Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo


"Ngoại trừ kẻ mang mệnh cách Sát Thiên Phượng Tiên ra, hắn không thể hấp thụ máu của nữ tử nào khác!" Tư Đồ Vũ Thiên cười lạnh một tiếng.
"Vậy..."
"Truyền lệnh cho đội do thám bên kia, âm thầm xáo trộn thông tin, khiến cho người của Phúc Lâm tin rằng Hàn Ân Ý thật sự là người mà bọn chúng đã tìm bấy lâu."
"Nhưng chủ tử, nếu nữ tử đó thật sự là Sát Thiên Phượng Tiên thì làm sao ạ?!" A Nhị nhíu mày lo lắng.
"Nàng ta không phải!" Trực giác nói cho hắn biết, Hàn Ân Ý kia thật sự là một kẻ mạo danh.

"Sau khi Phúc Nhậm Tạ nhận được thông tin chắc chắn sẽ vội vàng đến chỗ nữ tử đó, cho hai nhóm người mai phục phục kích ngăn trở lão, một nhóm thì âm thầm cướp người đi."
"Vâng, thuộc hạ sẽ đi sắp xếp hành động." A Nhị cúi đầu rời đi.
"Nhóm người phục kích để ta dẫn đầu, còn ngươi chuẩn bị nhiệm vụ cướp người là được.

Khi cướp được người hãy trực tiếp mang nàng ta vào tầng hầm bí mật."
"Chủ tử, như vậy rất nguy hiểm! Lão quái vật Phúc Nhậm Tạ thực lực sâu không lường được, nếu chẳng may..." A Nhị lắc đầu ngăn cản.
"Không sao, hắn sẽ không thể đánh bại được ta!" Tư Đồ Vũ Thiên chắc chắn.
Thấy không thể lay chuyển được ý muốn của đối phương, A Nhị chỉ đành vừa lo lắng vừa nhanh chóng sắp xếp người tham gia nhiệm vụ, trong lòng âm thầm thề dù có chết cũng không được phép để thất bại!
Đúng như Tư Đồ Vũ Thiên dự đoán trước, khi Phúc Lâm mang theo thông tin điều tra trở lại, Phúc Nhậm Tạ liền lập tức tiến đến nơi mà Hàn Ân Ý đang ở.
"Lên!"
Tư Đồ Vũ Thiên từ trên thân cây phi xuống, mang theo kiếm ý sắc bén tấn công về phía đối phương.
Phúc Nhậm Tạ vô cùng cảnh giác, khi Tư Đồ Vũ Thiên đánh tới liền lách người tránh đi, ngay sau đó liền bật người phản lại.
"Có thích khách! Có thích khách! Mau mau bảo vệ tông chủ!"
"Người đâu! Người đâu! Mau đến bảo vệ chủ nhân!"
Phúc Lâm cũng rút kiếm ra nghênh đón đòn đánh tới của một sát thủ, âm thầm quan sát tình huống bên kia, nhanh chóng hô hào điều động nhân lực.
Tử sĩ của Phúc Nhậm Tạ thấy chủ nhân bị tấn công cũng đồng loạt xuất hiện, cả người tỏa ra khí thế tàn bạo khát máu, từng chiêu đều là sát khí, giao phong với sát thủ của A Nhị sắp xếp.
"Ngươi là ai?! Lại dám cả gan xông vào Thánh Diện tông môn ám sát bản tông chủ?!" Phúc Nhậm Tạ híp mắt nhìn đòn đánh kỳ lạ của đối phương, cảm giác nội lực của bản thân vẫn luôn tự hào vào thời khắc này có chút vô dụng.
"Ta là ai sao?" Tư Đồ Vũ Thiên hạ trầm giọng xuống, giơ cao kiếm trong tay chém xuống.

"Ta là người sẽ lấy mạng chó của ngươi!"
"Hừ, đúng là một kẻ phách lối!" Phúc Nhậm Tạ nâng bảo kiếm lên đỡ, lại không kịp phòng thủ, bị đối phương đạp một cước trúng ngực, cả cơ thể bay ngược về sau mấy bước.

"Hôm nay bản tông chủ sẽ cho người biết, muốn tác oai tác quái cũng phải chọn địa điểm!"
Dứt lời, Phúc Nhậm Tạ hội tụ nội lực lại xung quanh cơ thể, cả người hắn giống như được gió bao quanh tạo nên một cơn lốc xoáy mờ ảo.
"Cuồng Phong Bạo Liệt!"
Từ lòng bàn tay hắn đột nhiên phóng ra một quả cầu xám chứa năng lượng tàn bạo hướng về phía kẻ thù, Tư Đồ Vũ Thiên ngay lập tức phi người tránh đi, bản thân cũng truyền nội lực vào thanh kiếm trong tay mà chém mạnh.
Cảm nhận kiếm khí đang lao về phía mình, Phúc Nhậm Tạ cũng chẳng buồn tránh đi, điều động nội lực thành một tấm khiên lớn che trước người mình.
Oành!
Hai luồng khí va chạm vào nhau tạo lên một vụ nổ lớn, gạch đá nơi giao nhau vỡ nứt bắn tung lên, đất cát theo gió cuốn mà bay khắp nơi như tiên nữ tán hoa.
"Hừ!"
Phúc Nhậm Tạ đạp chân một cái, trong chớp mắt đã phi đến trước mặt Tư Đồ Vũ Thiên, dồn lực vào lòng bàn tay, đánh ra một chưởng phong.
Tư Đồ Vũ Thiên phản ứng nhanh nhạy ngay lập tức đưa kiếm lên đỡ, cũng truyền vào trong thân kiếm nội lực của bản thân.
Rắc! Rắc rắc! Keeng!
Hai luồng nội lực mạnh mẽ đánh nhau trong thân kiếm khiến lưỡi kiếm dần nứt ra, vì không chịu nổi sức mạnh đáng sợ đó mà chấn vỡ thành nhiều mảnh nhỏ li ti.
Hai người ngay lập tức tách nhau ra, sau đó lại lao vào, cứ như vậy hợp rồi tách, tốc độ nhanh đến nỗi chỉ thấy được tàn ảnh và bóng mờ.
Những sát thủ và tử sĩ cũng bị dư chấn của cuộc chiến giữa hai thủ lĩnh đứng đầu ảnh hưởng, liên tiếp bị thương cùng đánh bay, kẻ sống người chết nằm la liệt dưới mặt đất.
Tư Đồ Vũ Thiên nghe thấy trong không trung vang lên tiếng tiêu đặc biệt, biết rằng kế hoạch đã thành công liền dồn lực đánh một chưởng về phía đối thủ, cũng nhân cơ hội đó mà tách ra.
"Phúc tông chủ quả nhiên danh bất hư truyền, hôm nay bản tọa đã được lĩnh giáo, bất quá chúng sẽ sẽ còn gặp lại vào một ngày không xa! Tạm biệt!"
Dứt lời, Tư Đồ Vũ Thiên liền vứt xuống một quả boom khói, Phúc Nhậm Tạ phi thân đến thì bóng dáng đối phương đã không còn tung tích.
Cùng lúc Tư Đồ Vũ Thiên hành động, những sát thủ cũng ăn ý mà vứt xuống một quả boom khói, tẩu tán bốn phương, thoát cái đã mất dạng chỉ để lại một chiến trường hỗn độn đổ nát.
"Khốn khiếp!" Phúc Nhậm Tạ tức giận quăng một chưởng lực vào thân cây ngay bên cạnh, chỉ thấy thân cây chấn động dữ dội, sau đó chậm chạp mà ngã xuống đất.
Rầm!
"Tra cho bản tông chủ! Cho dù lật từng tấc đất cũng phải tìm ra đối phương cho bản tông chủ!"
"Thuộc hạ sẽ cho người đi tìm kiếm ngay lập tức!" Phúc Lâm thu kiếm ôm quyền cúi đầu, trên thân kiếm còn nhỏ xuống vài giọt máu đỏ.
"Báo!" Một đệ tử tông môn vội vàng chạy đến.

"Thưa tông chủ, phía bên..

phía bên Hàn tiểu thư đã xảy ra chuyện!"
"Xảy ra chuyện gì?!" Phúc Nhậm Tạ ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm đệ tử đó, bàn chân theo hướng tiểu viện giam giữ Hàn Ân Ý mà bước.
"Dạ, là đệ tử hôm nay chuẩn bị giao ca cùng các sư huynh đệ khác, khi tiến vào liền thấy mọi người bị đánh bại, còn Hàn tiểu thư không rõ tung tích."
Ở nơi giam giữ Hàn Ân Ý, xác đệ tử nằm la liệt cùng máu, mỗi một vết thương đều là nhát trí mạng, một chiêu kết liễu đối phương, thậm chí ngay cả ẩn vệ cũng bị giết chết một cách tàn nhẫn không thương tiếc.
Phòng mà Hàn Ân Ý ở cửa chính mở toang ra, bên trong đồ đạc gọn gàng sạch sẽ, chứng minh đối phương hành động rất nhanh chóng, có sẵn kế hoạch.
Cả người Phúc Nhậm Tạ tỏa ra khí lạnh, tức giận phất tay một cái, nội lực của hắn tạo thành đao phong cuốn phăng đồ đạc trong phòng.
"Chủ nhân xin bớt giận, thuộc hạ sẽ cho người đi tìm ngay lập tức." Phúc Lâm ôm quyền cúi đầu.
Phúc Nhậm Tạ giơ tay bóp chặt cổ Phúc Lâm, nhìn màu sắc trên mặt hắn từ từ biến đổi.

"Nếu không phải ngươi đi theo bản tông chủ đã lâu, bản tông chủ hôm nay chắc chắn sẽ biến ngươi thành một thi khô!"
"Khụ khụ...!tạ chủ..

nhân tha mạng." Phúc Lâm bị vứt qua một bên, cả người nặng nề đập vào bức tường rồi rơi xuống đất, cũng không để ý tới đau đớn trên người, ngay lập tức quỳ trên mặt đất tạ ơn.
Ta da, nếu sai chính tả ở đâu mn nhớ nhắc nhé! Chúc mn ngày đầu tháng thật nhiều may mắn và vui vẻ nhoa! Mai là 2.9 rồi, mn đi chơi nhớ chú ý an toàn nè, moahhh!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui