Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo


Lần giao chiến này có rất nhiều người bị thương, ngay cả đội của mấy vị đệ tử bạch y cũng có hai người bị thương nhẹ, những thành viên của đội khác người thì bị chảy máu kẻ thì mất tay mất chân, người chết cũng không dưới hai mươi người.
"Huynh có bị thương không?" Hàn Băng quay qua nhìn Tư Đồ Vũ Thiên một lượt lo lắng hỏi.
"Phu quân của nàng không yếu ớt như vậy, chỉ là một con khỉ to xác mà thôi, làm sao có thể khiến vi phu bị thương được chứ." Mỗ nam nhân tự kiêu xoa loạn tóc nàng đầy cưng chiều, cả người bởi vì được mỹ nhân quan tâm mà như muốn bay thẳng lên trời.

Chỉ là một con khỉ xấu xí, nếu không phải không muốn máu tanh dính vào người Hàn Băng, có khi nó đã chết từ lúc lao đến tấn công hắn rồi.
Xác nhận hắn quả thật không bị thương ở đâu, Hàn Băng cũng không hỏi thêm điều gì nữa, hai người yên lặng nhìn bãi chiến trường hỗn loạn tìm một chỗ sạch sẽ rồi dừng chân.

Trong những người đã chết có gần mười người đã nhận được số thẻ trúc khắc số kí hiệu, vị đệ tử ôn hòa sau khi tổng quát lại số lượng, tiếp tục phát hết hai mươi ba thẻ bài tử trúc còn lại.

"Khoan đã, vậy còn những người đã chết kia thì sao? Họ chết rồi, thẻ trúc có thể thu về được không!" Một người tham gia không hiểu chỉ vào thi thể đầy máu dưới đất, trong lòng thầm lo lắng cho đối thủ tương lai của bản thân sẽ nhiều lên.

"Thẻ đã phát ra không thể thu hồi hay chuyển nhượng cho bất kỳ người nào khác." Đệ tử ôn hòa trả lời.


"Số vị trí chỉ còn lại hai người, sau khi có thêm hai người sẽ trực tiếp chốt lại số thẻ và di chuyển đến nơi diễn ra thử thách thứ hai."
Y vừa dứt lời, trong rừng đã vang lên tiếng gió loạt xoạt, hai bóng dáng một đen một xanh nhanh chóng phi ra, người mặc huyền y là nam tử phát ra hắc khí của ma hắc thạch.

"Số người đã đủ, tại hạ tuyên bố trận thử thách đầu tiên đã chấm dứt." Vị đệ tử ôn hòa bước lên đưa thẻ trúc cho hai người vừa đến, giọng nói dõng dạc truyền và tai của mọi người.

Sau đó, một vị đệ tử khác cầm một pháo hiệu giơ thẳng lên trời bắn một cái, pháo hiệu nổ tung ra màu sắc đỏ thắm rực rỡ, chẳng bao lâu sau, một đàn gồm bốn Hoạt Nha linh thú từ xa vỗ cánh bay đến.
"Chúng ta sẽ tiếp tục di chuyển đến vị trí tiếp theo, mọi người ngồi lên lưng Hoạt Nha đi."
Tư Đồ Vũ Thiên không nhiều lời, trực tiếp ôm eo Hàn Băng nhảy thẳng lên lưng linh điểu.

Lần này Hoạt Nha đã đậu thẳng xuống đất, muốn leo lên chẳng mất bao nhiêu công sức nên mọi người an ổn vị trí rất nhanh, mỗi một linh điểu chở nhiều nhất là ba mươi người.
Một nửa số đệ tử bạch y ở lại trên đảo chờ đợi nhóm người tham gia chưa tới, một nửa chia ra ngồi trên lưng Hoạt Nha, điều khiển bọn chúng bay về một phương hướng.

Những người tham gia còn lại trên đảo khi chạy tới chỉ thấy một cánh đồng cỏ tàn tạ cùng năm đệ tử bạch y, sau khi nghe thấy số người đã đủ liền cực kỳ thất vọng mà ngã quỵ xuống đất, cuối cùng được phát hai viên đan dược tăng sức mạnh mới đỡ hơn một chút, sau đó lại ngồi trên lưng Hoạt Nha linh thú an toàn trở lại thành Phục Hoàng.


Những thí sinh bị lạc hoặc bị thương khác trong sâm lâm cũng được cứu ra trị thương, sau đó đồng loạt đưa về lục địa.

Chuyến di chuyển lần này lâu hơn lần trước hai canh giờ, ngồi trên lưng quạ tròn một ngày, mọi người sắp đói đến lả người cuối cùng mới được đặt chân xuống đất liền.

Nơi này cũng là một hòn đảo nhỏ trên vùng biển xám, so với hòn đảo trước thì diện tích đảo lần này nhỏ hơn rất nhiều.
Trên đảo có một vài căn nhà nhỏ dựng lên, cũng có người dân sinh sống hoạt động.

Năm đệ tử bạch y dẫn mọi người đến một ngôi làng nhỏ gần dãy núi cao vút, trao đổi vài câu với người dân nơi đó, thành công thuê lại vài căn nhà nhỏ đủ cho gần một trăm người ở.
"Thôn dân rất lương thiện cùng hòa nhã, nếu mọi người muốn đồ ăn, có thể cùng bọn họ trao đổi một chút.

Tại hạ cảnh báo trước, đừng tùy tiện sử dụng sức mạnh cùng bạo lực với thôn dân.


Mọi người nghỉ ngơi đi, sáng ngày mai chúng ta sẽ thi đấu vòng hai." Đệ tử ôn hòa đơn giản nói với tất cả mọi người vài câu sau đó liền rời đi.
"Chúng ta đi tham quan nơi này một chút đi." Hàn Băng nhìn xung quanh một hồi xong liền đề nghị.
"Được." Đối với đề nghị của người thương, Tư Đồ Vũ Thiên chưa từng từ chối lần nào.
Hai người tay trong tay đi dạo quanh thôn nhỏ một vòng, sau đó đi đến ven bờ biển nhìn ngắm sinh hoạt của thôn dân, cảm giác bình yên thanh thản khiến lòng người chợt trở lên nhẹ nhõm thoải mái.
Nước biển gần bờ không còn là màu xám xịt không chút sự sống như bên ngoài biển khơi kia, nước biển ở gần khá trong suốt pha lẫn chút xanh thẳm của bầu trời, các loài tôm cá cùng tảo biển vô cùng phong phú, cung cấp nguồn sống cho cả hòn đảo nhỏ.

Ngoài các loại lương thực nhận được từ biển khơi, người dân còn rất biết trồng trọt chăn nuôi các loại thú nhỏ như lợn rừng, gà rừng, thậm chí ngay cả trâu rừng cũng được bọn họ nuôi nhốt, cuộc sống sung túc đầy đủ không lo ngày mai khiến người dân nơi này nhìn qua rất tươi vui hạnh phúc.
Bên bờ biển có một vài ngư dân đang kéo lưới bắt cá, Hàn Băng nhìn thu hoạch của bọn họ có những đồ gì liền nảy ra một vài suy nghĩ, kéo tay Tư Đồ Vũ Thiên đi tới gần, chủ động trò chuyện.

"Xin làm phiền một chút, bọn ta là người đến từ bên ngoài, nhìn thấy hải sản của ngươi rất tươi mới, muốn trao đổi một ít, không biết có thể lấy gì để trao đổi?"
Ngư dân được hỏi là một thanh niên da ngăm đen dung mạo ưa nhìn, thấy người tới bắt chuyện là nữ tử có hơi ngạc nhiên, nhưng khi nhìn đến bàn tay đan xen mười ngón của hai người liền hiểu ra, mỉm cười thoải mái.

"Hai vị là lần đầu đến nơi này phải không? Chỗ cá này hai người muốn ăn bao nhiêu liền lấy về đi, ta không cần đồ vật trao đổi gì đâu."
Hàn Băng nhìn thấy bên trong có một ít cá biển tươi đang giãy giụa và sò biển, nhím biển cùng một ít rong biển đỏ liền không hề cố kỵ mà tiến lên chọn nhặt.

Thanh niên ngư dân rất nhiệt tình mà đưa cho nàng một cái rổ để đựng, sau khi đổ hết đống hải sản ra thuyền cạn liền tiếp tục quăng lưới về một phía, sau đó lôi một cái lưới khác.

Lựa chọn một hồi đủ nguyên liệu cho bữa tối, Hàn Băng đưa rổ đồ ăn cho mỗ nam nhân bên cạnh, bản thân lôi ra một thỏi vàng lớn đặt xuống đống hải sản, chào tạm biệt thanh niên xong liền sóng vai cùng Tư Đồ Vũ Thiên đi về.
Trong sân nhà nhỏ của người dân, ở cùng Hàn Băng còn có vài người khác, bọn họ nhìn thấy hai người mang theo thức ăn trở lại, ánh mắt dán chặt vào thức ăn thi nhau nuốt nước bọt, sau cùng lại lôi lương khô vô vị ra cắn.
Hàn Băng trao đổi với Tư Đồ Vũ Thiên vài chuyện cần thiết để hắn đi làm, nàng thì lấy một ít nước sạch trong lu nhỏ rửa sạch đống hải sản đã xử lý xong, đợi Tư Đồ Vũ Thiên ôm củi về liền nhanh chân đi vào bếp, dưới sự hỗ trợ của nam nhân, vui vẻ nấu xong một bữa tối ngon lành.

"Huynh ăn thử món cá kho này xem." Hàn Băng gắp cho hắn một miếng cá biển kho tộ cực kỳ thơm vào bát, ánh mắt hiện lên tia mong chờ.
"Rất ngon! Vi phu chưa từng ăn được món cá kho nào ngon như vậy!" Tư Đồ Vũ Thiên thật lòng khen ngợi tay nghề của nàng, chiếc đũa trên tay cũng không dừng lại mà gắp một khối gạch nhím biển vào bát Hàn Băng.

"Băng Nhi cũng ăn đi, nhân lúc còn nóng ăn nhiều một chút."
Hàn Băng làm tổng cộng ba món mặn một món canh, canh là canh rong biển đỏ nấu với sò biển, nước canh trong như hồng phỉ thúy lại ngọt thơm tựa như thịt tôm biển, Tư Đồ Vũ Thiên uống liên tục hai bát vẫn cảm thấy chưa đã thèm.
"Để lần sau ta mua nhiều rong biển hơn một chút rồi nấu lại cho huynh ăn." Hàn Băng mỉm cười nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ có nên thử tìm cách trồng ít rong biển đỏ trong không gian hay không để sau này muốn ăn cũng sẽ có sẵn nguyên liệu.
Hai người ngồi ăn xong bữa tối dưới sự ghen ghét của những người khác trong nhà, sau khi ăn no, mỗ nam nhân liền kéo tay Hàn Băng đi dạo một vòng để tiêu thực, không ngờ lại gặp được một cảnh tượng vô cùng bất ngờ.
Trước khi rời đi, vị đệ tử ôn hòa kia đã nhắc nhở mọi người không nên gây gổ cùng tấn công thôn dân, nhưng có một vài kẻ không cho vào tai, nhìn thấy thôn dân dọn đồ ăn lên liền tiến đến gào thét muốn cướp.
"Làm sao? Lão tử nhìn trúng đống đồ ăn rách nát của các ngươi chính là may mắn của các ngươi, bây giờ lại còn dám từ chối? Có tin lão tử tay không vặt đầu các ngươi xuống làm cầu để đá không?"
Ôi đã đói rồi còn thấy đồ ăn đồ uống, thật đúng là tra tấn dạ dày mà!!!! Muốn ăn mỳ cay quá đi, ăn cả cơm sườn và thịt nướng nữa, aaaa thèm!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận