Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo


"Võ tướng quân, ta nghĩ ngài nên bình tĩnh lại.

Phu nhân tướng quân..."
"Là Mệnh Tiêu Mang Độc tán, sao ta có thể bình tĩnh được đây?!" Võ Triển Long nóng giận ngắt lời Hàn Băng.
Mệnh Tiêu Mang Độc tán là một trong thất đại kỳ độc khó giải nhất trên thế gian.

Khi bị trúng độc này, nhiều nhất là sáu canh giờ sẽ mệnh tán Hoàng Tuyền, không chỉ vậy, sau khi chết đi, người nào tiếp xúc gần với thi thể cũng đều sẽ bị trúng độc.
Cho dù có cách một lớp quan tài đi chăng nữa thì độc vẫn sẽ phát tán xung quanh thi thể, chỉ cần đến gần thi trong ba bước đều chắc chắn bị nhiễm độc, cả đời xác định không nơi chôn cất không người đưa tang!
"Võ tướng quân, chàng đừng buồn! Ta...!ta..." Tĩnh Khả Ngưng đau lòng ôm lấy Võ Triển Long, vốn muốn an ủi hắn lại chẳng thể thốt nên một lời nào.
"Khả Khả! Là ta hại nàng! Nếu như nàng không gặp ta, cuộc sống của nàng sẽ tươi đẹp, suôn sẻ và hạnh phúc hơn! Ta sai rồi! Ta không nên ích kỷ mà giữ nàng lại cho riêng mình, nhưng mà ta.."
"Triển Long, chàng đừng nói vậy! Ta chưa từng hối hận khi gặp chàng, kể cả khi Vân Phỉ chết đi, ta cùng chưa từng hối hận! Vậy nên đừng tự trách nữa, có được không?!" Tĩnh Khả Ngưng dịu dàng nắm bàn tay của hắn, dường như cảm thấy có nhiều thứ ở trong lòng đã rõ ràng hơn rất nhiều.

"Ta thật sự chưa từng hối hận!"
"Khả Khả!"
Võ Triển Long ôm nàng vào lòng, trái tim giống như bị xé nhỏ thành cả trăm ngàn mảnh.
Hàn Băng nhìn ám vệ của hắn hoàn thành nhiệm vụ mang theo tất cả thích khách rời đi, ngửi thấy mùi lưu huỳnh trong không khí ngày càng nồng hơn nhíu mày.
"Không ổn!"
Chỉ trong nháy mắt, vị trí dưới chân bọn họ bắt đầu rung mạnh, đất đá theo tiếng nổ văng tung tóe.
Bùm bùm bùm! Bùm bùm!
Ánh sáng chói lóa chợt hiện, Tiểu Mã đã rất lâu không ra khỏi khế ước bỗng xuất hiện.

Hàn Băng không chút dừng lại ném hai thân hình đang ôm nhau xúc động ở dưới đất lên lưng Tiểu Mã, bản thân cũng ngay sau đó nhảy lên.1
"Híi!"
Tiểu Mã đập đôi cánh lớn, dùng hết sức của chi sau mà chạy đi, chớp mắt đã cách xa trung tâm vụ nổ.
Vút! Vút vút! Vút!
Hàn Băng cảm nhận đồ vật bay đến, mở chiết phiến trong tay ra, truyền linh khí vào bàn tay, quạt mạnh về hướng xé gió.
Vô số mũi tên bị kình phong mà Hàn Băng tạo ra cản lại, mất đà rơi thẳng xuống mặt đất bên dưới.
Võ Triển Long sau khi nhìn thấy vụ nổ tạm thời lấy lại được lý trí, rút một đoản kiếm trong ống giày ra, ở trên lưng Tiểu Mã đánh bay những mũi tên lạc bắn tới.
Keng! Keng keng keng!
"Xem ra kẻ địch lần này của Võ tướng quân vô cùng am hiểu ngài nhỉ?"
Sắp đặt người bắt cóc Tĩnh Khả Ngưng, nếu kế hoạch con tin thất bại thì liền cho nổ, còn chu đáo ân cần đưa thêm vài tiểu đội cung thủ nhằm đối phương dùng thú phi hành trốn thoát!
*đoạn này đang viết bỗng chán quá, gần 1h đêm nhắn tin trêu nhỏ bạn xong mới viết tiếp, hahah.
"..." Dưới đất trên trời, thiên la địa võng chẳng chừa đường lui, quả đúng là muốn dồn hắn vào chỗ chết!
"Giết!"
Vô số hắc y nhân mang theo đao kiếm từ bên dưới phi lên, đồng loạt nhắm vào Võ Triển Long mà tấn công.
Tiểu Mã đập đôi cánh lớn tạo ra một trận cuồng phong nhỏ khiến đám hắc y nhân thoáng chững lại, Hàn Băng liền nhân cơ hội đó ném chiết phiến trong tay đi.
Vù vù vù!
"Hự!"
"Aaaa!"
Chiết phiết xoay trong không trong cắt qua điểm yếu hại của đám thích khách, từng người từng người cứ vậy mà rơi từ trên không trung xuống.
Võ Triển Long cũng không phải bình hoa, dứt bỏ những viên chân châu (ủa ủa, trân châu hay trân trâu ấy nhỉ?!) trên giá y của mình làm ám khí mà ném đi, chuẩn xác ghim vào trán của những kẻ bịt mặt đang bay tới.
Tiểu Mã trái phải tránh né hàng loạt những mũi tên bắn tới, thoải mái giữ vững tốc độ, không khiến người trên lưng cảm thấy khó chịu hay sợ hãi.
"Thật không ngờ võ công của Băng công tử lại thâm sâu như vậy!" Võ Triển Long thu lại đoản kiếm, ánh mắt đầy thâm ý nhìn về phía nàng.
"Người hành tẩu giang hồ, chuyện này hẳn là một lẽ đương nhiên không phải sao?" Hàn Băng ngồi trên lưng Tiểu Mã nhìn xuống cánh đồng bên dưới.
"Khụ khụ..." Tĩnh Khả Ngưng nhăn mày khó chịu, ôm lấy ngực ho khan, lại không ngờ ho ra cả máu.
"Khả Khả! Nàng..

nàng sao rồi?!" Võ Triển Long hốt hoảng đỡ lấy cơ thể suy yếu của thê tử, so với khoảng khắc vừa rồi giống như hai người hoàn toàn khác nhau.
"Ta không sao!" Tĩnh Khả Ngưng mệt mỏi dựa vào trong lòng hắn, gương mặt trắng bệch bờ môi tím nhợt, phía dưới mắt bắt đầu hiện lên quầng thâm rõ rệt.

"Triển Long, ta thấy hơi mệt! Ta muốn ngủ một lúc, khi về đến nhà chàng nhớ gọi ta dậy nhé?!"
"Khả Khả, nàng đừng ngủ! Nàng không được phép nhắm mắt, không được phép ngủ!"
Võ Triển Long khe khẽ vỗ mặt Tĩnh Khả Ngưng dường như sợ nàng ấy đau, lại bất lực thì thầm mà ôm chặt đối phương vào ngực.
"Mệnh Tiêu Mang Độc tán sau nửa canh giờ đầu tiên sẽ khiến ngươi dùng lâm vào hôn mê.

Sau một canh giờ sẽ chính thức ngủ sâu không thể tỉnh lại.

Ba canh giờ cơ thể dần chuyển hóa, những đặc điểm trúng độc bắt đầu xuất hiện.

Bốn canh giờ sau hoàn toàn biến thành độc nhân, từ giờ khắc đó nếu ai chạm vào đều sẽ bị dính độc.

Năm canh giờ bắt đầu suy yếu hô hấp, máu ngừng tuần hoàn, não bộ ngừng hoạt động, tim ngừng đập.

Sáu canh giờ hoàn toàn chết đi, không thể cứu chữa." Hàn Băng lạnh nhạt nhìn cặp đôi uyên ương số khổ, nói ra triệu chứng của bệnh độc.
"Băng công tử, ngài có thể cứu nàng ấy đúng không? Nếu được, xin công tử cứu Khả Khả!" Võ Triển Long ôm cơ thể ấm áp của Tĩnh Khả Ngưng vào trong lòng, quỳ xuống cúi đầu hướng Hàn Băng cầu xin.
"..." Hàn Băng bước qua một bên tránh đi cái lễ của hắn, chỉ về phía xa.
"Ở sâu trong núi Bão Cạn của Dực Hoàng quốc, có một loại cây mọc trên đá, gọi là Bách Tử Tiên hoa.

Ta có thể kéo dài thời gian phát độc của Tĩnh Khả Ngưng, nhưng ngươi nội trong vòng ba ngày, mang theo thảo dược đó về đây, nếu chậm hơn, nàng ấy sẽ chết! Cứu được hay không, tất cả là do ngươi lựa chọn!"
"Ta chắc chắn sẽ hái được!" Võ Triển Long nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn về phía ngón tay Hàn Băng.
"Bách Tử Tiên hoa có màu vàng cam, ban đêm thường biến đổi thành màu tím nhẹ.

Vì là một loại thảo dược quý hiếm nên sẽ có linh thú canh giữ, Võ tướng quân nên mang theo người đi cùng để tăng tỷ lệ thành công.

Khi hái thảo dược, không được làm thảo dược bị trầy xước hoặc đứt rễ, khi hái xong phải dùng hộp gỗ Xung để đựng.

Hi vọng tướng quân nhớ kỹ, nếu làm sai, thảo dược sẽ mất đi hiệu lực, hoàn toàn biến thành đồ bỏ đi!"
"Được, Khả Khả nàng ấy...!giao lại cho công tử!"
Võ Triển Long cẩn thận đặt Tĩnh Khả Ngưng nằm thẳng trên lưng ngựa, luyện chú quyết triệu hồi khế ước, sau khi khế ước thú của Võ Triển Long xuất hiện liền nhảy thẳng qua lưng phi hành thú của hắn, vút một tiếng mà bay đi.
Những lần trước là nàng cứu ta, lần này hãy để ta cứu nàng, Khả Khả!
Hàn Băng nhìn Võ Triển Long cưỡi phi thú hành bay về phía xa, ngồi xuống bên cạnh Tĩnh Khả Ngưng, đút cho nàng một viên Ức Độc Hoàn.
Chúc mn buổi tối vui vẻ, nhớ ngủ sớm chút! Chờ mik qua khoảng thời gian bận rộn này thì sẽ cập nhật thường xuyên hơn cho mn nha! Mong mn thông cảm, hì!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui