Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo


Một đêm không vấn đề kinh khủng nào xảy ra, sáng sớm ngày hôm sau, ngay khi bầu trời xuất hiện tia sáng đầu tiên, tiếng tiêu cao vút đã cất lên, hoàn toàn phá vỡ yên tĩnh mỏng manh, chính thức thông báo cho tất cả mọi người biết, thời gian thi đấu, sắp bắt đầu.

Theo tiếng tiêu nhìn tới, một cỗ kiệu màu trắng ngà được bốn nam tử khiêng trên vai từ xa bay đến, trên cỗ kiệu còn treo không ít lục lạc, khi di chuyển liền vang lên tiếng 'đinh đinh đang đang' vui tai.

Mành kiệu dưới những tia nắng ban mai khẽ lấp lánh kim tuyến óng ả, nhìn vô cùng xinh đẹp khiến người không nỡ rời mắt.

Bốn nam tử dừng trên đỉnh ngọn cây, tựa như những chú chim mà nhẹ nhàng đứng trên bầu trời, gió thổi bay tà áo trắng tạo nên khung cảnh nhìn qua đầy thánh khiết thần bí khiến người ngưỡng vọng thuần phục.

"Võ công thật cao cường a!"
"Nội lực hùng hậu như vậy mà chỉ có thể nâng kiệu, vậy người ngồi ở bên trong sẽ ra sao đây?"
"Hình như người ngồi bên trong là nam tử thì phải! Gió thổi mành che ra, ta thấy một phần cằm của y!"
"Người đó là ai vậy? Chẳng lẽ là chủ nhân của Đại hội đấu kiếm? Sao không lộ mặt ra bên ngoài?"
"Thần thần bí bí, ra vẻ dọa ai chứ?! Hừ!"
"Nhưng sao từ nãy đến giờ không thấy mấy người đó nói gì hết vậy?"
Mặc kệ người bên dưới ồn ào bàn tán, nghi hoặc tự hỏi nhìn nhau, bốn nam tử khiêng kiệu vẫn không mở lời, người ngồi bên trong cũng không phát ra một chút âm thanh nào.

Đến khi tất cả những người có mặt tại nơi này sắp dùng hết kiên nhẫn, âm thanh trong lành trầm ấm bỗng vang lên, tựa như tiếng trời mang đến ấm áp cho nhân loại đầy khổ đau.

"Ta là người chủ trì của Đại hội đấu kiếm, mọi người có thể gọi ta là Mộc Phong." Hai nam tử áo trắng đứng cạnh cỗ kiệu vươn tay kéo mành che lên, để lộ ra nam nhân thoải mái ngồi xếp bằng bên trong.

Mộc Phong khuôn mặt tuấn lãng xinh đẹp, so với nữ tử càng xinh đẹp hơn vài phần, mắt phượng câu nhân, mũi cao thanh tú, môi mỏng khẽ mở, xương cằm hoàn mỹ, tất cả những nét đẹp trên khuôn mặt y tựa như được ông trời ưu ái ban tặng, ngay cả Tư Đồ Vũ Thiên cũng chỉ nhỉnh hơn một chút.

Không để tâm đến sự kinh ngạc say mê của những người bên dưới, Mộc Phong nhẹ nhàng mỉm cười câu môi, cả người toát ra mị thái thoải mái như một hồ ly chuyên câu dẫn thư sinh.

"Đại hội đấu kiếm có ba cửa ải.

Thứ nhất là sinh tồn trên đảo hoang, thứ hai là cửa ải trận pháp huyễn hoặc, cuối cùng chính là đấu lôi đài.

Nếu ai qua được hết ba cửa ải, sẽ được đưa đến Linh Pháp đảo."
Mộc Phong hơi vươn tay lên, hai nam tử liền hiểu ý mà buông mành che xuống, sau đó cả bốn người đồng loạt phi thân lên bay đi, lời của y cũng theo gió truyền tới tai của từng người.

"Cửa ải đầu tiên, vượt qua hòn đảo này đi đến đầu đảo bên kia, không quan tâm cách thức, trong vòng năm ngày không qua được, chính thức bị loại bỏ.

Chỉ có một trăm người đầu tiên được chấp nhận, những người đến sau xin thứ lỗi.

Chúc các vị tinh anh kiếm sĩ khiêu chiến thành công."
Tiếng nói vừa dứt, bóng dáng bốn nam tử khiêng kiệu liền biến mắt không thấy dấu vết nào.

"Gì đây a?"
"Ba cửa ải sao? Lại còn vượt qua hòn đảo này qua bờ bên kia trong năm ngày? Ta không làm được!!"
"Hòn đảo này rộng bao nhiêu vậy? Năm ngày liệu có đủ không?"
"Đừng than vãn nữa, chúng ta đi luôn thôi!"
"Để ta gọi khế ước thú ra, kêu nó chở ta qua đầu bên kia."
"Đúng đúng, gọi khế ước thú ra! Tại sao ta không nhớ ra nhỉ!?"
Sau khi có người nhắc nhở, mọi người ngay lập tức triệu hồi giấy khế ước ra.

Hàn Băng và Tư Đồ Vũ Thiên bốn mắt nhìn nhau rồi ra hiệu, cả hai cùng lúc nhảy xuống khỏi cành cây, bắt đầu phi thẳng vào sâu bên trong rừng.
Đoàn đội đế quốc cùng gia tộc lớn cũng thử triệu hồi khế ước thú nhưng hoàn toàn không được, có lẽ từ khi đặt chân lên hòn đảo này, sức mạnh kêu gọi linh thú khế ước đã tạm thời bị phong ấn lại.

"Aaaaa! Tại sao ta lại không triệu hồi được linh thú chứ?! Cái nơi quỷ quái gì thế này!"
"Thôi được rồi, tự thân mình di chuyển đi, đừng đứng đó kêu gào nữa! Chỉ có một trăm người đầu tiên tới đích mới được chấp nhận thôi, chúng ta phải nhanh chân lên."
Sau khi lần lượt thất bại trong việc triệu hồi linh thú, từng nhóm người chấp nhận số phận chậm rãi kết thành từng đội dần dần di chuyển vào bên trong rừng rậm âm u chưa từng đặt chân đến, tinh thần phòng bị nâng cao lên hết mức, chỉ sợ đột nhiên có linh thú nào đó lao ra tấn công.
Lúc này, Hàn Băng cùng Tư Đồ Vũ Thiên đã đi sâu vào bên trong hòn đảo.

Hai người tựa như những chú ong nhanh nhẹn mà lướt qua những cành cây, chớp mắt đã đi đến rìa ngoài của tầng trong rừng rậm.
Nơi bọn họ cắm trại ngày hôm qua là rìa ngoài của tầng ngoài cùng, càng đi vào sâu thảm thực vật càng phát triển đa dạng hơn, thậm chí có một số loài cây ăn thịt sẽ bất chợt tấn công những thứ đi ngang qua, hoặc một số loại hoa xinh đẹp tỏa ra mùi hương thơm ngát ngọt ngào dụ dỗ con mồi tiến đến, sau đó sẽ phóng ra nọc độc làm tê liệt con mồi, cuối cùng chậm rãi cắn nuốt chất dinh dưỡng để nuôi cơ thể.
Hàn Băng cũng gặp được một số loại thảo dược quý hiếm, không cần nói hai lời đã được Tư Đồ Vũ Thiên chủ động khom lưng xuống cẩn thận đào lên, cất trong ống trúc rồi đeo bên hông, ngay cả hạt giống rơi rụng xung quanh cũng được hắn tỉ mỉ nhặt vào không ít.
Dưới sự hỗ trợ của linh khí cùng tinh thần lực, hai người tựa như gắn thêm bản đồ đánh dấu trước trong đầu, những nơi có linh thú mạnh mẽ trấn giữ đều sẽ lựa chọn đi đường vòng, nơi nào phát ra sinh cơ thể hiện thảo dược quý hiếm đều sẽ ghé qua xem xét một chút, nếu không có linh thú quá mạnh mẽ sẽ tiến lên tấn công, cướp lấy thảo dược sau đó bỏ đi, để lại một đám linh thú kêu gào tức giận không nơi phát tiết, cuối cùng gặp được đám người đi sau, điên cuồng tấn công trả thù.
Chỉ qua một ngày, Hàn Băng đã thu thập được không ít dược liệu trân quý, sau đó liền không giấu giếm Tư Đồ Vũ Thiên, ngay trước mặt hắn thu tất cả vào trong trữ nạp giới, rồi đơn giản giải thích trữ nạp giới của nàng từ đâu mà có, tác dụng là gì cho hắn hiểu.
Tư Đồ Vũ Thiên nghe xong liền xoa xoa đầu nàng, nghiêm túc nói.

"Băng Nhi không được để cho người thứ ba biết nàng có bảo vật như vậy, có biết không?"
Hàn Băng mỉm cười gật đầu, nàng hiểu ý nghĩa của việc hoài bích có tội nên sẽ không bao giờ để cho người khác biết.

"Ta chỉ nói cho huynh thôi."
Một câu nói như vậy khiến trái tim mỗ nam nhân đập loạn như ngựa mất dây cương, ôm chặt nàng hôn một hồi mới chịu dừng lại, sau đó liền nhanh chóng chạy đi săn một con linh dương lớn rồi làm sạch, chuẩn bị một bữa tối lớn cho Hàn Băng.
Mà Hàn Băng sau khi nhìn thấy con linh dương lớn bằng cả người mình được nam nhân khiêng trên vai về có chút không biết nên nói gì, im lặng huy kiếm chặt xuống một ít củi trên thân cây to to đằng xa, vài ba động tác đã tạo thành một bếp lửa đơn giản.
Tư Đồ Vũ Thiên chia đôi linh dương ra, một nửa đưa cho Hàn Băng cất vào trong trữ nạp giới để lần sau ăn, còn một nửa thì trực tiếp xiên lên que gỗ đặt lên lửa quay.
Sau khi cất một nửa thịt linh dương đi, Hàn Băng lắc đầu nhìn động tác thuần thục của nam nhân, lôi ra mấy lọ gia vị, chậm rãi chế biến rồi ướp thịt linh dương.

"Để ta làm cho huynh ăn.

Trước đây huynh thường ăn như vậy sao?"
"Đúng vậy, trước đây đều do A Nhất cùng A Nhị nướng thịt, hai người bọn họ cũng đều trực tiếp vứt lên lửa nướng như này." Dù sao thì bọn họ cũng không có thời gian để mang theo các loại gia vị, trong đầu đều chỉ nghĩ mang theo nhiều đan dược và thuốc độc nào sẽ tốt nhất mà thôi.
Hàn Băng nhìn thấy ở gần ngay đó có mọc một bụi thì là liền đi qua hái lên, cắt nhỏ rồi rắc lên thịt nướng, mùi thơm trong nháy mắt được phóng đại lên một tầng mới, Tư Đồ Vũ Thiên lần đầu tiên được ăn đồ mà người thương nấu, có chút mong đợi nhìn động tác của nàng.
"Huynh ăn thử xem." Hàn Băng đưa một xâu thịt xiên được nướng chín đến trước mặt hắn, trong lòng cũng có chút hồi hộp, sợ đồ ăn nàng làm không hợp khẩu vị của hắn.
Thịt linh dương đã được Hàn Băng cắt mỏng lại rồi quết một lớp gia vị, sau khi nướng chín bên ngoài vàng rộm bên trong mềm mại, chỉ cần cắn một miếng, thịt nước sẽ trào ra vừa ngọt vừa thơm, trực tiếp cướp mất đầu lưỡi của người thưởng thức, ăn không muốn dừng lại.
"Ngon lắm.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui