Nghịch Thiên Kỹ

Cảm giác được ánh mắt của Hàn Phong Tuyết nên ba người cũng đồng thời nhìn lại, nhưng cũng chỉ là lướt qua một chút rồi lại rời đi bởi vì cậu là kiêm tu giáo kỹ và võ giả, khí tức tỏa ra cũng cực kì bình thường, hơn nữa lại có ý che giấu không lộ ra ngoài, ngay cả Sài lão trước đây cũng không nhận ra được tu vi võ giả của cậu nữa là.

Mà ba người họ lại không hề ẩn giấu khí thế, cũng không ai phục ai nên vẫn ngầm đấu đầu với nhau. Ngay khi ba người này vào trong sảnh thì trong một góc cũng có một luồng khí thế cường đại dần đần tăng lên, tới khi không hơn kém là mấy mới ngừng lại. Ba người đồng thời chuyến ánh mắt về hướng đó, trong mắt cũng hiện lên vẻ khiêu khích.

Hàn Phong Tuyết cũng cảm nhận được nên quay qua nhìn. Cậu lập tức giật mình vì đó chính là người đã kêu cậu dừng lại ở cầu treo.

“Khó trách sao lại kiêu ngạo như vậy, hóa ra là cũng có chút thực lực.” Hàn Phong Tuyết thầm nghĩ nhưng cũng không hề e ngại vấn đề đó, cậu chỉ kinh ngạc vì không thể nhận ra thứ đối phương tu luyện là gì. “Chẳng lẽ là... “ Hàn Phong Tuyết hơi không dám tin vào phán đoán của bản thân.

Ba người đó đều nhếch mép nhìn nhau một chút rồi phân ra ba hướng rời đi. Ở mỗi nơi họ tới đều có người tiến tới đón tiếp, có lẽ là người cùng học viện.

- Thú vị thật, Ngao Nguyệt đúng là rất có thể diện, người mời đến không phải là quý tộc giàu có mà lại là cao thủ của ba đại học viện.- Đại sảnh gần nghìn người, trừ bỏ một số ít thì không có một ai có tu vi dưới kỹ tông cả.

-Nguyệt Công chúa giá đáo. - Âm thanh vang lên từ bên ngoài đại sảnh lập tức khiến nơi đây trở nên yên lặng.

Ngao Nguyệt cũng không mặc thứ gì quá sặc sỡ mà chỉ có chút đồ đơn giản là một chiếc váy xanh lam tôn lên dáng vẻ hoàn mĩ của nàng, cả người cũng toát ra vẻ vô cùng xinh đẹp. Hai bên của nàng có năm thiếu nữ cũng cực kì xuất chúng, trong đó có cả Nhạc Linh, hẳn là bằng hữu của Ngao Nguyệt.

Khi Ngao Nguyệt tiến vào đại sảnh cũng dường như sáng hẳn lên bởi vô số ánh mắt rực lửa nhìn chăm chăm về nàng.

Ngao Nguyệt chậm rãi đi về chỗ chủ vị rồi khẽ mỉm cười nói:

-Các vị đã có lòng tới tham dự sinh nhật của Ngao Nguyệt này, ta rất lấy làm cảm tạ!

Mọi người cũng vội vàng đáp lễ:

“Công chúa khách khí rồi...”, “Công chúa đúng là tiên tử hạ phàm!” Đủ loại ngôn từ tâng bốc cũng liên tiếp vang lên.

Hàn Phong Tuyết cũng đứng lên mỉm cười đồng thời gật nhẹ đầu đáp lễ, động tác đơn giản này cũng không khiến người khác chú ý.

Ngao Nguyệt vỗ tay một cái lập tức có rất nhiều cung nữ đi vào thu dọn đồ ăn trên bàn, rồi lại mang trang sức đến sắp đặt ở từng góc, cuối cùng mới đem đồ ăn mới tiến vào, có điều đó đều là đồ lạnh.

Sắc màu rực rỡ của ngọc thạch, mã não khiến đại sảnh rực rỡ hẳn lên khiến nơi đây càng giống như trong mộng ảo. Trước mặt Ngao Nguyệt là vô số phỉ thúy, trân châu xếp thành bậc thang, ở trên đỉnh lại có một bông hóa tử kim thanh nhã, đó cũng là quốc hoa của Sí Nhiệt đế quốc.

Ngao Nguyệt nhẹ bước lên thang châu báu rồi cầm đóa hoa tử kim lên tay, sau đó lại nở ra một nụ cười mê người bước xuống khỏi bậc thang, ngay lập tức có người tiến tới cất thang đi

“Trước có nghe nói qua nhưng không ngờ được là yến hội của hoàng tộc lại xa hoa đến mức này.” Thấy trình tự rắc rối đó Hàn Phong Tuyết có chút cảm khái trong lòng.

- Ai muốn giúp Nguyệt công chúa xinh đẹp đội hoa lên nào.- Nhạc Linh bên cạnh mỉm cười hỏi mọi người.

Lời vừa dứt thì có vô số người bước lên để đến gần Nguyệt công chúa, có điều cái này cũng cần có thực lực, bởi dù là ai muốn đạt được vinh quang này thì cũng phải đón nhận khiêu chiến của mọi người, đến khi không còn ai khiêu chiến nữa mới thôi, lúc đó mới coi như đủ tư cách làm người đội hoa lên cho công chúa.

Chính vì cái gọi là ‘Thương đả xuất đầu điểu’ nên dù ai cũng muốn tiến tới nhưng không ai dám lên tiếng cả.

Đại sảnh lớn như vậy lại đột nhiên trở nên an tĩnh.

-Ta muốn - Một thanh niên mặc đồ kỵ sĩ lên tiếng, nói xong hắn còn lại một động tác cực phù hợp với lễ nghi.

Người đó từ từ tiến lên, hắn nhìn Ngao Nguyệt kiều diễm một chút rồi quay người lại chuẩn bị đón nhận khiêu chiến.

-Ta khiêu chiến!- Một nam tử quý tộc bước lên một bước đứng song song với thanh niên kia.

Quy tắc khiêu chiến: Hai bên đấu chưởng, có thể dùng kỹ năng nhưng không được dùng binh khí, ai lùi lại nhiều hơn là thua, chết hay bị thương không được oán hận. Có điều thường thì cùng lắm là bị thương, khó có thể chết người. Không có thực lực thì ai dám lên chịu mất mặt, mà những người mạnh thì ai ai cũng biết chút ít cả.

Sở dĩ dùng một chưởng phân thắng bại là để hạn chế thương vong không cần thiết. Trên đại lục chỉ coi trọng thực lực này thì dù yến hội hay năm mới đều có đủ loại hoạt động như thế này. Thanh niên kỵ sĩ âm thầm tích lực, còn quanh người nam tử quý tộc lại có rất nhiều ánh xanh lo lửng, một lớp sương mù cũng theo đó lan tỏa.

“Bình!” Nam tử quý tộc dẫm chân tiến về phía trước, chưởng mang theo lực băng nguyên tố cũng theo đó đánh về phía kỵ sĩ.

Hừ nhẹ một cái, kỵ sĩ cũng giơ hữu chưởng không rõ thực hư lên tiếp đón.

“Uỳnh.” Một tiếng động nhỏ vang lên, chưởng được tạo từ băng tuyết vỡ vụn, nam tử quý tộc lui liền năm sáu bước mới đứng vững, còn kỵ sĩ kia thì vẫn đứng nguyên tại chỗ, thân thể chỉ hơi rung một chút, gương mặt cũng lộ vẻ thắng lợi.

Nam tử quý tộc cảm thấy vô cùng xấu hổ nên nhanh chóng lẩn vào trong đám người.

- Ai tiếp?- Kỵ sĩ quát lên đầy khí thế.

Bị thực lực và khí thế đó làm kinh ngạc nên nhất thời không có ai trong sảnh phản ứng.

Hàn Phong Tuyết lắc đầu nghĩ:”Bi kịch!” Cậu đã nhận ra người này như nỏ mạnh hết đà, căn bản là không nên cứng nữa, nhưng vì cố gắng lộ vẻ xuất chúng trước Ngao Nguyệt nên nén nội thương không lùi bước.

Quả nhiên người kế tiếp chỉ cần đánh một chưởng đã khiến hắn mang theo máu tươi trong miệng bay ra ngoài, ngay cả cơ hội tham gia yến hội cũng không còn.

Người đánh bại hắn nhìn lại bàn tay ngạc nhiên thắc mắc:”Ta mạnh như vậy sao?”

Kế tiếp thì vui rồi, người thay nhau lên, một vòng lại một vòng, người mới đánh bại người cũ, người cũ thắng người mới, dù chỉ là một chưởng đơn giản nhưng cũng không che được cái kinh hiểm trong chiến đấu.

Rất lâu sau, đã có cả trăm người khiêu chiến, Ngao Nguyệt vẫn chỉ mỉm cười nhìn, không hề có chút buồn chán nào.

- Ngươi tự lui đi!

Một giọng nói tự đại vang lên trong sảnh khiến nơi không khí nơi đây chợt lạnh đi. Chỉ thấy một thanh niên anh tuấn mặc đồ trắng từ từ tiến tơi. Hắn cao ngao ngẩng đầu khinh thường nhìn đối thủ của mình. Hắn đứng giữa sảnh như hạc giữa bầy gà, như thể cả tràng đấu này là vì hắn mới tạo nên vậy.

“Tên này thật kiêu ngạo!” Hàn Phong Tuyết nhìn thấy kẻ lên tiếng là nam tử áo trắng nên lại nhớ tới ánh mắt khinh bỉ lúc trên cầu, cậu lúc này có chút chờ đợi xem thử.

Nam tử giáo kỹ đứng đối diện có chút phẫn nộ, nhưng thấy kẻ tới thì cũng không phản bác nổi bởi với thực lực của mình thì đối phương hoàn toàn có tư cách nói vậy. Hắn mang theo sự không cam lòng lùi về phía dưới.

Người này trực tiếp nhìn về phía ba người của ba đại học viện rồi lạnh lùng nói:

-Các ngươi, ai lên?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui