn hay ngủ, ăn nhiều hơn mọi khi.
Hóa ra lại là mang thai.
Cô biết rõ đứa bé này không phải của Cố Đạt mà là Trương Từ Hiểu.
Chính cô cũng không ngờ chỉ một lần mà trúng thưởng.
Tôn Từ Y có vẻ vui lắm, nhưng Trương Thuần Ninh lại không khỏi lo lắng:
"Từ Y, cách đây 3 tháng muội vừa sinh đôi xong, bây giờ lại mang thai không tránh khỏi rủi ro.
Thai mạch vừa yếu vừa không ổn định.
Dù biết rất tàn nhẫn nhưng để an toàn vẫn là nên bỏ nó đi"
Không, cô nhất định không bỏ đứa bé này.
Dù sao sau đại điển phong hậu, cả hai cũng không có cách an toàn bước ra khỏi Tây Triều.
Trương Thuần Ninh với sự cố chấp của Tôn Từ Y cũng chỉ biết lắc đầu, tạm thời dùng thuốc bồi bổ để tránh có rủi ro xảy ra.
Nàng cũng nghĩ đứa bé này nhất định là của Cố Đạt.
Nhưng thân thể Tôn Từ Y vốn đã yếu, sau khi sinh xong cặp long phụng kia càng trở nên yếu hơn, hiện giờ vội vàng có thêm đứa nữa cũng quá liều mạng rồi.
Cố Đạt biết tin thì rất vui, còn chiếu cáo thiên hạ, muốn lễ phong hậu diễn ra nhanh một chút.
Nhưng hắn không biết đó không phải con hắn.
Cố Khải Ngôn nghe tin kinh ngạc đến miệng không khép được.
Chuyện gì vậy chứ? Bảo bối của ngài lại chấp nhận làm người của Cố Đạt.
Nhưng ai trong số bọn họ đều nghi đứa bé đó nhất định không phải của Cố Đạt.
Vì cái thai rất yếu nên Cố Đạt không ngại để thần y hoàng thúc đến xem cho tân hoàng hậu của hắn.
Hai cha con gặp nhau, thấy đối phương bình an vô sự thì cũng vui lắm.
"Đúng là đứa cháu này của ta rất yếu.
Vẫn là nên bỏ đi"
"Không bỏ được.
Đứa bé này cứ coi là một công cụ đi"
Tôn Từ Y từ lúc nào mà quyết đoán như vậy? Cố Khải Ngôn không khỏi nhíu mày nghĩ con gái tàn nhẫn, tàn nhẫn với bản thân và với cháu ngoại của ngài.
"Cố Đạt thật sự là cha của nó sao?"
Với câu hỏi có ý thăm dò thế này, Tôn Từ Y không trả lời.
Cô chỉ nói:
"Có đứa bé này mọi người sẽ dễ thoát hơn.
Cố Đạt nói vì nó sẽ lập chiếu hòa hoãn, nội trong 5 năm sẽ không can dự chuyện của Bắc Triều, không gây chiến"
"Chúng ta thoát thân vào ngày phong hậu, con thì sao? Rốt cuộc con muốn làm gì?"
Tôn Từ Y chỉ mỉm cười thần thần bí bí.
Rốt cuộc cô rót một ly trà cho cha, cũng không nói thêm gì.
Sau một lúc thì sai người dẫn Cố Khải Ngôn quay về.
Trước đây Cố Khải Ngôn chưa từng nghĩ có một ngày không biết con gái đang nghĩ gì.
Nhìn cha rời đi, Tôn Từ Y mím môi, cố kìm nước mắt.
Vẫn là không thể nói lời từ biệt đàng hoàng.
Đứa bé là của Trương Từ Hiểu mà cô lại khiến Cố Đạt tin là con của hắn.
Đêm đó dùng thủ đoạn leo lên người Trương Từ Hiểu, bây giờ lại lập mưu khiến Cố Đạt vui mừng vì nghĩ đứa bé là của hắn.
Cô cũng không định sinh đứa bé ra.
Tôn Từ Y, bây giờ cô cũng không biết mình đã thành bộ dạng gì rồi?
Cô không ngờ vì đứa bé trong bụng mà Trương Từ Hiểu lại đích thân đến tìm cô.
"Đứa trẻ trong bụng cô là của ta đúng chứ?"
Trước ánh mắt dò hỏi của Trương Từ Hiểu, Tôn Từ Y thản nhiên rót trà, đôi mắt chưa từng nhìn chàng một cái:
"Đúng, đứa bé là của ngài"
Chỉ mới mấy ngày trước Tôn Từ Y còn bám lấy chàng, hiện giờ xa lạ như vậy có chút không quen, lại như đâm vào tim người khác từng nhát dao.
"Tôn Từ Y, cô muốn làm gì chứ?"
Cô bình tĩnh, đưa mắt nhìn người trước mặt.
Ánh mắt lạnh lẽo như khẳng định, lời nói thốt ra vô cùng chắc chắn:
"Ta muốn làm hoàng hậu"
Biểu cảm của Tôn Từ Y đã thầm nói lên tất cả, Trương Từ Hiểu liền nghĩ cô nhất định là muốn lợi dụng đứa trẻ củng cố địa vị thêm vững chắc.
Nữ nhân trước mặt chàng chỉ trong một đêm mà đã thay đổi đến không nhận ra.
Khi vừa đến Tây Triều luôn nói muốn tìm phu quân, bây giờ lại một lòng muốn làm hoàng hậu.
"Đổi lại là ngài, Trương Tướng quân" Cô đứng dậy, giọng điệu có chút châm chọc:
"Ngài tự ý bước vào chỗ của ta, không ra thể thống gì.
Chỉ cần ta nói với Cố Đạt, cho dù Tướng quân có được trọng dụng thì vẫn phải lãnh phạt"
"Lúc trước cô tự ý bước vào phòng ta, dùng thủ đoạn để có đứa bé này, cũng đâu có trong sạch gì?"
Đúng vậy, giờ Tôn Từ Y dùng lời nói để đuổi chàng đi, không nói lí chút nào.
Nhưng cô bình tĩnh hơn Trương Từ Hiểu nghĩ, môi anh đào khẽ mỉm cười:
"Nếu Tướng quân muốn nói lí lẽ, thì cũng được thôi.
Ngài đem tất cả những việc ta làm đến chỗ bệ hạ mà nói.
Ta cũng không chút để tâm."
Trương Từ Hiểu đơ người, cô có đủ loại tự tin này sao? Rồi Tôn Từ Y tiến đến, cố tình ghé sát một chút:
"Ngài có gì oan ức cứ việc kể ra cho hắn, nhưng mà nếu Cố Đạt biết thần tử và hoàng hậu hắn coi trọng vụng trộm sau lưng, hắn có nổi điên liên lụy đến gia tộc của Trương Tướng quân đây, đến lúc đó đừng trách ta"
Tôn Từ Y quay người ngồi xuống ghế, tiếp tục nhâm nhi tách trà ấm, cô không chút gì lo sợ.
Cô cược, cược Trương Từ Hiểu sẽ vì an toàn của cha mẹ giữ kín chuyện này.
Trương Từ Hiểu nhìn cô, dù giận cũng không biết nên làm gì, vốn dĩ ban đầu không nên buông lỏng với cô, rồi mọi chuyện thành ra như vậy.
Chứng kiến nữ nhân và con của mình gọi kẻ khác là cha có cảm giác gì chứ, đó là một loại tra tấn.
Nhưng chàng lại nghĩ đến đêm đó, nếu lúc đó Trương Từ Hiểu trả lời cũng thích cô, thì mọi chuyện có thể đổi hướng khác không? Hối hận cũng không kịp nữa.
Chàng có thể cảm nhận được trong mắt Tôn Từ Y hiện tại chỉ nhắm đến quyền lực, đến cái ghế gọi là phụng vị kia.
"Được, vậy chúc hoàng hậu nương nương sớm thành đại nghiệp."
"Đa tạ Trương Tướng quân, mời ngài ra khỏi đây.
Sau này chúng ta không còn chuyện để nói nữa"
Trương Từ Hiểu quay người rời đi.
Tôn Từ Y vẫn không chút lay động.
Cô thật sự muốn làm hoàng hậu?
Trần Cảnh Liêm trốn trong mật thất đã nghe hết cuộc nói chuyện của hai người họ.
Hắn bước ra:
"Từ Y, muội đành lòng bỏ lại Trương Từ Hiểu?"
Trần Cảnh Liêm hỏi cô, đương nhiên cô không muốn bỏ phu quân.
Nhưng không tàn nhẫn sao có thể thành đại nghiệp? Cũng chỉ có cách này mới có thể giúp bọn họ thoát khỏi nanh vuốt của hổ.
"Hắn ta...hình như thích muội rồi"
Tôn Từ Y cười khổ, bây giờ cô chỉ quan tâm việc Trương Từ Hiểu vĩnh viễn không thể trở lại.
Trương Từ Hiểu chói lọi như vậy sau này không sợ không tìm được cô nương tốt.