Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo


Tư Đồ Vũ Thiên đứng trong góc tối nhìn hai cơ thể dần quấn lại với nhau của hai người, khuôn mặt lạnh băng không chút cảm xúc, xoay người rời khỏi nơi nhơ nhuốc bẩn thỉu này.

Cả người hắn chớp lóe trong bóng đêm, tựa như một cơn gió lướt qua phủ thành chủ hòa vào trong sương mù đặc sệt.
Đến khi trở về lại tửu lâu, thấy Hàn Băng ngoan ngoãn nằm trên giường liền thả nhẹ bước chân tiến tới, chậm rãi chui vào trong chăn, kéo mỹ nhân mềm mại vào lòng ôm chặt, mỗ nam nhân mới hài lòng mỹ mãn mà nhắm mắt ngủ.
Hàn Băng cảm nhận được hắn trở lại cũng không phản kháng mà để đối phương ôm lấy, nghe tiếng trái tim hữu lực đập mạnh bên tai, khóe môi không tự giác được mà vươn lên, dựa vào nhiệt độ cơ thể ấm áp của hắn, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng hôm sau, không khí cả thành đặc biệt náo nhiệt hơn thường ngày, ai ai cũng đều nghiêng đầu thấp giọng thì thầm chuyện gì đấy, sau đó hai mắt liền mở to lên tỏ vẻ bất ngờ khó tin, sau lại lắc đầu cảm thán.
Chuyện nữ nhi của thành chủ vì không chịu nổi cô đơn nên đã âm thầm gian díu với một ám vệ của chính cha mình rồi bị phát hiện đã truyền đi khắp đường lớn ngõ nhỏ trong thành, mặc dù đã bị thành chủ ra lệnh cấm nói ra ngoài nhưng trên đời này làm gì có bức tường nào là không lọt gió, bởi vậy liền một truyền mười, mười truyền trăm mà lan ra khắp thành.
Khi Hàn Băng nghe thấy lời bàn tán của những người xung quanh thì có hơi bất ngờ mà nhìn sang Tư Đồ Vũ Thiên, ngược lại nam nhân đối với sự kinh ngạc của nàng liền thẳng thắn ngỏ ý: chỉ cần bất cứ người nào động đến nàng, ta đều sẽ không nhân từ.

Đối với sự việc không quan trọng này, Hàn Băng chỉ nghe một chút xong liền bỏ ra sau đầu không để ý nữa, cùng Tư Đồ Vũ Thiên ăn bữa sáng thật tốt rồi sánh vai hướng về phía cổng bắc.
Cổng bắc nhộn nhịp không thua gì cổng tây, hơn đó chính là đa phần các lò rèn lò đúc đều tập trung lại ở phía này, tiếng hô hào tiếng búa gõ kim loại cùng tiếng xì xèo khi sắt nung nóng chạm vào nước lạnh vang lên không ngớt khiến cả cổng thành không chút hiu quạnh.
Hàn Băng chậm rãi đi qua từng lò rèn, nhìn kỹ thuật rèn giũa của thợ rèn rồi âm thầm đánh giá, cảm thấy tay nghề tốt hay xấu rồi mới quyết định tiến đến nhìn ngắm vũ khí bên trong cửa tiệm.

Bố cục của cổng tây chính là kiểu lò rèn, cửa tiệm, cửa tiệm, lò rèn, lò rèn...!cứ như vậy mà nối tiếp đến gần hết đường lớn mới thưa dần đi, trở thành tửu lâu khách điếm cho khách nhân cần thiết phải nghỉ ngơi cư trú.


"Chúng ta vào trong tiệm vũ khí này xem thử một chút đi." Hàn Băng kéo tay Tư Đồ Vũ Thiên chỉ vào một cửa tiệm khang trang rộng lớn, tấm hoành phi treo trước cửa đề ba chữ 'Vạn Kiếm các' cứng rắn sắc bén tràn đầy khí thế.
"Được."
Bước vào trong cửa tiệm cũng không có tiểu nhị chạy ra đón tiếp như mọi lần, chỉ có hai nam tử đứng canh giữ hai bên cửa, khi có khách nhân bước vào sẽ gật đầu một cái coi như chào hỏi, sau đó liền đồng thành nói.

"Mời quý khách tham quan lựa chọn tự nhiên."
Bên trong Vạn Kiếm các trưng bày vô số loại vũ khí đặt trên các kệ gỗ, mỗi một kệ đều có một bảo tiêu đứng bên cạnh, từng loại vũ khí được chia ra thành từng khu khác nhau, gọn gàng ngăn lắp nhưng không mất đi phần khí thế nghiêm trang.

Người trong cửa tiệm không quá đông, trên dưới mười người đang tham quan nhìn ngắm vũ khí, Hàn Băng cùng Tư Đồ Vũ Thiên tiến vào cũng không khiến ai chú ý.

Hai người giống như khách nhân đi qua lại giữa các kệ gỗ đặt vũ khí xem xét, chỉ cần chỉ thanh kiếm hoặc vũ khí nào, bảo tiêu ở đó sẽ ngay lập tức cầm vũ khí đưa tới cho khách nhân kiểm tra thử kiếm.

Hàn Băng ở mỗi một khu vũ khí đều xem ba món đồ khác nhau, cảm thấy tay nghề của cửa tiệm rất tốt, có chút hài lòng gật đầu.

"Huynh có muốn mua vũ khí không?" Chợt nhớ tới Tư Đồ Vũ Thiên chưa từng mang theo vũ khí bên người, Hàn Băng quay sang ngỏ ý.

"Vi phu không muốn mua, bất quá..


nếu Băng Nhi mua cho vi phu, vi phu vẫn rất vui vẻ mà nhận lấy." Mỗ nam nhân cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng, giọng điệu mang theo ba phần trêu đùa bảy phần sủng nịnh.

Hàn Băng quả thật có ý định mua cho hắn một thanh bảo kiếm, nhưng chợt nhớ đến trong trữ nạp giới của mẫu thân để lại có không ít bảo kiếm nhìn vô cùng mạnh mẽ, so với vũ khí ở trong cửa tiệm thì tốt hơn mấy trăm lần liền mím môi lắc đầu.

"Ta sẽ tìm một thanh kiếm thật tốt cho huynh, kiếm ở đây mặc dù không tệ nhưng đối với huynh lại vô dụng."
Dù sao thì Tư Đồ Vũ Thiên cũng dùng linh khí giống như nàng, những thanh kiếm bình thường ở đây vào tay hắn, chắc chỉ một lần liền vỡ vụn, vẫn là lấy kiếm của mẫu thân là tốt nhất.

Sau khi cân nhắc xong, Hàn Băng liền đi về phía quản sự của cửa tiệm, đề nghị đặt làm một đơn hàng riêng.

Quản sự là một lão giả khoảng lục tuần khuôn mặt đoan chính phúc hậu, sau khi nghe xong yêu cầu của Hàn Băng liền gật đầu bảo hai người đi theo lão, tiến về phía lò rèn bên cạnh.

Nhiệt độ trong lò rèn cao hơn ở bên ngoài khá nhiều, tiếng búa đập chát chúa vang lên bên tai không dứt, một đường đi quản sự cũng không nói lời nào, cho tới khi đi đến trước mặt một người thợ rèn mới dừng chân lại.

"Đây là thợ rèn am hiểu nhất trong lĩnh vực rèn luyện ám khí loại mảnh, cô nương có yêu cầu chi tiết gì có thể bàn giao lại cho y." Quản sự giới thiệu sơ qua thợ rèn hai câu, sau đó liền rời đi.


Thợ rèn trước mặt thân hình cao lớn vạm vỡ, cơ bắp trên cánh tay nổi phồng lên từng thớ một nhìn vô cùng mạnh khỏe, thấy có khách nhân đến yêu cầu đặt riêng vũ khí liền nghiêm túc trao đổi.

"Tiểu thư muốn rèn loại vũ khí như thế nào? Có yêu cầu gì về chất lượng, độ dài độ dày, hay là yêu cầu gì về hình dáng về ngoài?"
Hàn Băng lấy ra một cây kim châm nhỏ từ trong vạt áo, đưa cho thợ rèn trước mặt.

"Ta muốn rèn loại kim châm như này, muốn rèn thêm năm trăm cây.

Về chất lượng, có thể làm chọn kim loại bán bạc để chế tạo."
Thợ rèn xoa xoa kim châm trong tay trầm ngâm một lúc, cẩn thận ngắm nhìn rồi mới nhìn nàng nói.

"Kỹ thuật của người rèn ra kim châm này thật sự rất cao, ta cùng lắm chỉ có thể làm ra sản phẩm giống khoảng tám phần chứ không thể tốt như cây kim châm này, nếu tiểu thư không chấp nhận thì có thể đi tìm thêm mấy thợ rèn khác."
"Không sao, tám phần là được rồi." Đối với sự thẳng thắn của đối phương, Hàn Băng không chút do dự mà đồng ý.

"Nội trong năm ngày, ngươi có thể hoàn thành được không?"
"Năm ngày chắc chắn sẽ xong."
Nhận được lời khẳng định của thợ rèn, Hàn Băng cùng y trao đổi tiền công, lấy hai mươi lượng vàng làm tiền đặt cọc, sau khi nhận đồ sẽ trả nốt mười lượng còn lại.


Tư Đồ Vũ Thiên rất tự nhiên mà đưa tiền cho thợ rèn, sau đó tay trong tay cùng Hàn Băng ra khỏi lò rèn ồn ào nóng nực đó, chậm rãi đi trên đường lớn tiến dần về phía khách điếm.

Trên đoạn đường đi, hình ảnh hai người nắm tay sánh vai khiến không ít người phải quay đầu lại nhìn.

Tư Đồ Vũ Thiên mặc kệ ánh mắt nghi hoặc, kinh ngạc, hâm mộ, ghen tị của những người xung quanh cứ như vậy mà đi thẳng.

Hai người đi được một đoạn, ngay khi chỉ còn cách khách điếm một đoạn ngắn thì bỗng có một đám tầm năm người đột nhiên lao tới, cả người phát ra sát khí nghi ngút rút kiếm đâm thẳng đến.

Tư Đồ Vũ Thiên kéo Hàn Băng ôm vào trong lòng nhún chân một cái liền nhẹ nhàng bay lên nóc nhà gần đó, năm người tấn công cũng không đuổi theo hai người mà tiếp tục đánh tới, mục tiêu là một kẻ mặc áo choàng đen âm u phía sau.

Đối với biến cố phát sinh, người qua đường có chút hoảng loạn mà chạy loạn tìm nơi an toàn, đoạn đường chớp mắt đã trống không rộng rãi không một bóng người.

Hàn Băng từ trong vòng tay của Tư Đồ Vũ Thiên hạ mắt xuống nhìn tình huống bên dưới, hình ảnh kẻ áo choàng đen vừa tiến nhập đáy mắt nàng, Hàn Băng bất giác mà nhíu mày lại.

Từ trên người của kẻ bị tấn công kia, Hàn Băng nhìn thấy một làn khói u oán đen mờ từ trên người đối phương đang chậm rãi tản mạn ra xung quanh, mang lại cho nàng cảm giác khó chịu vô hình.

Hình như, làn sương đen u uất tối tăm đó nàng đã từng nhìn thấy ở đâu đó một lần rồi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận