Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo


Sau khi khế ước chủ chết đi, linh thú khế ước ngay lập tập bị thu vào trong giấy khế ước bắn thẳng lên trời rồi di chuyển về nơi lần đầu tiên nó bị ký kết, sau khi đến nơi, giấy khế ước sẽ thả linh thú đó ra rồi tan thành tro bụi, mọi ràng buộc với nhân loại cũng hoàn toàn biến mất.

Sau Hàn Băng còn ba trận đấu cuối cùng, mỗ nam nhân muốn cùng nàng trở lại tửu lâu nhưng Hàn Băng lại từ chối muốn xem tiếp, nàng muốn biết đối thủ tương lai của nàng là ai, có những chiêu thức tấn công như thế nào, vũ khí cùng linh thú khế ước là gì.

Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.

Dù nàng và Tư Đồ Vũ Thiên có mạnh đến đâu đi chăng nữa nhưng khinh thường đối thủ là một chuyện không nên, phải biết rằng một con kiến nhỏ có thể giết chết một con vật to hơn nó gấp vạn lần.
Dưới sự kiên trì của Hàn Băng, Tư Đồ Vũ Thiên nuông chiều đồng ý, ở lại xem nốt ba trận đấu cuối cùng, đến khi hoàn toàn kết thúc, bầu trời trên đầu đã ngả đen, mặt trăng cùng các tinh tú thi nhau phát sáng, rải rác trên khắp cả trời không.
Tô Quân thông báo cuộc đấu lôi đài lần hai sẽ được tổ chức vào ba ngày sau, những người bị đánh bại đều được phát một lọ đan dược quý hiếm cùng vài cây thảo dược có thuộc tính tăng sức mạnh, sau đó được người hộ tống trở lại lục địa.

Ba mươi tám người giờ chỉ còn lại mười chín người tranh vị trí đi tiếp, cũng tương đương với việc sẽ có mười người được đến Linh Pháp đảo.

Nghe xong thông báo, Hàn Băng liền trở về cùng Tư Đồ Vũ Thiên.

Số người giảm đi khiến các tửu lâu càng thêm quạnh quẽ trống trải, bóng dáng người qua kẻ lại cũng thưa thớt cực độ.

Nam nhân huyền y đeo mặt nạ quỷ không tìm tửu lâu khác, vẫn ở lại chung một nơi với hai người.


Ngày mà Hàn Băng chạm mặt đối phương, ngoài trừ có chút ngoài ý muốn ra thì không hề để ý đến nam tử đó thêm lần nào nữa.

Mặc dù có chút nghi hoặc về việc đối phương lấy hắc ma thạch từ nơi nào nhưng Hàn Băng không muốn chủ động hỏi để rước thêm phiền phức cho bản thân.

Tư Đồ Vũ Thiên trở về tửu lâu, việc đầu tiên mà hắn làm chính là đi vào bếp đun nước ấm rồi cẩn thận rửa sạch tay của người thương, đến khi cảm thấy mĩ mãn mới dừng lại.

Ba ngày nháy mắt trôi qua, thời điểm một lần nữa tập hợp tại quảng trường đấu lôi đài, trên mặt ai cũng đều hiện lên sự nghiêm nghị quyết thắng.

Đi được đến tận bây giờ, chẳng ai cam tâm làm một kẻ thua cuộc cả.

Vẫn giống như lần trước, trận đấu được quyết định bởi việc bốc thăm ngẫu nhiên.

Bởi vì lần này số người bị lẻ ra nên sẽ lựa chọn ngẫu nhiên một người không cần phải thi đấu mà trực tiếp tiến vào danh sách những người đến Linh Pháp đảo, người may mắn là một cô nương dung mạo xinh xắn ưa nhìn, tính cách cởi mở hào phóng, là một người tâm tính ổn định.
Sau khi xác định được người may mắn, Tô Quân bắt đầu bốc thăm người đấu trận mở màn, nhìn số kí hiệu trên hai mảnh giấy, lại lướt nhìn một lượt những người đang chăm chú vào y ở bên dưới.

"Trận đấu đầu tiên, mời vị đại hiệp sở hữu thẻ trúc kí hiệu một và vị đại hiệp sở hữu thẻ trúc bảy lên lôi đài."
Hàn Băng quay sang nhìn nam nhân bên cạnh, không ngờ hắn sẽ đấu ngay trận đầu tiên.

"Chú ý an toàn."

"Chờ ta trở lại." Tư Đồ Vũ Thiên cúi người xuống hôn lên trán nàng cách một tấm mặt nạ, sau đó lưu luyến không rời mà buông tay người thương ra, nhảy thẳng lên trung tâm lôi đài.

Tráng hán cầm thẻ trúc số bảy cũng nhanh chân bước lên lôi đài, đồng thời triệu hồi ra ba khế ước thú của mình.

So với Hắc Vân Báo linh thú và Dực Ti Điểu linh thú của ván đấu đầu tiên, lần này gã còn triệu hồi thêm một Tuyết Ngục Hùng linh thú.

Tuyết Ngục Hùng cơ thể cao lớn to gấp đôi loài gấu thông thường, toàn thân trắng đều, hai mắt đỏ tươi như máu, móng vuốt cùng răng nanh dài nhọn sắc bén, chính là biến thể khổng lồ của gấu bắc cực.

Nhìn thế trận không hề cân bằng, vị đệ tử vẫn theo quy trình mà dò hỏi hai thí sinh đã sẵn sàng và đồng ý lập quyết sinh tử hay chưa, sau đó lui về nơi an toàn rồi hô bắt đầu.

Hắc Vân Báo cùng Dực Ti Điểu đồng loạt lao đến tấn công, một trên một dưới giáp chiến muốn dồn Tư Đồ Vũ Thiên vào thế bí, ý đồ muốn hắn rối loạn tay chân phân tán sự tập trung, sau đó Tuyết Ngục Hùng sẽ lao đến chấm dứt đối thủ, kết thúc trận đấu.

Kế hoạch là thế nhưng ngay khi thân hình Hắc Vân Báo đến gần, Tư Đồ Vũ Thiên đã nhanh chóng giơ tay lên đánh một chưởng, cuồng phong từ tay hắn mạnh mẽ bắn ra, một cơn xoáy nhỏ trực tiếp chặn lại báo đen đang nhảy vồ đến, cuốn nó bay thẳng lên trời đập vào Dực Ti Điểu đang phi xuống.

Dực Ti Điểu bị va trúng loạng choạng đập cánh trên không trung, bị dư chấn của trận cuồng phong vừa rồi ảnh hưởng, bay lảo đảo mất vài giây mới hồi hồn, thét lên một tiếng đầy tức giận cùng dè chừng.

Tuyết Ngục Hùng bốn chân chạm đất chạy tới, mặt sàn đấu theo từng bước di chuyển của nó mà rung động không ngừng, tráng hán rút ra bội kiếm chuyên dụng của bản thân, phối hợp cùng lúc phi đến tấn công.

Keeng!!

Tư Đồ Vũ Thiên nhẹ nhàng đưa kiếm lên đỡ lấy móng vuốt sắc bén của gấu trắng, đồng thời dùng vỏ kiếm chặn ngang mũi kiếm của tráng hán đang đâm tới.

Ánh mắt khẽ chuyển động, mỗ nam nhân lạnh lẽo nhìn Tuyết Ngục Hùng một cái, chân trái rút lên đá thẳng vào bụng mỡ của nó.

Loài gấu vốn là da dày thịt béo không biết đau, Tuyết Ngục Hùng lại là linh thú biến dị của đại lục huyền bí này nên lớp da dày bên ngoài càng thêm kiên cố, vậy mà bị Tư Đồ Vũ Thiên đá một cái liền há miệng kêu gào, trong tiếng thét tràn đầy đau đớn khó chịu, cả cơ thể nặng nề khổng lồ khẽ lui về sau rồi ngã ngửa ra sàn đấu.

"Ngục Hùng!" Tráng hán nhìn linh thú của mình bị đau đến kêu gào liền lo lắng, hai mắt nhìn chằm chằm đối thủ không dám lơ là, tiếp đó là tiếp thét dài của Dực Ti Điểu đang lao xuống.

Cổ tay thoáng dùng sức lật một cái, cả người Tư Đồ Vũ Thiên theo đà tạo ra mà nghiêng sang một bên, đánh lệch đi mũi kiếm của tráng hán, lại bật xa ra khỏi vị trí vừa rồi tránh thoát khỏi tầm tấn công từ móng vuốt sắc bén của linh điểu, mỗi một động tác đều vừa vặn hoàn mỹ đến cực điểm như được tạo dựng sẵn, khiến những người chứng kiến không thể rời mắt ra nơi khác.

Khuôn mặt lạnh băng giấu dưới lớp mặt nạ không chút thay đổi, mỗ nam nhân sau khi tránh né Dực Ti Điểu tấn công xong liền giơ tay chém thẳng một đường, kiếm khí từ thanh kiếm lao ra tựa như sấm chớp, chỉ trong nháy mắt đã chém bị thương một bên cánh của linh điểu.

"Dực Ti!!" Tráng hán thấy hai linh thú khế ước liên tục bị thương liền đỏ mắt gào lên, chiến khí dâng cao lao đến tấn công Tư Đồ Vũ Thiên hòng muốn trả thù, trả lại đau đớn mà khế ước thú của mình đã nhận lấy.

Đối với một kẻ mất đi lý trí, khả năng suy nghĩ và không thể kiểm soát được hành động như tráng hán, Tư Đồ Vũ Thiên luôn trực tiếp chém bay đầu.

Bất quá nhìn lại tình huống cùng lý do dẫn đến việc đối thủ bị mất bình tĩnh, Tư Đồ Vũ Thiên chỉ đơn giản giơ kiếm đỡ lấy đòn tấn công, linh khí trong cơ thể truyền vào thân kiếm, chỉ nghe một tiếng 'răng rắc' nhỏ xíu, bội kiếm của tráng hán đã gãy làm đôi.

Không để đối phương kịp kinh ngạc, mỗ nam nhân đã phất tay một cái, cuồng phong nổi lên đánh bay tráng hán ra bên ngoài, trực tiếp ngã lên Hắc Vân Báo đang nằm im bất động dưới đất.

Tô Quân nhìn thấy cả ba linh thú cùng chủ nhân đã bị đánh bay khỏi lôi đài liền gạt đầu ra hiệu.


Vị sư đệ chủ trì lôi đài nhanh chóng bước lên tuyên bố, người thứ hai có thể tiến vào Linh Pháp đảo là hắn.

Bước xuống khỏi lôi đài, không để vào tai người tiếp theo lên đấu là ai, Tư Đồ Vũ Thiên nhanh chân bước đến trước mặt Hàn Băng, cúi đầu nắm lấy tay nàng.

"Ta đã thắng rồi, vậy nên nàng cũng phải thắng."
"Được, chúng ta cùng nhau đi." Hàn Băng mỉm cười gật đầu đồng ý.

Sau đó lại tiếp tục quan sát trận đấu của những thí sinh còn lại, nhìn số lượng khế ước thú sắp đông thành một rừng rậm nguyên sinh, mỗi loài đều có những biến dị khác hoàn nhau khiến Hàn Băng mở mang được thêm càng nhiều kiến thức.
Trận đấu của nàng là trận thứ bảy, đấu gần cuối cùng.

Đối thủ chính là nam tử đeo mặt nạ quỷ cả người toát ra hắc khí của hắc ma thạch.

Huyền y nam tử không triệu hồi khế ước thú giống như Hàn Băng, chỉ sử dụng vũ khí chỉ đơn giản là một thanh bội kiếm.
Đệ tử chủ trì lôi đài hô bắt đầu, cả hai thí sinh ngược lại chẳng có ai động đậy, tựa như hai bức tượng yên tĩnh đứng trong gió.

Thời gian chậm chạp trôi qua, chẳng rõ ai là người chủ động, chỉ thấy một đen một trắng nháy mắt biến thành từng tàn ảnh, tiếng lưỡi kiếm va chạm vang lên không ngừng, hình ảnh hai người chạm rồi tách nhanh đến mắt thường không thể nhìn kịp.
Cuồng phong cùng kiếm khí từ lôi đài bắn ra tán loạn chém lên mặt đất từng vết hằn thật sâu, nếu như thật sự chém trúng cơ thể người, chỉ sợ ngay cả cảm giác đau đớn cũng chưa kịp cảm nhận đã phải đi gặp tổ tiên.
Huyền y nam tử truyền nội lực pha lẫn hắc khí vào trong thân kiếm đánh tới, Hàn Băng đưa linh khí vào thân vũ khí đỡ lại, hai người chớp mắt đã qua hơn trăm chiêu mà chưa phân thắng bại.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận