Hai ngày qua, Thủy Y Họa hai vẫn còn trong tình trạng khiếp sợ.
Thân cha nàng được xưng là Đại Tế Tư của thánh địa Cổ Cương, tuyệt đối trên vạn người. Mẹ ruột nàng là Thánh Cô của bộ lạc Bạch Vu tộc thần bí, cũng là thượng giới Thánh nữ, nhận hết tôn sùng.
Có cha mẹ lợi hại như vậy, Thủy Y Họa ngay cả nằm mơ đều phải cười tỉnh.
Lúc biết được sự thật, biểu cảm của Cơ Mộc Ly cực kỳ phấn khích, nguyên bản còn tưởng giáo huấn đám nữ nhân của Bạch Vu tộc này, nhưng là nhạc mẫu đại nhân của hắn dĩ nhiên là Thánh Cô chỗ này? Vì thế, biểu cảm của Cơ Mộc Ly lúc này thay đổi 180 độ, gọi nhạc phụ nhạc mẫu cực kỳ có thứ tự.
Đương nhiên, có người vui mừng cũng có người phiền muộn. Đoan Mộc Trầm Uyên tìm Cửu Lan Huyên nhiều năm. Lúc nhìn đến khoảnh khắc hai người gắt gao ôm nhau, lại nhiều không cam lòng cùng không phục đều buông xuống.
Cho dù hắn vì Cửu Lan Huyên bảo trì tuổi trẻ ngắn ngủi lại có ích lợi gì? Hắn không là người Vu tộc, cũng không phải người của Sáp Huyết tộc, duy trì diện mạo như hiện tại này có năng lực bao lâu đâu? Nhiều nhất chống không lại trăm năm, đã không thể đáp ứng hứa hẹn với nàng, hắn cần gì phải khóc đuổi theo không tha. Trọng yếu nhất là, hai người này yêu nhau, hắn này người đi đường giáp lại có cái gì không cam lòng.
Đoan Mộc Trầm Uyên trong lòng buông ra, nhưng cũng giống như ở trong một cái nháy mắt già đi rất nhiều. Hơn nữa, còn có Thủy Y Họa, tư cách trưởng bối của hắn bày ra đến đây, phải muốn Thủy Y Họa gọi hắn cha nuôi.
Thủy Y Họa bất đắc dĩ, chỉ phải thừa dịp thân cha không ở, dỗ gọi hắn hai tiếng. Lại nói tiếp, này cũng là người đáng thương, cũng không có làm gì sai.
Ở Bạch Vu tộc hai ngày, sau đó Thủy Y Họa mới cùng mẹ ruột nhắc tới chính sự. Không có biện pháp, hai ngày này thân cha nàng với thân nương ôn tồn thời gian cũng không đủ đâu, nàng lại thế nào nhẫn tâm quấy rầy hai người. Nhìn thân cha nàng rõ ràng một bộ không ăn nhân gian khói lửa, nhưng là lúc nàng đánh gãy chuyện tốt của hai người, trong mắt viết rõ ràng dục vọng chưa thỏa mãn.
"Họa Nhi, con muốn đi Ngũ Linh cổ mộ?" Cửu Lan Huyên mặt hồng như thoa phấn, hai mắt ngậm nước, một bộ dáng vừa bị yêu thương.
Cơ Mộc Ly tâm lí không ngừng hâm mộ, vụng trộm nhìn chằm chằm Thủy Y Họa, ánh mắt ý bảo: Nhìn cha nương nàng đi, nàng đã bao lâu không yêu thương ta?
Bọn họ ở cùng nhau lâu như vậy, trừ bỏ lần ở dốc núi, hắn không có một lần tận hứng, bởi vì hắn thật sự nhiều việc.
Cái gì? Ngươi hỏi hắn một ngày một đêm còn chưa đủ? Cơ Mộc Ly nhe răng: Đương nhiên không đủ, hắn khát vọng chính là có thể ôm Y Họa đại chiến mấy trăm hiệp mà không bị người quấy rầy, mà mấy trăm hiệp hẳn phải hơn năm ngày năm đêm.
Thủy Y Họa oán trách trừng mắt nhìn hắn: Cũng không nhìn xem đây là tình huống gì chưa thỏa mãn dục vọng hồi phủ lại nói!
"Phụ thân, mẫu thân, ta và Mộc Ly chiếm được bảo tàng trong truyền thuyết, mà bảo tàng đã sớm khiến cho bốn nước mơ ước. Cho nên ta với Mộc Ly tính toán sớm tìm được bảo tàng, rồi sau hủy đi, miễn cho ngày sau lại thành tai họa. Đi qua rừng sương mù, trải qua Phong Hồi cốc, tiếp qua không xa chính là Ngũ Linh cổ mộ, mẫu thân có biết vị trí cụ thể của cổ mộ?"
"Này... Họa Nhi, trước tiên để ta cân nhắc một chút." Cửu Lan Huyên nghiêm mặt nói. Hiên Viên U Băng đứng, nàng tựa vào Hiên Viên U Băng mà ngồi.
Kéo người đến phía trước, Cửu Lan Huyên giận dữ cười nói: "Mấy ngày nay huynh cũng mệt mỏi, đừng đứng nữa."
Lời vừa ra khỏi miệng, Cửu Lan Huyên mới ý thức đến lời này có bao nhiêu ái muội, nhìn ánh mắt trêu tức của nữ nhi cùng với vẻ mặt sáng tỏ của con rể, trên mặt đỏ ửng, vội vàng giải thích nói: "Họa Nhi Ly nhi, các con đừng có hiểu lầm, là cha các con vì mau tìm được ta, sử dụng cấm thuật của Cổ Cương, cho nên bị thương thân mình."
Lúc mấy người Thủy Y Họa phá được trận pháp trong rừng sương mù thì vu chú trên người Cửu Lan Huyên liền bắt đầu chậm rãi phá giải. Cũng là lúc đó, cổ hoàng trong cơ thể Hiên Viên U Băng cảm nhận được dưỡng nhan cổ của Cửu Lan Huyên, tuy rằng cổ hoàng cảm ứng thật chuẩn, ngocthuybachdang..cm cũng không có thể rất nhanh tìm ra vị trí xác thực, Hiên Viên U Băng vừa vội tìm được Cửu Lan Huyên, liền âm thầm sử dụng cấm thuật của Tư Tế đường.
Loại cổ thuật này có thể rất nhanh tìm được đối phương nhưng cũng làm cho người thi dùng thuật này giảm nhân thọ. Vì vậy gọi là cấm thuật.
Hiên Viên U Băng thân có cổ hoàng, tự nhiên sẽ không dễ dàng như vậy giảm thọ, chẳng qua thân thể bị mệt nhưng là thật sự.
Thủy Y Họa nghe xong không nói gì, thân thể mệt như vậy còn không kỵ chuyện phòng the. Phụ thân nàng đến cùng là đói khát đến mức nào chứ?
Hiên Viên U Băng ánh mắt nhu hòa, ôm lấy ái thê ngồi xuống, bộ dáng không còn thanh lãnh giống từ trước cơ hồ làm mù mắt Thủy Y Họa cùng Cơ Mộc Ly.
"Huyên Nhi nếu cảm thấy khó xử, sẽ không cần nhúng tay chuyện của Họa Nhi, làm cho bọn họ tự đi tìm kiếm." Hiên Viên U Băng đưa tay khẽ vuốt qua gò má ái thê, lơ đễnh nói.
Thủy Y Họa trong lòng hừ nói: Có thê tử liền đã quên nữ nhi, phụ thân rất không xứng chức rồi!
Cửu Lan Huyên đỏ hồng mặt, lắc đầu, hoạt bát cười, "Cũng không phải làm khó. Ngũ Linh cổ mộ tuy rằng luôn luôn là cấm địa của Vu tộc chúng ta, cũng là bởi vì Ngũ Linh cổ mộ nguy hiểm quỷ dị, bị coi là nơi lấy mạng. Ta chỉ là lo lắng sự an toàn của Họa Nhi. Họa Nhi, chúng ta một nhà ba người vừa mới đoàn tụ, nương không nghĩ cho con mạo hiểm."
Thủy Y Họa nhất thời cảm thấy trong lòng xẹt qua một dòng nước ấm, liền tính tiền phương cực khổ cũng đáng rồi.
"Nương, ngài xem thường nữ nhi như vậy sao? Hơn nữa, còn có con rể ngài ở đây, hắn sẽ bảo vệ ta, tuyệt đối sẽ không để cho ta có việc."
Lời này rõ ràng là nói tốt cho Cơ Mộc Ly.
Cơ Mộc Ly mặt mày cong lên, thức thời phụ họa nói: " Y Họa nói rất đúng. Nhạc phụ nhạc mẫu yên tâm. Cho dù là ta chết, ta đều sẽ không cho phép Y Họa có việc."
"Này... Thôi, không hổ là nữ nhi của ta, dám làm dám chịu. Nơi này có hai lá bùa, Họa Nhi con cất kỹ. Nếu là gặp khó khăn, đem lá bùa đốt cháy, ta với cha con sẽ ở thi pháp chú tương trợ." Dứt lời, đem hai tờ giấy viết chữ màu đỏ như hình con giun đưa cho Thủy Y Họa.
"Đa tạ mẫu thân!"
Ngày kế, lúc mấy người cáo từ rời đi, người của Bạch Vu tộc xa xa đưa tiễn. Hai ngày này ở chung làm các nàng càng thêm tin tưởng bản lĩnh của Thủy Y Họa. Nếu như Nguyệt thần nêu lên đúng, người này ngày sau nhất định sẽ an toàn trở về, rồi sẽ trở thành Thánh nữ của Bạch Vu tộc!
Bắc Đường Liệt cũng gia nhập đội ngũ, dù sao có hắn ở đây, phần thắng lại nhiều một phần. Ai đoán vừa nghe hắn phải đi, Thiên Hà tiểu cô nương nóng nảy, cũng nháo muốn cùng đi.
Cửu Lan Huyên bất đắc dĩ, nhưng cũng biết tư vị tình nhân chia lìa, bị Thiên Hà quấn quít sau một hồi chỉ phải đáp ứng để nàng cùng đi.
Đám người đã đi xa. Ở một nơi không người chú ý đứng hai người, nam tử tuấn mỹ xinh đẹp, một đôi mắt xếch đưa mắt xa xem, thoạt nhìn có chút cô đơn. Bên cạnh, một nữ tử cùng hắn lẳng lặng gắn bó.
"Thiên Mạch, ngươi không là bạn của bọn họ sao? Vì sao không cùng nhau đi?" Bên người nữ tử mắt ngọc mày ngài, bộ dạng xinh đẹp động lòng người, lúc này kéo cánh tay nam tử, ngửa đầu xem hắn, trong mắt tình ý triền miên.
Hách Liên Thiên Mạch sờ sờ đầu nàng, cười nhạt nói: "Không dám hy vọng xa vời làm bằng hữu, nhưng cầu chuyện trước kia có thể xóa bỏ. Ta ngược lại hi vọng người nọ có thể hung hăng đánh ta một trận, chẳng sợ đánh ta bán thân bất toại."
Nữ tử không hiểu nhíu nhíu mày, "Thiên Mạch là chỉ ai? Là người kêu Kiếm Thập Nhất, hay là Đông Phương Lăng? Bọn họ nhìn ngươi ánh mắt đều mang theo hận ý."
Hách Liên Thiên Mạch nao nao, "Còn những người khác đâu?"
"Ừm... Họa tỷ tỷ nhìn ngươi có chút dọa người, kiểu rất muốn đánh ngươi, trừ này đó ra lại mang theo chút... thương hại. Người kêu Đoan Mộc Trầm Uyên từ lúc thấy Thánh Cô sau luôn luôn không yên lòng, ánh mắt nhìn về phía ngươi thật đạm mạc, không quan hệ bản thân, về phần vài người khác hẳn là cùng Thiên Mạch ngươi không quen đi, ánh mắt nhìn về phía ngươi gần như người xa lạ."
"Người xa lạ..." Hách Liên Thiên Mạch thở dài một tiếng, thì thào lẩm bẩm: "Tốt lắm , không là ánh mắt của cừu nhân là tốt rồi. Liền tính là cũng không ngại, ta đã sớm chuẩn bị trả nợ..."
"Ngọc nhi, ngươi nói ta nếu trước kia làm nhiều chuyện sai, hiện tại bù lại còn kịp sao?"
"Đương nhiên kịp, chúng ta còn có rất nhiều thật nhiều thời giờ, có thể làm rất nhiều rất nhiều chuyện..."
"Ha ha, ngươi cùng Thiên Hà giống nhau, đều là cô nương đáng yêu."
"Vậy ngươi đến cùng có muốn làm phó phu của ta hay không? Ta sẽ yêu thương ngươi. Ta còn có thể vụng trộm dạy ngươi Vu thuật, để ngươi theo ta cùng nhau sống lâu trăm năm."
"Ừm... Này thôi, nếu bọn họ đều bình yên vô sự đã trở lại, ta đáp ứng ngươi..."
"Thiên Mạch ngươi thật tốt quá!" Tiểu cô nương được tin chính xác, bổ nhào qua ôm mĩ nam hôn vài cái.
•
Thôn xóm Bạch Vu tộc liền xây dựng dựa vào Phong Hồi cốc, ra thôn lại đi về hướng tây đi một ngày một đêm liền hoàn toàn rời khỏi phạm vi Phong Hồi cốc, tiện đà bước trên một mảnh thổ địa không khí trầm lặng.
"Lại đi về phía trước hai dặm đường chính là Ngũ Linh cổ mộ rồi." Thiên Hà cười tủm tỉm đối Bắc Đường Liệt nói, một bàn tay dính tại trên cánh tay hắn không buông.
Cơ Mộc Ly vui khi việc thành, xem tiểu cô nương đặc biệt thuận mắt, hướng nàng cười hỏi, "Thiên Hà cô nương cùng Bắc Đường huynh cảm tình thật tốt, nhìn xem ta cùng Y Họa đều phải hâm mộ."
Thiên Hà vụng trộm chăm chú nhìn Cơ Mộc Ly đang đi bên cạnh Thủy Y Họa, trong mắt xẹt qua một tia cảnh giác, vội trả lời: "A Liệt là nam nhân của ta, chúng ta đương nhiên cảm tình tốt lắm. Nhưng mà Cơ công tử, ta ngược lại là thường nghe A Liệt nhắc tới Thủy cô nương, nói nàng như thế nào như thế nào thông minh."
" Hả?" Âm điệu giơ lên, Cơ Mộc Ly mặt không khỏi đen, nhìn về phía Bắc Đường Liệt hai mắt cũng hơi hơi trầm xuống.
Thủy Y Họa không nói gì mắt trợn trắng.
Bắc Đường Liệt thản nhiên liếc mắt nhìn hắn. Trong lòng lại nói: Thật sự là nam nhân lòng dạ hẹp hòi, nếu không phải tiểu sư muội trước gặp hắn, lại đã có con, hắn thật là có tâm tư cưới tiểu sư muội. Dù sao ở cùng Thủy Y Họa cảm giác thật thoải mái, người Cổ Cương tuy rằng không câu nệ thế tục, nhưng cũng không phải tùy tiện phá nhân duyên người khác. Chẳng qua suy nghĩ này là trước đây, hiện tại hắn bị nha đầu bên người cuốn lấy phân không ra, càng lười quản chuyện của người khác rồi.
Trên đời này đều là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, có lẽ từ lúc Bắc Đường Liệt gặp được tiểu cô nương Thiên Hà liền nhất định là muốn bị nàng đè nặng.
"Đây là cái gì vậy?!" Đông Phương Lăng chợt quát to một tiếng, nháy mắt hấp dẫn lực chú ý của mọi.
Theo tầm mắt của hắn, mọi người nhìn lên không trung, đồng loạt hít vào khí lạnh.
Chỉ thấy phía chân trời có một đám màu đen đông nghìn nghịt bay về hướng này, bộ dáng hùng hổ. Nhìn kỹ vừa thấy, giống như chim ưng lại không phải chim ưng, giống như đại bàng lại không phải đại bàng, hình thể phải lớn gấp đôi hai người.
Thiên Hà thấy thế, sắc mặt khẽ biến, quát khẽ nói: "Không tốt! Đây là đại bàng hút máu ở cổ mộ, chúng ăn thịt người uống máu người, chúng ta mau trốn đi!"
Nàng là người bản địa, mọi người lúc này tự nhiên nghe ý kiến của nàng, rất nhanh trốn vào hang động cách đó không xa.
Núi Ngũ Linh Phong bởi vì địa hình và khí hậu thuận lợi, rất nhiều động thực vật từ thời cổ xưa đều được bảo vệ và giữ lại. Còn như Cổ Cương bởi vì xung quanh thiên nhiên bình chướng, liền sinh trưởng tiến hóa ra một ít động thực vật kỳ quái, giống như rắn tám chân ở sông Hắc Hà, hay là nhện đầu người ở trong rừng sâu, lại như phía trước bọn họ thấy nhộng trùng khổng lồ trong cổ mộ không biêt tên kia.
Thủy Y Họa cũng là về sau mới biết được, cổ mộ không biết tên đó đúng là của tổ tiên Vu tộc, tổ tiên táng tại chỗ kia, cho đến chết đều đang chờ nam nhân mình yêu, mà đó cũng là nguyên nhân Vu tộc như vậy chán ghét nam nhân.
Mặc kệ là Bạch Vu tộc hay là Hắc Vu tộc, bọn họ vẫn kính trọng vị tiền bối xuất sắc này. Ngay từ đầu bọn họ nhìn đến nam nhân bị chưng chín đó là tế phẩm của Hắc Vu tộc đưa cho tổ tiên.
" Đại bàng hút máu giống như bay xa rồi." Thiên Hà thở ra một hơi. Mấy thứ khát máu này thật sự đáng sợ. Nếu là bị chúng nó phát hiện, dữ nhiều lành ít, nàng cũng không muốn vì chúng liền sử dụng Vu thuật, cũng quá không đáng giá.
Cơ Mộc Ly cùng mấy người Ôn Hạo Nhiên lơ đễnh, chẳng qua là một đám súc sinh hung tàn biết bay mà thôi. Cho dù số lượng lớn, mất chut thời gian cũng có thể tiêu diệt toàn bộ.
Xuyên qua một đoạn đường đá lởm chởm, một ngọn núi đá cao lớn ngăn cản đường đi của mọi người. Mà trong vách đá có hai tượng đá Thần Thú to lớn ngồi đó, thoạt nhìn uy nghiêm không thôi.
Thủy Y Họa nhìn về phía Thiên Hà, mắt mang hỏi.
Thiên Hà hoạt bát cười, "Thủy cô nương đoán không sai, trước mắt đó là Ngũ Linh cổ mộ , tượng đá này là Thần Thú trấn mộ, cổ mộ ngay tại phía sau nó.
Nghe nói Ngũ Linh cổ mộ chính là năm trăm năm trước, sư tổ của ta cùng với bằng hữu của nàng cùng nhau tu kiến. Sư tổ làm xong liền dầu hết đèn tắt, còn báo cho hậu nhân Vu tộc không được tới gần cổ mộ, có vài vị hậu bối bởi vì tò mò vụng trộm đến đây. Ai đoán còn chưa tiến vào cổ mộ liền mất mạng bởi vì đại bàng công kích, biến thành thi cốt vô tồn, cũng là từ đó về sau, Ngũ Linh cổ mộ liền thành cấm địa của Vu tộc."
Nghe xong Thiên Hà giải thích, mọi người không có sinh ra chút sợ hãi nào.
Thủy Y Họa nghi hoặc hỏi câu, " Bằng hữu của sư tổ cô là người Vu tộc hay là người ngoại tộc?"
"Thủy cô nương thật sự là lợi hại, vừa nghe liền nghe ra trong đó môn đạo."
Thiên Hà dịu dàng mỉm cười, "Ta Vu tộc đã có từ rất lâu, sư tổ ở năm trăm năm trước đã có mấy trăm tuổi . Sau này bởi vì nghiên cứu Vu thuật kém chút phản phệ mà chết, may mắn gặp một nữ tử ngoại tộc vô ý xông tới, là nàng kia cứu nàng. Cho nên Vu tộc chẳng những không có trừng phạt nàng, ngược lại tôn vì khách quý. Sư tổ cùng vị tiền bối này cùng nhau tu kiến Ngũ Linh cổ mộ, sửa xong cổ mộ không lâu, hai vị liền lần lượt mà đi. Thi cốt các nàng liền chôn ở cổ mộ này."
"Chúng ta nếu là vội vàng mà vào, chẳng phải mạo phạm hai vị tiền bối?" Cơ Mộc Ly mặt mày nhíu nhíu, nhưng không có một chút hổ thẹn nào.
" Vậy phải xem duyên phận rồi. Lúc sư tổ lâm chung liền để lại di ngôn, nàng sẽ ở trong cổ mộ chờ người hữu duyên. Nếu như tới là người có duyên với sư tổ, tự nhiên liền không tính là mạo phạm. Nếu không, chúng ta đi vào dập đầu thêm vài cái để chuộc tội với hai vị tiền bối?" Nói xong lời cuối cùng, Thiên Hà cười khanh khách.
Bắc Đường Liệt duỗi tay ra, đem Thiên Hà xách đến một bên, nhìn mấy người nói: "Việc này không nên chậm trễ, khai mộ đi."
"A Liệt, huynh làm gì vậy, người ta đang nói chính sự!" Thiên Hà bất mãn bĩu môi, rồi sau chỉ hướng Thần Thú trấn mộ cao hơn hai trượng nói, " Đây, các ngươi nếu có thể dời tượng đá này, cổ mộ đại môn tự nhiên liền mở."
"Này không là việc khó." Cơ Mộc Ly chợt nhíu mày, Ôn Hạo Nhiên cùng vài người Kiếm Thập Nhất liền đi tới bên cạnh tượng đá Thần Thú, tay Ôn Hạo Nhiên cùng Kiếm Thập Nhất để ở tượng đá. Đông Phương Lăng cùng Đoan Mộc Trầm Uyên lại đi tới phía sau đẩy nội lực.
Một lát sau, mọi người đã là mồ hôi đầm đìa, ai đoán được tượng đá thế nhưng vẫn chưa bị lay động.
Cơ Mộc Ly híp mắt, nhìn về phía Thiên Hà đang đứng một bên ôm ngực xem diễn, lạnh mặt hỏi, "Ngươi xác định cửa cổ mộ là ở phía sau Thần Thú?"
Thiên Hà vô tội giang tay, hì hì cười, "Không sai, chính là tại phía sau tượng đá Thần Thú, xoay được, cửa cổ mộ liền mở ra rồi."
Bắc Đường Liệt đang chuẩn bị đi qua hỗ trợ, ai đoán Thiên Hà vội vàng kéo lấy hắn, bĩu môi nói: "A Liệt, chút công phu của huynh sẽ không cần đi thêm phiền, lại nói ta cũng luyến tiếc huynh dùng lực."
Bắc Đường Liệt trong mắt tránh qua một tia bất đắc dĩ, "Thiên Hà, ta cuối cùng không thể khoanh tay đứng nhìn."
"Bọn họ đẩy không ra chỉ có thể thuyết minh bọn họ không phải là người có duyên với sư tổ, không bằng A Liệt huynh khuyên bọn họ trở về đi." Thiên Hà gắt gao ôm cánh tay Bắc Đường Liệt, một chút không buông tay.
Thủy Y Họa nhìn lướt qua hai người đang liếc mắt đưa tình, nhìn mấy người đang dùng lực đẩy tượng đá nói: "Thử xê dịch tượng đá này, không cần đẩy về phía trước."
Cơ quan hay trận pháp cái gì nàng xem nhiều lắm , đơn giản chính là xoay tròn, bệ tượng đá này xem ra giống như là có thể xoay, đã dời không ra vậy thì chuyển một chút thử xem.
" Y Họa thực sự quá giỏi." Cơ Mộc Ly cười khen.
Mấy người dựa theo lời Thủy Y Họa nói xoay tròn tượng đá, quả nhiên không đến một lát liền chuyển được hai tượng đá Thần Thú trấn mộ. Đợi đến toàn bộ đều được chuyển sang một bên, phía sau tượng đá xuất hiện một cái hang rộng không đến một trượng.
" Cửa cổ mộ đã mở ra rồi!" Thiên Hà mừng rỡ, phe phẩy cánh tay Bắc Đường Liệt cười nói, "Không nghĩ tới các ngươi thật sự là người hữu duyên, ta hôm nay có thể tính dính hết, ta khẳng định là người đầu tiên của Vu tộc được vào Ngũ Linh cổ mộ, ha ha ha..."
Bắc Đường Liệt thấy nàng cười đến thoải mái, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, mặc kệ nàng dán tại trên người bản thân, đi theo những người khác vào cổ mộ.
Sau khi đi vào hang động, bên trong tối như mực, Đoan Mộc Trầm Uyên không chút do dự, là người đầu tiên chui vào trong. Tình trường thất ý, không có nghĩa là hắn đã quên mục đích lúc này đây.
Sau đó mọi người theo thứ tự đi vào cổ mộ, còn đi chưa được mấy bước, ánh sáng giống như từ từ yếu đi, ù ù một tiếng, chỉ thấy tượng đá Thần Thú thế nhưng tự động xoay lại như lúc ban đầu, lại một lần nữa đóng lại cửa ra vào cổ mộ. Kiếm Thập Nhất và Thượng Quan Điệt Nhị đi ở cuối cùng lập tức quay trở lại, lại thế nào cũng đẩy không ra rồi.
Đông Phương Lăng khoa trương quát to một tiếng: "Lại là như thế này! Mỗi lần đều đóng cửa nhốt chúng ta."
"Vô phương, trước tiên chúng ta xem hoàn cảnh bên trong đã, tìm được bảo tàng lại nói." Thủy Y Họa không có sợ hãi. Giống như nơi này, có cửa vào thì nhất định phải có cửa ra, diendanlqd.cm tìm được cửa ra chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Hiện tại nàng càng cảm thấy hứng thú với bảo tàng lưu truyền mấy trăm năm cơ.
Dứt lời, từ trong lồng ngực lấy ra một cái hỏa chiết tử, nương theo ánh sáng mỏng manh đi về phía trước.
"Các ngươi đi nhanh chút, đừng lề mề." Đoan Mộc Trầm Uyên đi tuốt ở đàng trước đã có chút khẩn cấp , nhưng hắn là người thông minh. Cho dù hắn nghĩ sớm tìm được bảo tàng, hắn cũng sẽ không thể dễ dàng rời đi đại đội ngũ, bằng không khả năng gặp được nguy hiểm sẽ tăng lên rất nhiều.
Đối với sự vội vàng của hắn, trong bóng đêm Cơ Mộc Ly cũng chỉ hơi hơi lộ ra nụ cười nhẹ, không nhanh không chậm ấn theo bộ pháp của bản thân đến.
Trong không gian bịt kín này cũng không có mùi hư thối, bên trong không khí giống như là thường xuyên lưu thông.
Đi rồi đại khái hai ba mươi bước, Đoan Mộc Trầm Uyên đột nhiên dừng bước, thanh âm Thủy Y Họa va vào người hắn cũng đồng thời vang lên.
Người phía sau nghe thấy tiếng động, không hẹn mà cùng dừng bước.
" Sao vậy?" Thủy Y Họa giương giọng hỏi. Tuy rằng nàng rất đồng tình với Đoan Mộc Trầm Uyên về chuyện của mẹ nàng, còn nguyện ý gọi hắn vài tiếng cha nuôi, nhưng là so sánh cùng Ly Ly, người này tự nhiên liền thua, huống chi người này còn đứng ở bên Đoan Mộc Toái Phong.
Đã cha nuôi muốn đi phía trước thì cứ để cho hắn đi, vừa khéo có thể giúp dò đường. Cùng lắm thì lúc có nguy hiểm bản thân trước tiên giữ chặt hắn.
" Khuê nữ, con trước đừng tới đây, phía trước giống như có một cái hố." Đoan Mộc Trầm Uyên vội nói.
Nghe vậy, mọi người cầm hỏa chiết tử gom lại cùng nhau, ánh lửa trở nên mạnh hơn một ít, chiếu sáng tình hình trước mắt.
Nhưng là, đâu phải là cái hố? Rõ ràng là một đầm nước lớn.
Đầm nước đại khái rộng hơn ba mươi trượng, khoảng cách xa như vậy, muốn một hơi bay qua là không có khả năng, liền tính khinh công cao siêu như Cơ Mộc Ly cùng Thủy Y Họa, cũng ít nhất phải mượn lực một lần mới có thể bay qua.
Ngũ Linh cổ mộ vốn thiết kế dựa vào dốc núi, mà hiện tại ở bên trong này lại có một đầm nước lớn như vậy, không thể không nói quá mức quỷ dị.
Càng thêm quỷ dị là: đầm nước này đã tồn tại trong cổ mộ có mấy trăm năm, nhưng còn trong sạch hơn so với nước suối ở bên ngoài!
Đông Phương Lăng nhìn đến đầm nước trong suốt quỷ dị, lập tức liên tưởng đến sông Hắc Hà quỷ dị ở bên ngoài Cổ Cương, hết thẩy đều vượt qua thường thức gì đó, đều có chút nguy hiểm. Trong nước này không chừng còn có quái vật mãnh thú đâu!
Thủy Y Họa nhặt lên một cục đá quăng vào, cục đá phát ra tủm một tiếng, rất nhanh liền chìm xuống.
Kiếm Thập Nhất cũng vào lúc này đo lường xong độ sâu, ước chừng có hơn nửa trượng, đi qua là không có khả năng.
Đông Phương Lăng không cam lòng lạc hậu, cũng cẩn thận kiểm tra nước, nói: "Gia, nước này không có độc tính gì, nếu là không có quái thú chúng ta có thể bơi qua."
"Ta đi thử xem đi." Ôn Hạo Nhiên không sợ nói, đã bắt đầu vãn ống tay áo.
"Bạch Hổ, trước đợi chút." Thủy Y Họa nhìn chằm chằm mặt nước yên lặng một lát, cũng không biết đang quan sát cái gì.
Một lúc sau, nàng đi đến trước mặt Diệp Tùy Phong, giơ tay lên, "Diệp cô nương, cho mượn trâm cài của cô dùng một chút." Tiếng nói vừa dứt, đã rất nhanh rút ra trâm cài trên đầu nàng trước ánh mắt vừa sợ vừa tức giận của Diệp Tùy Phong.
"Thủy cô nương, cô khinh người quá đáng!" Tóc dài tản ra, Diệp công tử tao nhã quý giá trong nháy mắt hóa thân thành nữ nhân mĩ mạo.
Diệp Tùy Phong tức giận. Nữ nhân này thế nhưng... Thế nhưng trước mặt mọi người rút trâm cài cột tóc của nàng, lần này nàng tưởng muốn che dấu thân phận nữ nhân đều che không được rồi.
Vụng trộm nhìn Bạch Hổ liếc mắt một cái, đã thấy ánh mắt của hắn chính dừng ở trên người bản thân, Diệp Tùy Phong thân mình run lên, vội vàng dời mắt.
Cơ Mộc Ly, Thủy Y Họa cùng với Bạch Hổ đã biết nàng là thân nữ nhi, những người còn lại tuy rằng kinh ngạc nhưng không có hỏi nhiều. Duy có một người...
"Oa, A Liệt, vị Diệp công tử cư nhiên là nữ nhân ai, thảm thảm, nha đầu Lưu Nguyệt kia còn nói với ta coi trọng Diệp công tử , không nghĩ tới là nữ nhân!" Thiên Hà kinh hô lên.
Bắc Đường Liệt đưa tay che miệng của nàng, "Ngươi nói ít chút đi."
"Thật có lỗi , Diệp cô nương, cũng chỉ có mình cô dùng trâm cài bằng gỗ." Thủy Y Họa cười tủm tỉm nói, sau đó ở trong ánh mắt nghi hoặc hoặc không hiểu của mọi người, đem trâm cài quăng vào trong nước.
Hiện tượng kỳ quái xuất hiện rồi.
Trâm gỗ không có nổi lên, mà trực tiếp liền trầm vào trong nước.
Ngay cả trâm gỗ đều không nổi lên được, nếu như người nhảy vào còn thế nào bơi? Khẳng định bị trực tiếp kéo đến đáy nước, rồi sau chết thẳng cẳng rồi.
Mọi người chỉ một thoáng đều yên tĩnh trở lại, ngay cả Thiên Hà đang gào to và Diệp Tùy Phong đang xấu hổ cũng chuyển lực chú ý sang đầm nước.
Thủy Y Họa vừa rồi nhìn đến một sợi tóc của Đoan Mộc Trầm Uyên chìm vào đáy nước, sợi tóc có thể chìm vào đáy nước thật bình thường, nhưng là không dừng một giây sẽ trầm xuống, vậy càng làm cho khả nghi rồi. Vốn nàng cũng chỉ là tưởng thử một chút, không nghĩ tới quả thực phát hiện vấn đề.
"Thập Nhất, đưa dây thừng cho ta." Cơ Mộc Ly bỗng nhiên mở miệng nói.
Kiếm Thập Nhất lập tức từ trong bọc quần áo lấy ra một cuộn dây thừng, dây thừng được chế từ dây mây trăm năm, rắn chắc vô cùng, lại cực nhẹ, là Thánh Cô của Bạch Vu tộc cũng là mẫu thân của Thủy Y Họa tặng cho. Không chỉ có dây thừng, Cửu Lan Huyên còn đưa cho rất nhiều những vật khác.
Cơ Mộc Ly tiếp nhận dây thừng, nhìn về phía Thượng Quan Điệt Nhị, "Huyền Vũ, Lăng Không đao cho ta mượn dùng một chút."
Một đầu dây thừng buộc vào Lăng Không đao, Cơ Mộc Ly đem đao ném về phía tường đá bên bờ đối diện, thân đao xoay tròn phi tới tường đá, đâm vào bên trong.
Còn một đầu dây thừng buộc vào cột đá bên người, Cơ Mộc Ly quay đầu nhìn về phía mấy người, "Còn thất thần làm gì, còn không mau mượn lực bay qua."
Mọi người ở đây đều biết khinh công biết võ nghệ, kém cỏi nhất như Bắc Đường Liệt chỉ cần mượn lực năm lần liền có thể bay qua. Hiện tại trên đầm nước lại vắt ngang sợi dây thừng, cho dù là người thường cũng đều có thể nắm dây thừng leo đến phía đối diện rồi.
Mấy người lần lượt bay qua, an toàn quá đầm nước.
Chính muốn tiếp tục đi về phía trước, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm cuộn sóng quay cuồng. Mấy người quay đầu vừa thấy, không khỏi chấn động.
Giống như lúc bay qua đầm nước đã động đến chốt mở hay cơ quan gì đó, mặt nước yên lặng thế nhưng quay cuồng, rồi sau đó một bóng đen vĩ đại kèm với cành hoa từ dưới đáy nước dâng lên.
Mấy người theo bản năng lui về sau, đợi cho bọt nước chậm rãi lắng xuống, bóng đen rốt cục hiển lộ ra chân diện mục. Hóa ra là một cây cột hình tròn đường kính khoảng ba thước, từ dưới đáy nước trồi lên.
Thủy Y Họa nhìn đến không lời, nàng suýt chút tưởng là gậy như ý của Tôn Ngộ Không!
Trên thân cột điêu khắc một hình Thần Thú trấn mộ, ánh mắt ngạo nghễ như đang lườm bọn họ, miệng thú há to, thoạt nhìn vô cùng khiếp sợ.
Cơ Mộc Ly hơi hơi nhíu mày xem hình Thần Thú khắc trên cột, thật sự đoán không ra cây cột này là dùng để làm gì.
Cho đến khi cây cột hình tròn hoàn toàn nổi lên mặt nước, mọi người mới nhìn đến dòng chữ nhỏ được khắc phía dưới hình Thần Thú:
Tự tiện xông vào cổ mộ, chết.
Hoàn cảnh âm trầm tối đen càng tôn lên những lời này, lại làm cho người ta cảm thấy có chút lạnh lẽo từ lòng bàn chân nhảy lên, lẻn đến đến toàn bộ cơ thể.
Cơ Mộc Ly khinh thường nở nụ cười, "Ta ngược lại muốn nhìn hai vị tiền bối đến cùng đang bày trò gì."
"Gia nói đúng, hai vị tiền bối nhất định là đang đùa giỡn!" Đông Phương Lăng mạnh gật đầu.
Ai đoán được lời này mới dứt, nguyên bản miệng thú đang há to bỗng nhiên bay ra một ít con muỗi kích cỡ bằng ngón tay cái, vỗ vội cánh bay về phía mấy người.
Kiếm Thập Nhất cùng Đoan Mộc Trầm Uyên lập tức giơ hỏa chiết tử trong tay lên, thiêu sạch đám muỗi vừa bay tới.
Đám muỗi ở trong lửa còn vặn vẹo thân mình, giãy dụa vòi đầy răng cưa rơi xuống trên mặt đất liền xuất hiện vài cái hố nhỏ.
Thiên Hà ghét cau mày nói: " Đây là loại muỗi tên là Khô Lâu, những nơi có người chết sẽ nhìn đến chúng, nhưng mà hiện tại hẳn là diệt sạch mới đúng, không nghĩ tới Ngũ Linh cổ mộ thế nhưng vẫn còn. Chúng ta mới vừa rồi nhìn thấy mấy con đều là trong giai đoạn ấu trùng. Ấu trùng muỗi Khô Lâu chỉ ăn thực động vật và da người, cũng không thể lấy mạng. Một khi đến thời kỳ thành trùng, đám muỗi Khô Lâu có thể lớn bằng nửa lòng bàn tay, vòi của nó có thể to bằng ngón út, chuyên môn hút cốt tủy của người và động vật, lại khoẻ mạnh đến đâu cũng có thể bị nó chọc ra lỗ hổng."
Thủy Y Họa nghe được tắc lưỡi, nói như vậy, nếu không là vừa rồi bọn họ phản ứng mau, thì mấy con muỗi Khô Lâu thật khả năng sẽ cắm vòi vào người bọn họ chọc ra mấy cái lỗ lớn?
"Vậy chứng tỏ dưới đầm nước này có không ít xương người, bằng không làm sao có thể nuôi sống đám muỗi Khô Lâu này? Đám muỗi Khô Lâu này cũng coi như thông minh, thế nhưng trốn ở trong cột đá, vừa trốn chính là trăm năm." Thủy Y Họa chậc hai tiếng.
"Trời ạ, lần trước là ấu trùng, lúc này là muỗi khổng lỗ, nơi mai táng người chết sao lại nhiều thứ lý kỳ cổ quái như vậy chứ?" Đông Phương Lăng hùng hùng hổ hổ một câu, không dấu vết chuyển đến phía sau Kiếm Thập Nhất.
Mấy người đi phía trước rồi lại đi vài bước, phía sau hình trụ lại có dị động, thế nhưng phát ra tiếng vang ầm ầm, hai bức tượng Thần Thú trấn mộ và cột đá điêu khắc hình Thần Thú từ từ trầm xuống, ở chỗ cột đá trầm xuống xuất hiện lốc xoáy thật sâu, tất cả đầm nước đều bị lốc xoáy hút vào. Sau một lát, đầm nước hơn ba mươi trượng thế nhưng toàn bộ biến mất, toàn bộ mọi thứ dưới đáy đầm cũng hoàn toàn lộ ra.
Rất nhiều bộ xương cốt nằm ở đó, còn có một chút binh khí gỉ sắt.
Xem ánh mắt khó có thể tin của mọi người, Thiên Hà thở dài: " Năm trăm năm qua quả thật có không ít người không nghe khuyên bảo vụng trộm lẻn vào cổ mộ, hiện tại Hắc Vu tộc có rất nhiều người đều ủng hộ mở cổ mộ." Nói đến đây, tiểu cô nương cười lạnh một tiếng, "Đừng cho là ta không biết các nàng tâm tư, chẳng qua là ham bản vu pháp của sư tổ ta để lại bên trong mà thôi."
Mọi người nghe xong hoặc cảm khái hoặc thờ ơ. Bọn họ tới nơi này cũng là có sở cầu, không biết phía trước đến cùng còn có cạm bẫy nào chờ bọn họ.
"Đi thôi." Cơ Mộc Ly nói một câu làm mọi người bỏ hết những ý niệm khác trong đầu đi, tiếp tục đi trước.
Đi rồi không bao lâu, phía trước xuất hiện một gian thạch thất. Bên ngoài là một khối đá đen chế thành cửa.
"Thiên Hà cô nương, sư tổ của ngươi và bạn của nàng quả thực là rất nhiều tiền, ngay cả cửa này đều làm từ đá đen." Đông Phương Lăng nhịn không được tán câu.
Thiên Hà vừa nghe lời này nhất thời mặt mày hớn hở, "Ở Vu tộc, loại này còn nhiều, không coi là cái gì, Đông Phương công tử nếu thích, khi nào về ta đưa ngươi một túi."
Đông Phương Lăng nghĩ đến Tiểu Tinh Tinh thích những thứ lòe lòe sáng lên gì đó, lập tức liền chẳng biết xấu hổ đáp ứng rồi.
Lúc hai người nói chuyện, Cơ Mộc Ly ý đồ đẩy ra cửa đá, không ngờ cửa này như là bị cái gì giữ lại, thế nhưng một chút cũng không xê dịch.
" Ngoài cửa này bị người bày kết giới." Bắc Đường Liệt chờ Cơ Mộc Ly uổng phí khí lực hồi lâu sau mới nhắc nhở một câu, nhất thời đổi lấy một cái liếc mắt của Cơ Mộc Ly. Biết sớm không nói!
Thiên Hà nghe được A Liệt nhà mình nói chuyện, lập tức cũng đi tới gần xem, nhất thời kêu một tiếng, "Đây là vu kết! Ở Vu tộc chúng ta chỉ có người có vu pháp cường đại mới có thể làm được, giống như vu kết bên ngoài đàn tế của Bạch Vu tộc, chính là sư tổ lưu lại. Hiện tại trong tộc chỉ có Thánh Cô cùng hai vị trưởng lão hợp lực mới có thể giải trừ."
Niệm niệm lải nhải một lát, Thiên Hà đang muốn nói bản thân vô năng vô lực, Bắc Đường Liệt lại vươn tay ấn một cái trên cửa đá, tiếp theo, cánh cửa bị phong bế bị hắn nhẹ nhàng đẩy, mở.
Bắc Đường Liệt thong thả bước đi đến tiến vào.
Thiên Hà hai mắt tròn xoe, kích động bổ nhào vào trên lưng hắn, "A Liệt A Liệt, hóa ra huynh lợi hại như vậy!"
Bắc Đường Liệt kéo nàng từ trên lưng mình xuống, "Ngươi yên lặng cho ta."
" Ài!" Thanh âm rõ ràng, vui sướng tràn đầy.
Cơ Mộc Ly hừ một tiếng, lôi kéo Thủy Y Họa theo sát sau đi vào.
Đoan Mộc Trầm Uyên giống như nghĩ thông suốt cái gì, hiện tại cũng không vội mà chạy về phía trước, ngẫu nhiên cũng đi ở phía sau, bảo hộ phía sau lưng an toàn.
Thạch thất cũng không lớn, cho nên mấy người phía sau vẫn chưa đi vào, chỉ đứng tại cửa xem xem.
Thạch thất giống như có người ở, mấy cái bàn gỗ, bên trong còn có một cái giường đá và chăn nệm. Thậm chí ở trên vách tường còn giắt mấy bức tranh đã ố vàng.
Thủy Y Họa mang theo ánh mắt kinh ngạc, vẫn không nhúc nhích xem thạch thất. Phương diện này bố trí còn thật lịch sự tao nhã, nói vậy hai vị tiền bối đều là người hiểu được hưởng thụ. Nhưng là, nàng cảm thấy... Nơi này không giống như là hai nữ nhân ở, mà giống như là một đôi tình lữ.
" Sao vậy?" Cơ Mộc Ly vươn tay ôm ở eo nàng.
"... Ly Ly, chẳng lẽ huynh không thấy nơi này bố trí quá mức... Ấm áp sao? Hơn nữa giống như ở thật lâu." Thủy Y Họa có chút không tin nói. Nàng thậm chí cho rằng, sau khi hoàn thành xong cổ mộ hai vị tiền bối thật khả năng ở lại đây, mãi đến tận lúc chết.
Nghe xong lời nói của Thủy Y Họa, Cơ Mộc Ly soi mói đánh giá thạch thất này, cũng không thật tốt, nhưng mà đích xác như là nơi ở.
Thủy Y Họa cẩn thận đánh giá mỗi một chỗ. Nơi này cực kỳ nhiều thứ đều nói cho nàng. Hai người từng đã có một cuộc sống thích ý như thế nào.
Một mâm đồ ăn dang dở, một vài xấp giấy vẽ bảng chữ mẫu, thậm chí ở trên giá treo còn bày một cây đàn cổ.
Nam tử vẽ tranh, nữ tử đánh đàn. Thủy Y Họa nghĩ đến liền là tình cảnh như vậy.
Trên bàn có nửa đĩa bánh ngọt, có một bình trà xanh, nghiên mực đã mài tốt lắm, trên đầu bút lông còn có chút ẩm ướt, có mấy tấm giấy viết thư hỗn độn bày biện ở trên bàn, mà phòng ở này giống như hai người mới vừa rời khỏi, xem ra phong ấn đem tất cả mọi thứ bên trong đều dừng lại một khắc của trăm năm trước.
Thủy Y Họa tiện tay cầm lên một tờ giấy, chữ viết bên trên hoàn toàn xem không hiểu, vì thế đưa cho Thiên Hà.
"Đây là chữ viết cổ của Vu tộc ta, nội dung trên là nói... Là nói, trời ạ!" Thiên Hà nhanh chóng nhặt lên những tờ giấy còn lại, lộ ra biểu cảm khó có thể tin.
" Trên đó viết gì vậy?" Cơ Mộc Ly hỏi.
Thiên Hà không từ bỏ nhìn chằm chằm Bắc Đường Liệt, kinh ngạc mà nói: "A Liệt, hóa ra hơn năm trăm năm trước người cứu sư tổ ta căn bản không phải nữ nhân, mà là một người nam nhân!
Sư tổ cùng người nọ yêu nhau, nhưng là khi đó Vu tộc không đồng ý cho tộc nhân cùng nam nhân ngoại tộc, sư tổ nàng thân là Thánh Nữ lúc đó, chỉ có thể giấu diếm ân nhân giới tính, sau hai người đồng loạt tu tòa cổ mộ, trụ tại bên trong. Lúc trước sư tổ vốn là bị vu pháp phản phệ, liền tính được cứu cũng đã thành người bình thường, cùng thường nhân giống nhau sinh lão bệnh tử, nàng cùng vị ân nhân kia ở chỗ này gần nhau hơn ba mươi năm, nàng đúng là cả đời đều ở tại bên trong!"
Nói xong, Thiên Hà vẻ mặt cầu xin xem Bắc Đường liệt, "A Liệt, nếu sư tổ có thể giống như Thánh Cô đánh vỡ quy củ, nàng có phải cũng có thể hạnh phúc giống như Thánh Cô hiện tại? Sư tổ nàng chính là nghĩ đến nhiều lắm, cố thủ quy tắc, kết quả chỉ có thể cả đời sống nở nơi này..."
Bắc Đường Liệt vỗ nhẹ nhẹ chụp lưng của nàng, không nói gì an ủi nàng.
"Thiên Hà cô nương, có lẽ sư tổ cùng vị ân nhân kia đều thật hưởng thụ loại sinh hoạt này. Tuy rằng đứng ở này không thấy mặt trời, nhưng là có thể gần nhau cả đời, cái gì đều so ra kém." Thủy Y Họa cười nhẹ, nhìn xem thông thấu.
Thiên Hà khịt khịt mũi, trong lòng dễ chịu rất nhiều.
"Tôn thượng, phía trước có ba cánh cửa đá bị khóa lại." Mấy người canh giữ ở ngoài cửa truyền đến một tiếng, đúng là Ôn Hạo Nhiên.
Cơ Mộc Ly ở bên trong trả lời: "Dùng nội lực đánh văng ra “.
"Gia, tốt nhất ngài vẫn là ra xem đã." Kiếm Thập Nhất cũng nói.
Thấy Thủy Y Họa nhìn chằm chằm mâm bánh ngọt trên bàn đánh giá, Cơ Mộc Ly liền trước đi điều tra tình huống.
Trước mắt là ba cánh cửa đá đã bị khóa lại, hình dáng ba cánh cửa đá giống nhau như đúc, làm cho người ta không thể nào phân rõ. Bắc Đường Liệt tỏ vẻ bên ngoài cửa đá không có hạ kết giới vu pháp gì cả, theo lý thuyết dùng nội lực đánh văng ra dễ dàng có thể đi vào. Nhưng là, ba cánh cửa đá lại khắc một hàng chữ, làm cho người ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trên có khắc: Hủy khóa mà vào, cổ mộ sẽ sập.
Nếu nói trước mặt là thật sự, lúc bọn họ ở hủy diệt ba cánh cửa đồng thời cổ mộ sẽ sập. Vậy còn tìm bảo tang làm gì nữa, bọn họ không bị mai táng đến bên trong thì tốt rồi.
Không ai dám mạo hiểm hủy diệt cửa đá làm cổ mộ sụp xuống. Liền ngay cả Cơ Mộc Ly đang nhìn đến này cũng trầm mặc rồi.
Nếu mặt trên viết không được đi vào bằng không không chết tử tế được, hắn nhất định sẽ phá cửa mà vào, nhưng là hiện tại đó là một chuyện khác rồi. Nếu như cổ mộ sụp xuống thật sự, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Đúng lúc này, Thiên Hà vô ý nói câu, "Đã khóa lại, này nên có chìa khóa."
"Đúng vậy! khà khà, tiểu nha đầu ngươi quá thông minh, gia, chúng ta tìm được chìa khóa mở khóa không phải bình yên vô sự sao." Đông Phương Lăng cao hứng trở lại.
Những người khác nghe vậy khó tránh khỏi lộ ra vài phần thẹn đỏ mặt, bọn họ đều là người bá đạo, thích suy nghĩ theo kiểu cao siêu, lại đã quên phương pháp nguyên bản nhất.
"Không cần tìm kiếm, chìa khóa ở chỗ này!" Thủy Y Họa đã từ trong thạch thất đi ra, trong mắt ý cười nhẹ nhàng, trong lòng bàn tay mở ra, lộ ra ba chiếc chìa khóa.
"Y Họa, nàng tìm thấy ở chỗ nào vậy?" Cơ Mộc Ly khóe miệng cong lại cong.
"Tự nhiên là trong thạch thất." Thủy Y Họa cười trả lời.
Mới vừa rồi nàng thấy trong đó có một cái bánh ngọt đã bị ăn dở bên trong lộ ra ánh sáng, hơi suy nghĩ một chút sau liền bẻ đôi một cái trong đó, bên trong rõ ràng cất giấu một chiếc chìa khóa màu đen.
Chờ bẻ hết điểm tất cả điểm tâm, tổng cộng tìm được ba chiếc chìa khóa làm bằng sắt.
Cơ Mộc Ly vô cùng thân thiết nhéo nhéo mặt nàng, " Y Họa của ta luôn luôn thật thông minh."
Đem ba chiếc chìa khóa tương ứng mở ra ba cánh cửa đá, chính là mở khóa xong thì ba cánh cổng vẫn như trước không chút sứt mẻ.
Thủy Y Họa nhìn chằm chằm cửa đá đánh giá hồi lâu, phát hiện hai bên cạnh cửa đá có một rãnh lõm vào, do dự một lúc liền đem tay phải thả vào.
Đông Phương Lăng ồ lên một tiếng, học Thủy Y Họa đặt một bàn tay ở một cái rãnh khác.
Ai đoán mới vừa thả ra, Đông Phương Lăng bỗng chốc bị bắn ra thật xa. Đông Phương Lăng ngã bốn chân chổng lên trời, kêu to vài tiếng.
Cơ Mộc Ly nhìn nhìn, cùng Thủy Y Họa trao đổi ánh mắt, rồi sau giơ tay trái bỏ vào rãnh.
Lúc hai người đồng thời bỏ tay vào trong rãnh, cửa đá bắt đầu rung chuyển, lập tức không tiếng động mở ra rồi...
Thủy Y Họa nhìn vào, bên trong tối đen như mực, không thấy rõ mọi thứ.
Còn chưa chờ hai người đi vào, một giọng nói thanh thúy như chim Hoàng Oanh từ bên trong cửa truyền ra:
"Duyên đến duyên đi, thật cũng là giả mà giả cũng là thật, mong người bạc đầu chẳng xa nhau, nhân gian khó được chân tình đáng quý. Các ngươi nếu có thể thông qua khảo nghiệm, bảo tàng mang đi..."
Bỗng nhiên xuất hiện giọng nói làm cho mọi người trong lòng chợt căng thẳng, mở to hai mắt nhìn đi vào.
Lúc cánh cửa đá ở giữa chuẩn bị mở hết ra, Thủy Y Họa cùng Cơ Mộc Ly liếc nhau, đồng loạt bước vào.
Kiếm Thập Nhất cùng mấy người Ôn Hạo Nhiên đang muốn đi vào, ai đoán còn chưa đến gần một bước, cửa đá lại ầm ầm đóng lại, làm mấy người trở tay không kịp.
" Đồ không có mắt!" Đông Phương Lăng mắng một câu. Đoan Mộc Trầm Uyên tắc bất đắc dĩ than một tiếng, thôi thôi, đã hắn không phải là người hữu duyên, lại đi tranh cái gì, chỉ có thể là hắn có lỗi với hoàng chất rồi.
Hai người đi vào trung gian cửa đá, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Bên trong là một hành lang dà treo đầy cuốn tranh. Mỗi một bức họa đều là hình một một nữ nhân, nữ nhân bộ dạng rất đẹp, vẻ đệp kiểu thanh lãnh lại mang theo nhu tình, làm Thủy Y Họa không khỏi nhớ tới Hiên Viên U băng. Chính là, theo hai người tiếp tục đi về phía trước, hình vẽ người này rõ ràng đang không ngừng già đi, cho đến bức họa cuối cùng, nàng đã biến thành một bà lão tóc bạc phơ.
" Người vẽ tranh nhất định thật yêu nữ nhân này, ta có thể cảm nhận được qua mỗi một bức họa." Thủy Y Họa không khỏi thở dài.
Cơ Mộc Ly cười hôn nàng một cái, "Ta đây ngày sau cũng hàng năm vẽ tranh cho nàng, mãi cho đến khi chúng ta già và chết tại nhà."
Thủy Y Họa ghét bỏ mà nói: " Bằng tài nghệ của huynh, khẳng định sẽ vẽ ta rất xấu." Tuy rằng ngoài miệng nói vậy, nhưng mặt mày lại tất cả đều là ý cười.
Ngay sau đó, nụ cười còn chưa tán đi, một tiếng kêu sợ hãi vang lên. Phiến đá dưới chân bỗng nhiên tách ra, Thủy Y Họa rớt xuống.