Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt

Hừ hừ, không muốn cho ta đi, ta sẽ âm thầm đi theo.

Cơ Thần Tinh trong lòng đắc ý, thò đầu ra ngoài thùng gỗ, mắt to tròn vòng vo vài vòng, xác nhận không có người tiếp cận nơi này, liền móc từ trong gói đồ ra hai miếng bánh. Hắn theo một đường, đến bây giờ còn không có ăn cơm đâu, chỉ có thể thừa dịp không có người trông coi hàng hóa hắn mới đi ra ngoài hít thở không khí, thuận tiện ăn để bổ sung thể lực.

Đợi đến thuyền đi xa, hắn lại đột nhiên hiện thân, khi đó mẫu thân khẳng định sẽ không lại đưa hắn trở về.

Hắc hắc, hắn thật sự là quá thông minh!

Hai miếng bánh đậu xanh vào bụng, Cơ Thần Tinh nghe được có tiếng bước chân tới gần, lập tức chui về trong thùng gỗ, lúc quay trở về hắn còn bò lồm ngồm nhìn rất giống con sâu lông.

Tiếng bước chân đã càng ngày càng gần, Cơ Thần Tinh vểnh tai nghe, gần như có thể xác định là hai người lớn.

“Ngươi nói chủ tử vì sao muốn đưa gạo đi Đông Diệu?” Trong đó một người hỏi.

“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy mặt Bạch chủ tử, trước kia lúc ở Họa Vũ lâu khi gặp chúng ta đều là đội một chiếc mặt nạ màu đỏ, ta thật không nghĩ tới, chủ tử lại là một nam tử trẻ tuổi như thế.” Tên còn lại có chút cảm khái nói.

“Ha ha, ngươi đừng bị vẻ bề ngoài của chủ tử mê hoặc, theo lời Thu Diệp cô nương, vị chủ nhân này mà nổi giận là thật khủng bố, giết người không chút nào chùn tay.”

“Ta chưa thấy qua Bạch chủ tử giết người, nhưng lần này Bạch chủ tử cố ý chọn những người biết bơi, ta nghĩ hẳn là đến lúc chúng ta đại triển thân thủ.”

Hai người lại nói chuyện phiếm một hồi, vừa tán gẫu vừa vào trong kho gạo kiểm tra một lần. Nói là giả dạng làm thương nhân buôn lương thực, kỳ thực trong kho gạo cũng chỉ có năm sáu túi, còn lại hơn hai mươi túi tất cả đều là bông vải cùng vải dệt.

“Kiểm tra một lần rồi, không vấn đề gì.”

“Đi bẩm báo lại Bạch chủ tử một chút.”

Tiếng bước chân càng ngày càng nhỏ, hai người đã đi xa. Tiểu nhân trong hộp nhỏ lại lập tức thò đầu ra.

Bởi vì hai người này là phụ trách con thuyền thứ hai, mà con thuyền thứ hai và con thuyền thứ ba rõ ràng có chút khoảng cách. Cho nên mỗi lần hai người báo tình huống ngocthuybđ, đều sẽ sử dụng khinh công bay qua. Mà một màn này vừa đúng rơi vào trong mắt một người phía xa.



“Bạch chủ tử, thuộc hạ đã kiểm tra kho hàng một lần rồi, không có vấn đề gì.” Trương Nghị nhìn công tử áo trắng thở dài bẩm báo nói.

Thủy Y Họa ừ một tiếng, hai mắt nhìn về nơi xa nào đó, phân thần nhìn hai người liếc mắt một cái, cười nhạt nói: “Đều đi nghỉ ngơi đi, khoảng ba ngày nữa là có thể đến huyện Lệ của nước Đông Diệu rồi.”

“Chủ tử đang nhìn cái gì?” Thu Diệp theo tầm mắt của nàng nhìn về phía xa xa, mơ hồ nhìn đến một điểm nhỏ, “Là thuyền của thương lái! Xem vải bạt trên thuyền, hẳn là từ Lam Đằng.”

Y theo tốc độ của bọn họ, chỉ sợ không được bao lâu, hai chiếc thuyền có thể gặp gỡ. Thật đúng là nghĩ cái gì đến cái đó?

Thủy Y Họa khẽ nhếch miệng, “Nếu bọn họ không có chủ động chào hỏi chúng ta, chúng ta sẽ giả vờ như không có thấy, còn như bọn họ chủ động chào hỏi, lễ thượng vãng lai, chúng ta sẽ đáp lễ.”

Thu Diệp đoán không sai, con thuyền kia đi rất chậm, mà bọn họ chuyến này đi thực vội, chỉ trong thời gian hai ly trà, hai chiếc thuyền đã chạm đầu nhau.

Mắt thấy chiếc thuyền đầu tiên của Thủy Y Họa sẽ vượt qua chiếc thuyền lớn này, trên thuyền kia bỗng nhiên có người cao giọng hỏi: “ Thuyền đối diện là thương đội từ Lam Đằng phải không?”

Thủy Y Họa nhíu mày nhìn Thu Diệp liếc mắt một cái, Thu Diệp hiểu ý, lập tức trả lời: “Đúng vậy! Gia chủ của ta họ Bạch, không biết đối phương là người nào? Có phải cũng là thương đội của Lam Đằng?

Người bên kia giống như đi vào xin chỉ thị của người nào, một lát sau mới lại đi ra trả lời, “ Gia chủ ta họ Diệp, muốn đi Đông Diệu quốc, gặp nhau không bằng ngẫu nhiên gặp, đã đều là từ Lam Đằng, gia chủ ta mời các ngươi lại đây nói chuyện, không biết gia chủ các ngươi có nể mặt không?”

Thu Diệp quay đầu nhìn Thủy Y Họa, thấp giọng hỏi, “Chủ tử, muốn đi qua hay không, thuộc hạ cảm thấy nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, vẫn là đừng đi, cho dù không cho đối phương mặt mũi, cũng không đến mức thẹn quá thành giận giết người diệt khẩu đi?”

Thủy Y Họa lơ đễnh cười cười, “Thu Diệp tiểu nha đầu, nếu là đối phương là thương gia phổ thông thì thôi, nhưng là ngươi xem con thuyền này, bề ngoài nhìn trông rất phổ thông, kỳ thực bên trong có Càn Khôn. Nếu đối phương đã mời chúng ta, cũng không thể không đi.”

Thu Diệp vừa nghe lời này, trợn tròn hai mắt nhìn, cứ thế không thấy được thuyền này có Càn Khôn chỗ nào.

Đang chuẩn bị trả lời, đối phương đã có người mang ván cầu tới, rất nhanh liền đặt lên hai chiếc thuyền.

Thủy Y Họa ánh mắt lạnh lùng, “Nhìn một cái, ta còn không lên tiếng đâu, đối phương cũng đã tự chủ trương rồi.”

Thu Diệp nhìn thấy tình huống này, trên mặt cũng có chút không vui. Đối phương là ai, cũng dám trêu chọc chủ tử!

“Chủ tử, không bằng ta đi qua thay ngài từ chối.”

Thủy Y Họa hơi hơi nâng tay, “Không cần, ta cũng rất tò mò, đối phương đến cùng là loại người nào.”

Trên sàn tàu của đối phương đứng mười mấy người hạ nhân mặc áo vải thô. Người lúc trước hỏi mày rậm mắt to, diện mạo đoan chính, chòm râu cá trê thoạt nhìn trông có hảo cảm.

“ Mời hai vị vào bên trong.” Người râu cá trê đem hai người dẫn tới trong khoang thuyền nói.

Thủy Y Họa lướt mắt nhìn hắn, mang theo Thu Diệp vén mành đi vào.

Nam nhân râu cá trê giống như đang âm thầm quan sát hai người, Thủy Y Họa trong lòng rõ ràng, trên mặt lại như là không có phát hiện.

Con thuyền này nhìn qua không khác gì những con thuyển thông thường, không nghĩ tới bên trong lại hoàn toàn là một bộ dáng khác. Bên trong có một cái bàn, trên tường còn có treo vài bức tranh sơn thủy, nhìn không khác gì phòng khách của những thương nhân. Bên cạnh cửa đứng hai nha đầu diện mạo xinh đẹp, nhìn thấy công tử Thủy Y Họa, cũng chỉ là nhìn nhiều một cái, cũng không có gì thất lễ.

Thủy Y Họa xem thật rõ ràng, trong lòng càng thêm tò mò rồi. Xem ra đối phương lai lịch không nhỏ. Tư thế này, chẳng lẽ là người của Diệp gia?! Vừa rồi người nọ quả thật nói chủ tử nhà mình họ Diệp, như vậy vô cùng có khả năng chính là người Diệp gia!

Một lúc sau, một người đi ra từ phía sau tấm bình phong, tướng mạo tuấn tú, nhưng bởi vì Thủy Y Họa nhìn thấy mĩ nam như Cơ Mộc Ly và Bắc Đường Liệt cùng với Đoan Mộc Lôi Đình, lúc này cũng chỉ cảm thấy nam tử này diện mạo bình thường mà thôi.

Bỗng nhiên nhận thấy được cái gì, Thủy Y Họa không dấu vết nghiêng nghiêng người, thay đổi góc độ đứng thẳng.

Người nọ thấy công tử áo trắng cùng với mỹ nhân đứng bên người hắn, trong mắt thần sắc đánh giá càng thêm rõ ràng.

Chỉ trong giây lát, nam tử trẻ tuổi liền ôm quyền hướng về phía Thủy Y Họa, dùng nụ cười rất chuyên nghiệp nói, “Tại hạ Diệp Tùy Trang, không biết vị huynh đài xưng hô như thế nào?”

Diệp Tùy Trang? Đây không phải là con trai trưởng của Diệp gia sao?

Thủy Y Họa trong đầu suy nghĩ rất nhanh, khách khí trả lời: “Tại hạ Bạch Ly.”

“Bạch huynh mời ngồi. Người tới, rót trà!” Diệp Tùy Trang lập tức sai phái một câu, lại nhìn Thủy Y Họa cười nói: “Ta đã đi trên sông suốt cả một ngày, mới vừa rồi thấy phía sau có thương thuyền, trong lòng cảm thấy thân thiết, liền để người mời Bạch huynh đi lại, Bạch huynh có phải cảm thấy ta rất bá đạo hay không?”

Hắn cười rộ lên làm cho người ta có một loại cảm giác rất dễ thân cận, rất khó làm cho người ta tỏ thái độ với hắn.

Thủy Y Họa cũng cười, chẳng qua ý cười lại chưa đạt đáy mắt, “Diệp huynh khách khí, nếu là thời gian cho phép, tại hạ cũng rất muốn cùng Diệp huynh nói chuyện phiếm, đáng tiếc ta chính đang vội, chỉ sợ không thể lưu lại.”

Diệp Tùy Trang nghe xong lời này, trên mặt ý cười cũng không có thay đổi, “Là ta đường đột rồi. Hôm nay nhìn thấy Bạch huynh, sinh lòng kết giao, không biết Bạch huynh có chịu nể mặt hay không?” Truyện được đăng tại diendan.cm

“Hả? Diệp huynh chẳng lẽ thường xuyên như vậy kết bạn? Ngươi ta mới nói ngắn ngủn một hai câu, không biết tại hạ có điểm nào đáng giá Diệp gia công tử tương giao?” Thủy Y Họa cười như không cười nhìn hắn.

Diệp Tùy Trang hơi sững sờ, giống như là lần đầu gặp được vấn đề này. Nhưng cũng chỉ ngắn ngủn trong nháy mắt, ngay sau đó đột nhiên nhẹ cười ra tiếng, “Ha ha, Bạch huynh sao biết ta không là thật tâm tương giao? Có người chỉ cần nhìn một cái là biết có đáng giá làm bằng hữu hay không. Bạch huynh chẳng lẽ là bởi vì thân phận của ta, cho nên cảm thấy ta đang trêu đùa ngươi?”

Thủy Y Họa làm như có thật gật đầu, “ Đúng vậy, Bạch mỗ chẳng qua là một thương nhân mua bán nhỏ lẻ, thật sự không nghĩ cùng đại gia tộc như Diệp gia có quan hệ, đến lúc đó không duyên cớ làm cho mấy vị huynh đệ khác ghen tị, thật đúng là mất nhiều hơn được.”

Diệp Tùy Trang lần đầu tiên nhíu nhíu mày, “Bạch huynh, ta chỉ là đơn thuần tưởng kết giao bằng hữu, tuyệt không liên lụy tới lợi ích của gia tộc, nói như vậy cũng không được?”

Thủy Y Họa đang muốn cự tuyệt, khóe mắt bỗng nhiên quét đến bóng dáng phía sau bình phong, giọng nói lập tức vừa chuyển, như là bỗng nhiên nghĩ thông suốt cái gì, cười trả lời: “Nếu là Diệp huynh có thể cam đoan tại hạ an toàn, người bằng hữu như Diệp huynh tại hạ đương nhiên là cầu còn không được. Có thể lưu trữ mạng nhỏ, về sau mới có thể quá chút ngày lành.”

Diệp Tùy Trang trong mắt nguyên bản còn có vài phần tán thưởng, nghe xong lời này, vẻ tán thưởng lập tức thu vào, nhưng vẫn cười đến ôn hòa như trước, “Bạch huynh đã đang vội, tại hạ sẽ không giữ, nguyện Bạch huynh thuận buồm xuôi gió, sinh ý thịnh vượng.”

“Nhờ lời lành của Diệp huynh, cáo từ.” Thủy Y Họa giống như có chút thất vọng, hướng hắn ôm quyền, liền “Không nỡ “ rời đi.

Đợi đến công tử áo trắng cùng với tỳ nữ rời đi, Diệp Tùy Trang mới nhìn bình phong, khẽ thở dài: “Xem ra, cảm giác của Lưu công tử cũng có lúc sai, chủ nhân của thuyền kia bộ dạng tuy tuấn tú, nhưng là một người rất sợ chết lại thính dùng kiểu lạt mềm buộc chặt.”

Nói xong, ngay chính hắn đều lắc lắc đầu, thất vọng nói: “Đáng tiếc bề ngoài đẹp như vậy.”

Phía sau bình phong bỗng nhiên vang lên một trận cười sáng sửa, ngay sau đó có hai vị công tử đi ra. Người đi phía trước mặc một thân cẩm bào màu tím, phong thái lỗi lạc, khí độ bất phàm, diện mạo càng là cao nhã tuấn mỹ, sau hắn một bước nam tử mặc một thân màu vàng nhạt, khí chất nho nhã.

Hai người đúng là thái tử Văn Nhân Lưu của Lam Đằng và quân sư Lê Tử Ngọc.

“Tùy Trang, nhãn lực của ngươi xa không kịp Tử Ngọc.” Văn Nhân lưu cười nói, thanh âm bay bổng.

Diệp Tùy Trang nhíu mày, “Lưu công tử ý tứ là, Bạch Ly đáng giá tương giao? Hơn nữa ta đánh giá người này là sai?”

Một bên Lê Tử Ngọc cười vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Diệp lão huynh, nhãn lực của ngươi trước sau như một đều kém, khà khà, thật không hiểu ngươi là thế nào sống ở Diệp gia cho đến bây giờ?”

Diệp Tùy Trang có chút ảo não trợn mắt nhìn hắn, lập tức kiêu ngạo trả lời: “Có Tùy Phong che chở ta, ta tự nhiên không chết được. Tốt lắm, [email protected] các ngươi dù sao cũng phải nói với ta chỗ sai lầm rồi đi? Người nọ rõ ràng là dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, ngay từ đầu ta quả thật bị hắn lừa, cho rằng hắn là một người có cá tính, ai đoán còn chưa có hỏi vài câu, hắn liền bắt đầu nịnh bợ ta rồi. Chẳng lẽ người như vậy còn không tính tiểu nhân?”

“Không là giả, phản ứng ngay từ đầu mới là tính cách thật của hắn, người này có nội lực, sau này có lẽ là cảm ứng được hơi thở của ta cùng Tử Ngọc, cho nên mới sửa lại thái độ.” Văn Nhân Lưu ánh mắt sáng quắc nhìn về phía ngoài cửa sổ, nơi đó vừa vặn là con thuyền của Bạch Ly. Lúc hắn nghiêng người tiến vào khoang thuyền, tuy rằng chỉ là thoáng nhìn, Văn Nhân Lưu lại vẫn là thấy được khuôn mặt này.

Ha ha, bản cung dự cảm không sai, chúng ta lại thấy mặt, Thủy Y Họa.

Diệp Tùy Trang lại bắt đầu hồi tưởng biểu cảm mới vừa rồi của Bạch Ly, càng nghĩ càng cảm thấy Lưu công tử nói đúng.

“Lưu công tử nhìn chằm chằm vào Bạch Ly, chẳng lẽ là nhận thức hắn?” Lê Tử Ngọc theo tầm mắt của hắn xem qua, đã nhìn không tới bóng dáng của Bạch Ly. Nhưng mà, trong lòng hắn luôn có một loại cảm giác rất quái dị.

Văn Nhân Lưu nhìn hai người cười thần bí, “Có lẽ... Được cho là có quen biết.”

“Tử Ngọc, chẳng lẽ ngươi không biết là người kêu Bạch Ly này nhìn quen mắt?”

Lê Tử Ngọc hơi hơi nhíu mày, “Vừa rồi Bạch Ly gần như là quay lưng về phía chúng ta, ta không có thấy rõ tướng mạo của hắn, nhưng mà, người này quả thật làm cho ta sinh ra một loại cảm giác quen thuộc, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ, lại thế nào cũng nghĩ không ra.”

Văn Nhân Lưu nghe nói như thế, khóe miệng ý cười càng sâu.

Lê Tử Ngọc nhìn xem kinh ngạc, Bạch Ly đến cùng là loại người nào, nhưng lại làm cho thái tử cảm thấy hứng thú như vậy? Còn có, trong lòng cảm giác quen thuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ hắn đã từng thật sự gặp qua Bạch Ly?

“Tử Ngọc nghĩ không ra liền thôi, dù sao ngươi không có bản lĩnh đã gặp một lần là không quên như ta.” Văn Nhân Lưu tâm tình không sai, khó được trêu tức cười.

Mấy người đang nói đùa, cửa sau bỗng nhiên bị mở ra, một người lặng yên không một tiếng động đi đến.

“Lưu công tử, là Kim sư phụ đã trở lại.” Diệp Tùy Trang lập tức nói.

Văn Nhân Lưu gật gật đầu, “Kim sư phụ bản lĩnh không thể nghi ngờ, một chuyến này sẽ không có người phát hiện. Không biết Kim sư phụ phát hiện cái gì?”

Văn Nhân Lưu vừa hỏi vửa ngẩng đầu nhìn, này vừa thấy cũng không khỏi ngẩn ra. Diệp Tùy Trang cùng Lê Tử Ngọc cũng là một bộ biểu cảm không thể tin được.

Bởi vì vào giờ phút này, trong tay đại hán râu quai nón có mang theo một tiểu nhân, gương mặt bánh bao của tiểu gia hỏa nhìn ba người đối diện, một đôi mắt to đen ngập nước, miệng nhỏ chu lên, bộ dáng cực mất hứng.

Kim sư phụ vốn là một đại hán dáng người cao ngất, tiểu gia hỏa lại như là một cái bánh bao nhỏ, hai người quả thực hình thành một bức tranh đối lập.

Đứa nhỏ thật đáng yêu! Còn đi giày nhỏ khoác áo choàng, mắt to chớp chớp nhìn chằm chằm ba đại nam nhân trước mắt.

Kim sư phụ xấu hổ sờ sờ đầu, giải thích nói: “Vừa rồi nhận thấy được con thuyền thứ nhất có một cao thủ võ công, vì tránh cho phiền toái, ta phải đi theo con thuyền thứ hai để điều tra tình huống, không nghĩ tới phát hiện hắn trốn ở trong thùng gỗ, khụ khụ... Vì tránh hắn để lộ tin tức, thuộc hạ đành phải đem hắn mang theo.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui