"Vậy nghĩ là bây giờ có sao?" Hàn Băng nhìn thẳng vào mắt Tĩnh Khả Ngưng.
"Không phải cô nương đã nhìn ra tình cảm của bản thân rồi sao? Tại sao lại cứ muốn dằn vặt trái tim mình như vậy?"
"Ta...!không..
"
"Tĩnh cô nương, ngươi có thể tưởng tượng ra cảnh tiểu sư muội của ngươi sẽ phản ứng thế nào nếu như nàng ấy đang ở đây vào lúc này không? Ngươi hiểu nàng ấy nhất mà?!" Hàn Băng mỉm cười ngắt lời Tĩnh Khả Ngưng.
"Muội ấy sẽ..." sẽ ôm chầm lấy nàng, sau đó ríu rít đông tây mà nói chuyện, mặc dù có chút buồn nhưng sẽ thành tâm chúc phúc cho nàng!
"Cô nương hẳn là đã có câu trả lời rồi đúng không?" Hàn Băng cầm khăn voan bước đến.
"Nếu đã biết câu trả lời rồi, tại sao không thử một lần thẳng thắn với trái tim mình, bỏ qua hết tất cả mọi vấn đề cũ mà tiến đến tương lai tươi sáng?"
Khăn voan vừa phủ xuống thì hỉ bà từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, vui vẻ thông báo tân lang đã tới, tân nương có thể bước ra ngoài.
"Băng thần y..."
"Đi đi, tiểu sư muội của ngươi chắc chắn sẽ luôn chúc phúc cho ngươi, cũng luôn mong muốn ngươi ấm êm hạnh phúc." Hàn Băng ở phía sau lưng Tĩnh Khả Ngưng khẽ đẩy một cái, giống như thay thế tiểu sư muội Tĩnh Vân Phỉ mà cổ động nàng ấy.
"Khởi kiệu!"
Sau khi Tĩnh Khả Ngưng an vị trong kiệu hoa, tiếng hô nâng kiệu liền vang lên, theo sau đó chính là tiếng kèn trống nhộn nhàng cùng tiếng hò hét ngân vang, tiếng pháo hoa nổ tưng bừng tiếp thêm vui tươi cho ngày thành hôn.
Võ Triển Long vươn tay vén rèm kiệu hoa, cẩn thận đỡ lấy Tĩnh Khả Ngưng rồi kéo nàng ôm vào lòng, dìu từng bước đi qua chậu lửa cùng tấm ngói đỏ, tiến vào cửa chính tướng phủ.
"Nhất bái thiên địa."
Tĩnh Khả Ngưng nhớ lại lời thổ lộ của tiểu sư muội ngày hôm ấy.
"Sư tỷ, muội lần đầu tiên thích một nam tử như vậy đấy! Nhưng mà hắn lại không thích muội, làm sao đây nhỉ?! Sư tỷ, hắn rất thích tỷ đấy! Tỷ phải thay muội yêu thương hắn, cũng phải ở bên hắn thật vui vẻ hạnh phúc nha! Nhưng nếu hắn làm tỷ buồn, muội chắc chắn sẽ không bởi vì từng thích hắn mà nương tay đâu, muội sẽ thay tỷ dạy dỗ hắn thật tốt! Sư tỷ, muội vĩnh viễn chúc phúc cho tỷ!"
"Nhị bái cao đường."
"Sư tỷ, cuộc đời này của muội may mắn nhất chính là được sư phụ cưu mang nuôi dưỡng, may mắn thứ hai chính là có một sư tỷ dịu dàng thiện lương như tỷ! Kiếp này không thể làm tỷ muội ruột thịt chính là tiếc nuối nhất trong lòng muội, hi vọng kiếp sau, chúng ta có thể đầu thai chung một nhà, có thể cùng nhau nắm tay cùng nhau lớn lên, thật tốt!"
"Phu thê đối bái!"
Tĩnh Khả Ngưng không kiềm nổi nước mắt, từng giọt từng giọt sau khăn voan cứ thế mà rơi xuống, chạm vào mu bàn tay nàng nóng bỏng.
"Đưa vào động phòng!"
Võ Triển Long cũng nhìn ra những giọt nước mắt của thê tử đang rơi, trực tiếp cúi người xuống bế bổng Tĩnh Khả Ngưng lên, sải bước đi về phòng tân hôn.
"Aaa! Tân lang thật là vội vàng quá đi! Ha ha ha!"
"Chúc mừng Võ tướng quân lấy được thê tử như ý!"
Những lời chúc phúc thi nhau vang lên, Tĩnh Khả Ngưng ở trong lòng Võ Triển Long khe khẽ dùng tay áo lau đi những giọt nước mắt, yên lặng để hắn ôm nàng bước đi.
"Ai da ai da, Võ tướng quân trước tiên phải dùng gậy như ý vén khăn voan tân nương, sau đó cùng nhau uống rượu hợp cầm đã!" Hỉ bà tươi cười hớn hở chỉ dẫn Võ Triển Long, sau khi hoàn thành tất cả nghi lễ rườm rà, nhận được hầu bao mới lắc hông rời đi.
"Khả Khả, sao nàng lại khóc rồi?! Chẳng lẽ lấy ta, nàng không nguyện ý như vậy sao?" Võ Triển Long đưa tay khẽ vuốt đôi mắt ửng hồng của thê tử.
Tĩnh Khả Ngưng hơi mím môi, trầm mặc một lúc thật lâu mới khe khẽ lắc đầu.
"Ta sẽ luôn bên nàng, cả đời này ta sẽ chỉ có nàng! Ta sẽ khiến nàng hạnh phúc vì đã trở thành nương tử của Võ Triển Long này!" Võ Triển Long ôm Tĩnh Khả Ngưng vào trong lòng, giọng nói dịu dàng ánh mắt nồng nàn, dường như hận không thể moi trái tim của bản thân ra đặt vào bàn tay người thương.
"Tướng quân, nguy rồi!"
Ngay đúng lúc Tĩnh Khả Ngưng muốn đưa tay lên ôm lại đối phương thì bên ngoài vang lên tiếng thông báo, giọng điệu có chút hoảng hốt.
"Chuyện gì?" Võ Triển Long nhíu mày buông lỏng vòng tay, quay đầu nhìn về phía cửa phòng.
"Chính là ở đại sảnh tiệc, đột nhiên nhảy ra hơn hai mươi hắc y nhân.
Bọn chúng đã tấn công khách khứa, người của chúng ta đang cố thủ ngăn cản cùng chống trả, tướng quân ngài..."
Biết là chuyện nghiêm trọng, Võ Triển Long liền nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên hôn má Tĩnh Khả Ngưng một cái.
"Chờ ta trở về."
Cử thêm người canh gác bảo vệ ngoài phòng, Võ Triển Long nhanh chân bước đến đại sảnh tiệc chính, nhìn thấy một đám hắc y nhân đang giao đấu với hộ vệ của tướng quân phủ.
Mà khách khứa dự tiệc bởi vì sự việc phát sinh mà la hét ấm ĩ ôm đầu trốn một bên, chỉ có một vài võ quan rút kiếm trong tay thị vệ mà đánh trả thích khách.
"Các ngươi muốn gì?" Võ Triển Long nhận lấy bội kiếm từ tay hộ vệ trung thành không chút do dự mà lao vào cuộc chiến, trực tiếp đâm xuyên ngực một hắc y nhân.
Đám hắc y nhân thấy một người ngã xuống cũng không dừng lại, giống như thiêu thân không sợ chết, liên tục lao về phía Võ Triển Long mà tấn công.
Hàn Băng lạnh nhạt ngồi yên trên ghế nhìn những động tác đánh nhau của bọn họ, trong đầu lại dần xuất hiện một bộ kiếm pháp sơ lược không hoàn chỉnh.
Mà Vũ Tiêu Kỳ cũng ngồi im ở nơi chủ vị, bên cạnh là ba hộ vệ rút kiếm ngăn cản công kích, dù có đánh thế nào cũng không rời khỏi vị trí nửa bước, bảo vệ chủ nhân vô cùng chặt chẽ.
Keeng! Keeng! Keeng!
"Bùm!"
Trên bầu trời bỗng vang lên một tiếng nổ lớn, một pháo hoa đỏ từ vị trí gần ngay bọn họ được bắn ra.
Hắc y nhân tựa như nhìn thấy được tín hiệu, ngay lập tức từ tư thế tấn công chuyển thành phòng thủ, theo bốn phương tám hướng mà tẩu tán.
"Không ổn! Là kế điệu hổ ly sơn!" Võ Triển Long phi thanh kiếm trong tay về phía hắc y nhân, trực tiếp ghim đối phương lên tường, máu từ người hắc y nhân bắn ra chảy lênh láng.
Cũng không quan tâm mọi chuyện ra sao, Võ Triển Long ngay lập tức quay người chạy về hậu viện, băng qua hành lang trống trải, hận không thể mọc thêm chân để có thể tăng thêm tốc độ của bản thân lên hơn nữa.
Vũ Tiêu Kỳ cùng Hàn Băng cũng cảm nhận được chuyện không ổn, bám sát theo ngay phía sau hắn, nhìn thấy trước sân tân phòng nằm la liệt toàn những thi thể của nha hoàn cùng hộ vệ, mà cửa phòng thì lại mở toang ra, màu đỏ xung hỉ tươi tắn lại không thể át đi khí lạnh từ người Võ Triển Long toát ra vào thời điểm hiện tại.
Trong phòng cũng có chút lộn xộn, là dấu hiệu của một cuộc chiến nhỏ, thi thể của Sa Nhi nằm trên mặt đất, giữa ngực là một vết đâm còn đang chảy máy.