Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo


"Nếu không còn chuyện gì khác, vậy ta xin phép được trở về sắp xếp, chuẩn bị kế hoạch sắp tới."
"Được rồi, Thánh tử hãy trở về chuẩn bị đi, bản tông chủ chờ tin tốt từ Thánh tử." Phúc Nhậm Tạ nheo hai mắt, nhìn thân ảnh dần biến mất khỏi chính điện, con ngươi hiện lên sự tham lam cuồng bạo.
Nếu có thể hút tinh khí của Tư Đồ Vũ Thiên, sức mạnh của hắn chắc chắn sẽ có một bước vọt cực đại!
Nhưng không sao, đồ ăn thơm ngon thì nên để đến cuối cùng mới thưởng thức, nếu quá nóng vội sẽ mất đi nhiều điều thú vị!
Phúc Nhậm Tạ đưa lưỡi ra liếm khóe môi sẫm màu của mình, đột nhiên đưa tay ra tóm một người hầu ngay bên cạnh hắn, cúi đầu cắn lên cổ đối phương.
"Aaa! Tông chủ...!tha mạng...!tha..."
Người hầu hoảng sợ kêu gào lên, cố gắng chống cự nhưng lại chẳng thể dịch chuyển dù chỉ một chút, tuyệt vọng cảm nhận sức mạnh cùng máu thịt của bản thân điên cuồng tiến tới vết thương rồi biến mất.
Những người còn lại trong chính điện lo sợ cúi gập đầu xuống đất, mong muốn biến thành người vô hình, sợ hãi đến mồ hôi thi nhau tuôn rơi như suối.
Một khắc sau, Phúc Nhậm Tạ lạnh lùng vứt thi khô trong tay mình xuống đất, dùng khăn tay của người hầu thân cận đứng cạnh hắn đưa tới, chậm rãi lau đi vết máu còn dính lại ở khóe miệng.
Mà bên ngoài cũng nhanh chóng tiến vào mấy nha hoàn lam y, thuần thục nhanh nhẹn lau dọn, mang thi khô biến mất, nhìn qua liền biết đã làm việc này không dưới trăm lần.
"Chủ nhân, ngài giao Diệm Quân Lệnh cho Tư Đồ thánh tử, không sợ sẽ bị hắn phản bội sao?" Phúc Lâm_người hầu thân cận của Phúc Nhậm Tạ, cũng là người đã đi theo hắn ngay từ lúc đầu đến hiện tại, nhíu mày lo lắng lên tiếng.

"Ha!" Phúc Nhậm Tạ nhấc môi cười lạnh, đôi mắt bởi vì vừa mới hút tinh khí của người khác mà đỏ ngầu, nhìn từ xa thật sự rất giống một ác quỷ, vô cùng đáng sợ.

"Không sợ hắn có mưu đồ, chỉ sợ hắn không có ý tạo phản."
Chỉ khi Tư Đồ Vũ Thiên phản bội, hắn mới có cơ hội đề bắt thóp đối phương, sau đó danh chính ngôn thuận bắt nhốt hắn lại, mỗi ngày chậm rãi tra tấn hắn, sau đó sẽ từng chút từng chút hút hết tinh khí trong người hắn!
Chỉ nghĩ đến đây thôi mà máu trong cơ thể hắn như muốn sôi trào lên, từng tế bào đều điên cuồng kêu gào hắn mau chóng bắt lấy Tư Đồ Vũ Thiên, uống máu ăn thịt, hút khô tinh khí của đối phương!
Hai mắt Phúc Nhậm Tạ không hề che giấu vẻ tham lam, bởi vì suy nghĩ đáng sợ kia mà càng thêm đỏ tươi hung tợn.
"Chuyện tiếp theo bản tông chủ đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ chờ con mồi ngon ngoan ngoãn nhảy vào bẫy rập, ha ha ha!"
Tư Đồ Vũ Thiên sau khi ra khỏi chính điện, ở nơi không có ai thấy yên lặng dùng khăn tay bao bọc Diệm Quân Lệnh lại, nhìn lòng bàn tay đã chạm vào lệnh bài dần nổi lên một vài đốm đen xám nhạt màu.
Hừ! Đúng là một con rắn độc ác! Thế nhưng lại thoa Đoạn Tan Hoa Độc Tán vào lệnh bài! May mà bản thân đã có đề phòng từ trước, nếu không hiện tại cả một cánh tay này của hắn đã bị phế bỏ!
Đoạn Tan Hoa Độc Tán là một loại độc rất nguy hiểm, thành phần chủ yếu chính là cỏ Tan Hoa.

Nếu như để da thịt trực tiếp tiếp xúc với độc tố sẽ khiến vùng da đó bị hoại tử rồi dần lở loét, theo thời gian sẽ lan rộng ra xung quanh, mang theo mủ đen cùng mùi hôi của thi thể thối rữa, chỉ có cách chặt bỏ bộ phận dính độc mới có thể ngăn chặn sự phát triển của Đoạn Tan Hoa Độc Tán.
Tư Đồ Vũ Thiên sau khi về đến thư phòng liền dùng nội lực ép bỏ chất độc tới các đầu ngón tay, dùng dao cắt bỏ những khối u đen rồi ép những phần máu độc sót lại ra ngoài.
"Chủ tử, đây là Bách Độc Hoàn đan của chủ mẫu luyện chế để lại, người mau mau uống vào!" A Nhị lấy ra một lọ gốm nhỏ đưa tới.
Sau khi nuốt đan dược xuống, chậm rãi để nội lực chảy xuôi theo các đường kinh mạch, Tư Đồ Vũ Thiên vứt Diệm Quân Lệnh vào lò sưởi đang rực cháy.
"Thông báo cho người bên dưới, có thể ra tay lần lượt được rồi!"
"Vâng, thuộc hạ đã biết."
A Nhị nhanh chóng rời đi, để lại Tư Đồ Vũ Thiên một mình trong phòng.

Cầm lấy kẹp sắt, gắp Diệm Quân Lệnh ra khỏi ngọn lửa, Tư Đồ Vũ Thiên trực tiếp nhúng lệnh bài vào thau đồng đựng nước dưới chân.


Để triệt tiêu Đoạn Tan Hoa Độc Tán phải dùng lửa thiêu cháy, cũng may lệnh bài được làm bằng ngọc thượng hạng, sau một hồi tôi luyện vẫn giữ nguyên màu sắc cùng dáng vẻ ban đầu.
Lão bất tử Phúc Nhậm Tạ kia cũng chẳng có ý tốt gì, giao Diệm Quân Lệnh vào tay hắn chắc chắn là có mục đích! Bất quá...!nếu đã rơi vào tay mình, cho dù có âm mưu cũng phải lợi dụng một phen!
....................
Kể từ sau hôm lễ hội bắt đầu, Hàn Băng đã ở trong phòng liên tục được ba ngày.

Buổi tối hôm nay, tiết mục chính là kết đèn, thả hoa đăng đèn trời.
Bởi vì chưa bao giờ thấy được cảnh tượng này nên Nam Thiên Sang cực kỳ hứng khởi mà kéo Hàn Băng đi dạo, ở một sạp hàng nho nhỏ ven đường, dựa theo chỉ dẫn của lão bản mà làm ra một đèn hoa đăng, lại ở trên mặt giấy viết xuống ước nguyện của chính mình.
"Ca ca, ca cũng mau mau viết ước nguyện vào hoa đăng đi! Sắp đến giờ thả hoa đăng rồi!" Nam Thiên Sang hi hi ha ha giục nàng.
"..." Hàn Băng nhìn hoa đăng trước mặt, lại chẳng biết nên ước nguyện điều gì.
Ở kiếp trước là một sát thủ liếm máu trên lưỡi dao mà sống, còn bị người yêu phản bội hại chết! Ở kiếp này là một tiểu thư phế vật sao chổi bị mọi người chán ghét, ai ai cũng đều có thể bắt nạt, không một ai thương yêu che chở.
Trở về? Chẳng có bao nhiêu ý nghĩa! Dù sao, ở thế giới kia, nàng chính là một cô nhi! Xuyên qua đến thế giới kỳ lạ này, nàng cũng chẳng khác kiếp trước là bao!
Bất quá, thân nhân của nguyên thân đang ở Linh Pháp đảo kia, không biết là người như thế nào nhỉ?
Trong lòng cười lạnh hai tiếng, Hàn Băng lắc đầu với Nam Thiên Sang, để hoa đăng trắng tinh không viết ước nguyện gì cả.
Mọi người xung quanh bắt đầu cẩn thận châm lửa dưới đáy hoa đăng, ánh nến lần lượt thắp sáng cả con phố, trên mặt người dân đều là niềm vui vẻ hân hoan, hạnh phúc ngập tràn.

Hoa đăng bắt đầu theo lực đẩy mà bay lên, xuôi theo chiều gió hơi nghiêng về một hướng, nhẹ nhàng bay đi.
"Ôi, ca ca! Thật đẹp! Vô cùng đẹp!" Nam Thiên Sang ngẩng cổ lên bầu trời, trong mắt phản chiếu ánh sáng của hoa đăng giống như một bầu trời sao, cực kỳ sống động xinh đẹp.
Hàn Băng nhìn từng hoa đăng du lượn trên bầu trời, mang theo ước nguyện của mọi người đi về nơi xa xôi nào đó, khóe miệng cũng nhẹ nhàng kéo lên.
"Đúng là rất đẹp."
Đợi cho đến khi hoa đăng bay thật cao, chỉ còn lại những chấm vàng thưa thớt trên bầu trời, tất cả mọi người mới bắt đầu tản ra, kẻ đến người đi tiếp tục du hội.
"A! Là tiểu nam tiên lần trước! Mau chặn họ lại!"
***Ai da ai da, cái danh xưng này có bạn nào còn nhớ là của nhân vật nào không?
Mik nhớ có 1 bạn nói main của mik ra chuồng gà ở, nhưng mà bật mí một chút nhé, thân phận main ở Thái Nghiêm biển tinh là vô cùng cao đấy, kkkkk***!
Cơ mà, truyện của mik có nhiều yếu tố bạo lực quá hay gì ấy, mỗi lần Manga xét duyệt gửi thông báo "thông qua" là thấy hú hồn, hư hư, sợ vi phạm điều kiện quá!
Được rùi, chúc mn đọc truyện vui vẻ nha!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận