Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo


Tiểu nhị thao thao bất tuyệt mà giới thiệu một bàn đồ ăn đầy đủ hương sắc trên bàn.

“Còn đây là rượu Ô Linh thảo ủ được mười năm vô cùng quý giá, được ủ bằng những loại thảo dược hiếm có khó tìm.”
“Được rồi, ngươi lui ra đi.” Tư Đồ Vũ Thiên bị phá hỏng chuyện tốt nên tâm tình rất kém, không muốn nghe tên kỳ đà cản mũi này nói chuyện.
“Vâng vâng, nếu khách quan có gì cần sai bảo có thể gọi tiểu nhân.

Hai vị khách quan ăn uống ngon miệng, tiểu nhân xin phép ra ngoài.” Tiểu nhị tinh ý nhận ra vị nam khách quan đang khó chịu liền nhanh chân lui xuống, còn tiện tay đóng cửa lại cho hai người.
Hàn Băng bật cười, vươn đũa gắp cho Tư Đồ Vũ Thiên một phần thịt linh thú kho.

“Đừng bực bội nữa, huynh ăn thử món này xem.”
Dưới sự ‘chăm sóc’ của Hàn Băng, mỗ nam nhân phúc hắc nào đó miễn cưỡng quên đi sự mất hứng vừa rồi, hai người ăn một bữa thật ngon, sau đó nghỉ ngơi một ngày, đến hôm sau mới bắt đầu đi ra ngoài dạo thành.
Thành Phục Hoàng nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, tọa lạc giữa ranh giới của vùng ngoài cùng vùng giữa của Mị Vụ sâm lâm, bao bọc xung quanh thành là những bức tường cực kỳ kiên cố vững chãi.

Thành có tổng cộng bốn cổng theo bốn hướng đông tây nam bắc, mỗi một nơi đều có sự phát triển riêng biệt khác nhau.
Phía đông chủ yếu là buôn bán về các loại da lông, xương cốt của linh thú, nơi mà các đoàn đội của những kẻ thám hiểm bày ra tác phẩm săn bắn của chính bản thân, thường xuyên xuất hiện các loại linh thú quý hiếm, là nguồn cung cấp thực phẩm của các tửu lâu lớn.
Phía tây là nơi buôn bán các loại linh thú còn sống, phục vụ nhu cầu tìm kiếm linh thú để nhân loại khế ước, chỉ cần ký chủ chi đủ tiền, dù có là long phượng tuyệt tích nghìn năm vạn năm thì bọn họ cũng tìm ra và trao đổi với người yêu cầu.
Buôn bán thảo dược dược liệu đều tập trung về phía nam.

Đa số thảo dược đều là do kẻ thám hiểm nhìn thấy quen mắt hoặc biết đến nên hái về, chất lượng không quá tốt, kỹ thuật hái không chuẩn nên phần lớn mất đi hiệu lực của thảo dược, bất quá các loại dược liệu rất đa dạng, gần như là loại thảo dược nào cũng có.
Còn phía bắc thì chuyên về mua bán sửa chữa các loại vũ khí, là nơi tập trung của các lò rèn, cũng là nơi mà nhiều người đến nhất.

Dù sao thì lịch luyện trong rừng không thể không có vũ khí, mà vũ khí cũng không phải đồ vật thần thánh không bao giờ hư hỏng, cần phải bảo dưỡng sửa chữa liên tục nên khu phía bắc luôn luôn nhộn nhịp người qua kẻ lại, tiếng búa gõ tiếng tranh cãi ồn ào gần như vang lên không ngừng nghỉ.
Tư Đồ Vũ Thiên cùng Hàn Băng không cưỡi ngựa mà lựa chọn đi bộ tiện thể tham quan thành Phục Hoàng một lượt, hai người đi thẳng về cổng nam xem xét các quầy sạp bày bán thảo dược.
Nơi này so với các cổng khác thì ít người hơn rất nhiều, số lượng người đi lại không quá năm mươi nên khi nàng cùng Tư Đồ Vũ Thiên xuất hiện liền thu hút không ít ánh mắt dõi theo.
Nhìn các loại thảo dược héo rũ nằm trên bàn gỗ như một cọng cỏ tầm thường, Hàn Băng cảm thấy có chút tiếc của vì chúng bị phá hoại, có nhiều cây còn bị người hái bẻ gãy phần gốc rễ khiến dược lực biến mất hoàn toàn trực tiếp biến thành đồ bỏ, Hàn Băng chỉ có thể lắc đầu thở dài dời mắt đi.
Lúc lướt qua một gian hàng, Hàn Băng bỗng nhìn thấy một loại cỏ quen mắt liền dừng lại, cẩn thận nhìn kỹ mới phát hiện ra đó là Linh Lang thảo, một loại thảo dược khá hiếm, dùng trong đơn thuốc Tĩnh Điểm Linh đan, có tác dụng tăng khả năng khế ước linh thú thành công.
“Cây thảo dược này bán như thế nào?”
Ngồi cả hai ngày không có ai đến hỏi thăm đột nhiên gặp được khách mua, thiếu niên bày bán thảo dược cảm thấy vô cùng bất ngờ nhưng vẫn theo giá mà y đề ra trước đó mà trả lời.

“Một cây Linh Lang thảo có giá hai mươi lượng bạc.”
Hàn Băng nhìn quầy hàng của thiếu niên, toàn bộ trên bàn chỉ có ba cây Linh Lang thảo, còn lại các cây khác đều là thảo dược thường thấy dễ kiếm trong sâm lâm.

“Ta mua hết ba cây này của ngươi.”
Thiếu niên nhìn nàng tựa như đang xác định lời nàng nói là thật hay giả.

“À, được được được, ta cất vào thân ống tre cho ngài.”
Sau một hồi ngơ ngác liền vội vàng đem ba cây Linh Lang thảo bỏ vào ống tre dài, cẩn thận dùng dây vải buộc chặt lại rồi đưa cho Hàn Băng, nhận lấy sáu thỏi bạc mười lượng rồi nhanh tay nhét vào trong vạt áo.
Tư Đồ Vũ Thiên rất tự giác nhận lấy ống tre trên tay nàng.

“Nương tử sao lại tự trả tiền? Vi phu đi theo nàng là để làm gì hả? Hay là nương tử chê trách khinh thường vi phu không trả nổi tiền?”
“… Hả?” Hàn Băng nhìn mỗ nam nhân một cái, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng sau liền hiểu ý của hắn là gì.

“Không phải như huynh nghĩ đâu…”
“Vậy sau này mọi chi tiêu của nàng đều do vi phu trả.” Tư Đồ Vũ Thiên bá đạo nhìn nàng, vừa ngang ngược vừa đáng yêu khiến Hàn Băng không nỡ lòng từ chối.
“Được được, sau này đều do huynh chi trả, ta chỉ việc mua và mua thôi, vậy được chưa!” Thôi thì số tiền nhỏ này để hắn trả cũng được, về sau có cơ hội thì tự tay nấu một bàn thức ăn cho hắn ăn hoặc luyện nhiều chút đan dược đưa cho hắn phòng thân.
“Ừm, chúng ta đi xem tiếp thôi.”
Mỗ nam nhân thích chi tiền cho người thương mỉm cười kéo Hàn Băng đi về phía trước càn quét các gian hàng dược liệu, mỗi khi Hàn Băng nhìn và hỏi loại thảo dược nào, hắn liền móc ngân phiếu ra mua ngay lập tức, sau đó cực kỳ thuận tay mà xách lấy.
Lúc hai người về đến tửu lâu đã gần buổi chiều, Tư Đồ Vũ Thiên gọi tiểu nhị mang nước nóng lên cho Hàn Băng tắm rửa, bản thân thì ngoan ngoãn đi xuống đại sảnh bên dưới ngồi uống trà chờ đợi.

Ngay sau khi hắn đi ra khỏi cửa, Hàn Băng liền thu toàn bộ số dược liệu vào trong không gian, đưa cho Mị Uyên đem cho mọi người trồng xuống dược điền, căn dặn bọn họ vài câu xong liền đi ra ngoài.
Lúc Tư Đồ Vũ Thiên trở về phòng nhìn thấy đống dược liệu biến mất cũng không hỏi gì, chủ động nhận lấy khăn lau tóc trong tay Hàn Băng, nhẹ nhàng ân cần lau khô mái tóc dài của nàng.

Hàn Băng đang mặc là một trong những y phục được Tư Đồ Vũ Thiên mang đến, cả người thanh thoát tựa nữ thần ôn nhã dịu dàng khiến hắn không nhịn được, khẽ cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán nàng, sau đó liền cười nhẹ.
“Nương tử xinh đẹp tựa tiên nhân trên trời vậy.”
Đột nhiên nhận được lời khen ngợi từ người yêu, Hàn Băng có hơi ngây ra sau đó liền cười khẽ một tiếng, nắm lấy cổ áo đối phương kéo xuống.

“Nếu ta dùng sắc đẹp để dụ dỗ sau đó giết chết huynh, thì huynh có cho hay không?”
“Chỉ cần là nàng muốn, ta luôn sẵn lòng dâng lên.” Tư Đồ Vũ Thiên kéo tay nàng đặt lên tim hắn, chậm chạp cúi đầu hôn xuống đôi môi hồng hào căng mịn.
Cốc cốc cốc!
“Khách quan, tiểu nhân đem nước nóng lên thay đây, khách quan mở cửa đi!”
Nhìn khuôn mặt tối sầm lạnh ngắt của Tư Đồ Vũ Thiên, Hàn Băng không nhịn được mà bật cười một tiếng, đẩy hắn lui ra một chút, đeo lại mặt nạ bạc, lấy lại khăn lau tóc chậm rãi dùng nội lực hong hô tóc ướt.
Mỗ nam nhân bị chặn ngang hứng thú những hai lần đen mặt ra mở cửa, ánh mắt nhìn tiểu nhị tràn ngập lạnh lẽo.

Tiểu nhị cảm thấy quanh thân khí lạnh tràn đầy, nhưng vừa nãy vị khách quan này yêu cầu nửa khắc sau mang nước nóng lên thay lại để hắn tắm nên gã làm theo, vậy mà bây giờ vị khách quan này có vẻ như không quá vui vẻ, gã đã làm sai điều gì sao?
“Nhanh đi.”
Tư Đồ Vũ Thiên mở cửa xong liền không thèm nhìn tiểu nhị thêm cái nào, xoay người trở lại phòng ngồi trên bàn trà nhìn mấy tiểu nhị tay chân nhanh nhẹn thay bỏ nước cũ đổ nước mới vào, mọi hứng thú dù có cao đến đâu cũng đều bị dập tắt.

Lúc tiểu nhị rời đi, hắn liền nhắc nhở gã một canh giờ sau mang chút thức ăn nóng lên, vứt cho gã một thỏi bạc mười lượng xong liền đóng cửa lại.
Tiểu nhị nhận được bạc vui vẻ rời đi, căn dặn phía nhà bếp một canh giờ sau phải nấu một bàn thức ăn ngon cho khách.
Hàn Băng vốn muốn ra khỏi phòng chờ khi nào Tư Đồ Vũ Thiên tắm xong thì quay lại nhưng mỗ nam nhân nào đó không chịu, nói gì mà nàng xinh đẹp như vậy đi ra ngoài sẽ bị nhiều ong bướm nhớ thương khiến Hàn Băng vừa bất lực vừa buồn cười, đành lôi y điển ra ngồi một bên chăm chỉ học tập..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui