Nghịch Thiên Cải Mệnh FULL


Buổi trưa, mặt trời đã lên cao, chiếu quá đỉnh đầu, Đào Chi mang chậu nước vào phòng.

Nhìn thấy thùng tắm giữa phòng, nàng bĩu môi giận dỗi:
"Tiểu thư, ban đêm người muốn đi tắm sao không gọi ta? Những ám vệ kia tay chân vụng về, sao có thể cẩn thận bằng ta.

"
Nàng đặt chậu nước xuống, đi vào phòng, thấy vết nước vương vãi khắp nơi.

"Người nhìn mà xem, mỗi lần đều làm đổ nước ra sàn, nếu không may thân thể người bị nhiễm khí lạnh thì phải làm sao bây giờ?"
Cả đêm Tư Hàn dùng nội lực sưởi ấm cho ta, càng giống như cái lò sưởi, làm sao có thể lạnh được.

Từ nhỏ ta và Đào Chi đã lớn lên cùng nhau, thân thiết như tỷ muội, nhưng ta chưa cho nàng ấy biết về mối quan hệ giữa ta và Tư Hàn.

Ta cười nhẹ trêu nàng: "Ngươi thật biết quan tâm, về sau lập gia đình, nhất định là một chủ mẫu lợi hại.

"
"Ta mới không lấy chồng!"
Đào Chi tức giận chạy vội tới trước mặt ta, nghiêm mặt nói: "Nô tỳ muốn hầu hạ tiểu thư cả đời, không cần lấy chồng.

"
Người hầu, nha hoàn của Lan viện cũng không ít, nhưng tâm phúc bên cạnh ta, chỉ có duy nhất Đào Chi.

Ta hơi sững sờ, bên ngoài chợt có hạ nhân bẩm báo, trong phủ có người đưa lễ đến.

"Đây là bánh hoa tươi do phu nhân tự tay làm, mỗi viện đều có một hộp.

Biết Đại tiểu thư không thích quá ngọt, phu nhân đặc biệt làm một phần ít ngọt dành cho người.

"
Do bệnh truyền nhiễm, mẫu thân ta đã qua đời từ năm ta hai tuổi, từ đó về sau Vĩnh An Hầu đã vài chục năm không đi bước nữa, được cả kinh thành khen tấm lòng son sắt thủy chung.

Tay nhận hộp bánh của Đào Chi sững lại, ngạc nhiên lớn tiếng: "Phu nhân?"
Nha hoàn trong phủ ngước lên nhìn ta, lại tiếp tục cúi đầu: "Sáng nay Hầu gia đã chuyển di nương lên làm chính thê.

"
Ta liếc mắt nhìn sang: "Vậy nên, Nhị muội hiện tại là đích nữ?"
"Đúng vậy.

"
Ta bật cười nghẹn ngào, giơ tay ra hiệu mọi người lui ra, cùng lúc ra hiệu cho Đào Chi.

Chỉ chốc lát sau, Đào Chi mang theo tin tức trở về.

"Tiểu thư, đã hỏi thăm rõ ràng, ngày hôm trước Nhị tiểu thư chữa khỏi đau đầu cho Hầu gia.

"
Vĩnh An Hầu vào những ngày âm u, mưa gió lại đau đầu, thái y thăm khám nhiều lần đều không đỡ, cha ta đã phiền não vì điều này nhiều năm.

Đã khỏi hẳn? Ta nhíu mày.

"Ngươi đi mời Nhị tiểu thư, mời nàng đến xem bệnh cho ta.

"
6.

Bởi vì ta từ nhỏ đã ốm yếu, mẫu thân lại mất sớm nhưng thân phận chính thất vẫn để không nhiều năm.

Trong phủ mấy di nương đối xử với ta vì thế mà không mấy tử tế.

Chẳng qua là tại ta yếu ớt, không nhúng tay vào chuyện trong phủ, các nàng kệ ta ở Lan viện, chẳng quan tâm.

Ngoại trừ mấy dịp tế tổ, ngày lễ ngày tết trong nhà tụ hội, ta thật ra rất ít khi gặp các đệ đệ muội muội khác.

Nhưng ta có khả năng gặp một lần là nhớ, và chắc chắn rằng Bạch Dung trong quá khứ hoàn toàn không giống bây giờ.

Mặt mày tươi tắn, ánh mắt linh động, nhẹ nhàng thi lễ, tự nhiên hào phóng gọi: "Tỷ tỷ.

"
"Nghe nói y thuật của muội vô cùng cao siêu, không biết là từ đâu học được?"
"Khi muội còn nhỏ, ở chân núi Bảo Hoa vô tình gặp một vị tiên y.

Muội nhận được mấy cuốn sách về y dược, cũng nhận ngài ấy làm thầy, mấy năm này một mực học tập qua thư.

"
Chuyện này ta cũng đã cho người tìm kiểu, trong lòng biết nàng ta chuẩn bị kĩ càng, đến giọt nước cũng không lọt, ta cười cười không hỏi thêm nữa.

"Muội qua đây xem giúp ta.

"
Ta không bỏ lỡ khoảnh khắc khi ngón tay Bạch Dung chạm vào mạch của ta, trong nháy mắt kia, gương mặt nàng đông cứng.

"Thái y nói ta mắc bệnh kì quái, không thể tìm ra nguyên nhân nên không thể nào hốt thuốc đúng bệnh.

"
Tay còn lại chống cằm, ta thản nhiên nhìn nàng.

"Muội muội, ngươi có thể nhìn ra bệnh gì không?"
Bạch Dung nhíu mày giống như đang nghiêm túc xem bệnh, một lúc lâu sau, nàng thu tay lại.

"Muội muội vô năng, xin tỷ tỷ thứ lỗi.

"
Ta không chút nào ngoài ý muốn, cũng không dây dưa.

"Vất vả muội muội đi một chuyến, ta không có gì vật quý báu, ta tặng muội chiếc trâm này xem như phí xem bệnh.

"
Ta cầm lấy hộp gỗ đã chuẩn bị từ trước, nhấc nắp hộp lên đưa cho Bạch Dung.

"Vô công bất thụ lộc, muội! ! "
Bạch Dung vốn định từ chối, nhưng vừa nhìn thoáng qua đồ vật trong hộp, sắc mặt thay đổi.

Một chiếc trâm bằng ngọc, phía cuối khắc một đóa hoa lan, chạm trổ tinh tế sinh động như thật.

"Trâm ngọc này! ! Tỷ tỷ có được đâu?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui