Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo


Đệ tử của gia tộc vươn tay bắt lấy gói khăn tay, cẩn thận mở ra nhìn, sau khi xác nhận quả thật là Thiên Ngọc Ích thảo liền xoay người rời đi, ngay cả một chữ thừa thãi cũng không phát ra, hành động cực kỳ gọn gàng dứt khoát.
"Công tử." Đệ tử hai tay kính cẩn dâng gói khăn tay lên cho một nam nhân tuấn tú.
Nam nhân được gọi là công tử chậm rãi nhận lấy khăn tay nhìn qua, sau đó gật đầu một cái, vị đệ tử đó liền nhanh chóng đi về hàng, nghiêm túc đứng phía sau không ngó nghiêng không mở lời.

Ánh mắt vị công tử kia như có như không liếc nhìn về vị trí của Hàn Băng cùng Tư Ðồ Vũ Thiên vừa đứng, có chút suy nghĩ sâu xa.
Vừa rồi hình như y cảm nhận được có hơi thở của người sống ở đó, chẳng lẽ là sai rồi?

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.


.

.

.

.

Tư Đồ Vũ Thiên cùng Hàn Băng ngay lúc mấy vị đệ tử gia tộc tham đấu đã rời đi, hai người cùng nhau đi thẳng vào trung tâm rừng rậm.

Mặc dù tốc độ của hai người rất nhanh nhưng bởi vì Hàn Băng nhiều lúc sẽ dừng lại để đào thảo dược nên vẫn bắt gặp được một vài đoàn đội đang thăm dò gần đó, mỗi lần như vậy, Hàn Băng đều kéo theo mỗ phúc hắc bên cạnh đi theo một hướng khác.
Dù sao thì hơn bảy trăm người chỉ chọn lại một trăm người, những kẻ đang mò mẫn dò đường đi kia cũng không phải là kẻ ngồi chơi không, lỡ như nhìn thấy hai người đơn độc đột nhiên nảy sinh tâm tư đen tối, muốn đem tâm lý giết địch để giảm bớt đối thủ tương lai hóa thành hiện thực, vậy hai người sẽ gặp rắc rối.
Hàn Băng cảm thấy, thời gian đánh giết với những kẻ đó thà đem đi làm đồ ăn ngon cho Tư Đồ Vũ Thiên còn thích hơn.

Về phần mỗ nam nhân nào đó vẫn luôn nghe theo lời của nương tử, nàng chỉ hắn đi đông hắn liền đi đông, nàng bảo hắn đi tây hắn tuyệt đối không đi nam bắc, hận không thể treo trên người nàng một phút không rời.
Đến ngày thứ tư, Hàn Băng đã đi đến rìa ngoài trung tâm phía bên kia hòn đảo, nếu nàng muốn liền có thể đến vị trí mục tiêu bất cứ lúc nào, nhưng giữa đường lại vô tình nhìn thấy Chu Thi quả sắp chín, liền kéo Tư Đồ Vũ Thiên dừng lại chờ đợi.
Chu Thi quả là một loại thảo dược cực kỳ quan trọng trong Tái Thân đan, có công dụng tái tạo da thịt gân cốt, chỉ cần là người còn sống dù mất hết tay chân thì khi uống vào Tái Thân đan, nội trong mười ngày nửa tháng đều sẽ mọc lại như cũ.
Bên cạnh Chu Thi quả có một Tam Đầu xà linh thú canh giữ.

Linh thú này là một loài rắn biến dị của đại lục Chiêu Ngọc, ba cái đầu của nó không nằm chung một vị trí, cả người nó chia ra thành hai cái cổ, cổ phía trước có hai đầu rắn đang thè lưỡi cảnh giác nhìn xung quanh, cổ phía sau có thể xem thành một cái đuôi cũng có một đầu xà lim dim nhắm mắt.
Theo thời gian ước tính thì Chu Thi quả còn khoảng hai khắc nữa sẽ bắt đầu quá trình hóa chín, Hàn Băng phải nhân cơ hội này hái Chu Thi quả và cất đi, nếu để quả tự rụng xuống thì sẽ mất đi hoàn toàn dược tính của thảo dược.
"Vũ Thiên, huynh xử lý hai cái đầu phía trước, ta hạ cái đầu phía sau, được không?" Hàn Băng cùng Tư Đồ Vũ Thiên đang lấp ở một tảng đá lớn gần đó khẽ nhỏ giọng thảo luận.
"Không cần, nàng chỉ cần hái Chu Thi quả thôi, còn Tam Đầu xà để một mình ta giải quyết là được." Mỗ nam nhân ngay lập tức lắc đầu từ chối, hắn không muốn để nàng rơi vào nguy hiểm dù trong tình huống an toàn nhất.

Hàn Băng nhìn đối phương một hồi, biết bản thân sẽ không thể lay động quyết định của hắn liền thở dài một hơi, mặc dù trong lòng đã mềm mại đến rối tinh rối mù nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện ra, từ trữ nạp giới lấy ra một thanh kiếm đen tuyền tinh xảo.
"Cho huynh."

Tư Đồ Vũ Thiên nhận lấy thanh kiếm khẽ lật qua lật lại nhìn một cái, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc cùng tán thưởng.

"Đây là tín vật định tình sao?"
"...!Không phải, đây là quà của mẫu thân đại nhân tặng cho...!con rể tương lai." Hàn Băng mím môi nói, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ hơi ửng hồng.
"Ra là quà ra mắt của nhạc mẫu a! Vi phu sẽ cẩn thận dùng nó thật tốt." Nắm chắc thanh hắc kiếm trong tay, Tư Đồ Vũ Thiên hơi cúi người ghé sát vào tai Hàn Băng nói nhỏ, trong giọng nói không chút che giấu tia trêu ghẹo cùng vui vẻ.
"Được rồi, huynh chuẩn bị đi, đừng để bản thân bị thương." Mỹ nữ bị nam nhân xấu xa chọc ghẹo thoáng ngượng ngùng đẩy đầu hắn, giả vờ nghiêm túc nhìn về phía Chu Thi quả.
"Băng Nhi cũng phải cẩn thận."
Hai người chớp lấy thời gian, phối hợp vô cùng ăn ý, một người tấn công linh thú dẫn dụ nó cách xa mục tiêu, một người nhanh tay hái thảo dược ném vào trong không gian.

Hàn Băng phi thân đến bên cạnh Chu Thi quả, cẩn thận quan sát cũng nhẩm tính thời gian, cảm nhận mùi hương thơm nhẹ đang tỏa ra xung quanh của quả chín liền vươn tay hái xuống cả chùm quả cho vào hộp gấm được chuẩn bị trước rồi cất vào trữ nạp giới.

Nhìn thân cây vẫn xanh tươi như cũ, Hàn Băng không chút do dự cắm thẳng mũi kiếm xuống mặt đất mềm, vài ba động tác đã đào cả gốc lẫn rễ cây lên, thu vào trong không gian Vô Thần.

Vừa quay người lại đã nhìn thấy Tư Đồ Vũ Thiên mỉm cười từ xa bay tới, tay trái là hắc kiếm tinh xảo nàng đưa cho, tay phải là một cái đầu rắn vẫn đang nhỏ máu đỏ tươi.

Nam nhân vứt đầu rắn xuống một bên, cẩn thận kiểm tra xem nàng có bị thương hay không, mới tuốt kiếm chẻ đôi đầu rắn ra, lộ ra một viên ngọc màu xanh lục bên trong phần não của nó.

"Đây là gì vậy?" Hàn Băng nhận lấy lục châu nhỏ bằng móng tay từ tay Tư Đồ Vũ Thiên nhíu mày nghi hoặc.

"Ta cũng không biết, nhưng có lẽ là đồ tốt, cho nàng." Mỗ nam nhân cúi đầu cụng trán nàng một cái cưng chiều nói.

"Di chuyển trước đã rồi tìm hiểu nó sau."
Nghe thấy tiếng động từ xa phát ra, có lẽ một đoàn đội nào đó sắp đến nên Hàn Băng đơn giản nhét lục châu vào trong trữ nạp giới, cùng Tư Đồ Vũ Thiên phi thân bay đi, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Mà nơi hai người vừa đứng, chỉ nửa khắc sau đã xuất hiện một nhóm người mặc y phục màu vàng thống nhất, kẻ dẫn đầu chính là nam nhân đeo mặt nạ quỷ dữ mà Hàn Băng từng nhìn chăm chú.


"Nơi này không có gì quý hiếm cả." Một nam tử đứng cạnh nam nhân đeo mặt nạ quỷ quan sát xung quanh một lượt rồi kết luận.

"Không, là chúng ta tới chậm." Mặt nạ quỷ lắc đầu, đi đến cạnh một gốc cây gần đó, hạ thấp người nhặt lên một miếng vảy rắn cứng cáp màu trắng đục.

"Nơi này đã có người từng đi qua, thời gian hẳn là không quá lâu."
Vết tích xô xát giao chiến nhìn có vẻ vẫn còn rất mới, nam nhân mặt nạ quỷ âm thầm suy đoán thời gian 'người' nào đó vừa rời khỏi đây.

Nhóm người lại đi thêm một đoạn nữa, bước đến gần vị trí Hàn Băng vừa đứng, nhìn thấy đầu linh xà bị bổ đôi nằm lăn nóc trên mặt đất không nhịn được mà khẽ hít sâu vào một hơi sợ hãi thán phục.

"Đây là..." Một đệ tử trong hàng tiến lên xem xét đầu linh xà.

"Đây là một đầu của Tam Đầu xà linh thú, một linh thú rất mạnh cùng hiếm thấy trên đại lục."
Nam nhân mặt nạ quỷ lạnh nhạt nhìn đầu rắn bê bết máu dưới đất không cho ý kiến, ánh mắt đảo qua gò đất lộn xộn gần đó, hiểu được phần nào mọi chuyện.

"Chúng ta tiếp tục di chuyển thôi."
"Vâng."

.

.

.

.

.

.

.


.

.

.

.

.

.

.

Hàn Băng cùng Tư Đồ Vũ Thiên di chuyển một mạch trong sâm lâm, vì là ngày cuối cùng, lại không biết đã có người nào đến đích trước chưa nên hai người cũng không dừng lại, trực tiếp phi thẳng tới đầu bên kia của hòn đảo.

Dùng ba canh giờ liên tục di chuyển, càng gần rìa ngoài cùng, không khí ấm áp mát mẻ càng thêm rõ rệt.

Không giống như ở đầu bên kia khi mới tới đều là sương mù che khuất tầm nhìn, đầu bên này của hòn đảo là một nơi có một bầu không khí vô cùng ấm áp trong lành, thảm cỏ mềm mại trải dài thật dài, nơi chính giữa còn có một bếp lửa trại được đốt sẵn đang cháy tí tách nướng thịt.

Nhìn thời gian hiện tại có lẽ là mới tới giờ Tý (23_1 giờ), một nam tử y phục trắng ngà ngồi cạnh đống lửa đang cho thêm củi khô, nhìn thấy có hai người đến đầu tiên cũng không tỏ thái độ gì.

Một đệ tử bạch y khác nhìn thấy có người đến liền đứng dậy, ôn hòa cất tiếng.

"Chúc mừng hai vị đại hiệp là người đầu tiên đặt chân tới bên này của hòn đảo."
Đầu tiên sao?!
Hàn Băng cùng Tư Đồ Vũ Thiên bốn mắt nhìn nhau, sau đó quét mắt một lượt xung quanh, quả thật là không nhìn thấy người tham gia nào khác, chỉ có mười vị đệ tử bạch y đang tụ lại một chỗ nghỉ ngơi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận