Nghịch Thiên Kỹ

Không khí cũng nóng lên theo ánh mắt đầy khiêu khích của thanh niên áo trắng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ. Nhưng thanh niên áo trắng này cũng không hề để ý tới chuyện đó, trong mắt hắn lúc này chỉ có ba người, khóe miệng hơi nhếch lên. Ba người đó là vật cản lớn nhất ngày hôm nay của hắn, cũng chỉ có bọn họ mới đủ tư cách làm đối thủ của hắn.

Ba người cũng không hề để ý tới thái độ khiêu khích đó mà thản nhiên đứng đằng xa, như thể trời sập cũng chẳng làm họ đổi sắc mặt vậy. Chỉ bằng vào thái độ này cũng ẩn chứa phong phạm của một đại tướng.

-Ta ra tay tất sẽ phải đổ máu. – Kiếm sĩ lạnh lùng nói.

Thanh niên áo trắng mỉm cười nhìn về hai người còn lại.

-Ta không có hứng.- giáo kỹ cũng rất kiêu ngạo đáp.

- Ha ha, vậy là chỉ còn lại ngươi.- Thanh niên áo trắng nhìn về phía kị sĩ, cũng là uy hiếp duy nhất còn lại.

Thân hình nặng nề tiến tới hai bước, ‘uỳnh, uỳnh’. Mặt sàn làm từ thạch ngọc rung lên cũng theo nhịp chân bước, chẳng những không chỉ khiến người khác khó chịu mà còn khiến họ nghe thấy cả tiếng tim đập rộn ràng của bản thân mình.

- Vậy để ta lãnh giáo thực lực của đệ nhất thanh niên quý tộc xem sao. - Âm thanh vang vọng như thể muốn phá tan màng nhĩ lan đi.

- Không dám!- Thanh niên áo trắng khiêm tốn đáp nhưng vẻ mặt lại rất vui vẻ thừa nhận hai chữ đệ nhất của kỵ sĩ dành cho mình.

Nơi ánh mắt hai người giao nhau trong không khí như phát lửa, chúng sắc bén như dao đâm vào người đối phương. Việc này diễn ra trong chớp mắt nhưng cũng khiến không khí cũng như rít lên.

Xung quanh hai người lại không hề có gì khác lạ mà cứ y nguyên như cũ, cũng không thấy có suy suyển gì.

- Mẹ kiếp, không phải là giao lưu tình cảm chứ? - Một vài người bé gan thầm nghĩ trong lòng.

Hành động ấy cứ kéo dài không biết tới khi nào, cuối cùng kỵ sĩ đã không chịu nổi.

- Xem chiêu. - Tiếng hét lớn kéo theo một quyền hủy diệt xé tan không khí lao về thanh niên áo trắng.

“Hây.” Thanh niên áo trắng cũng không cam lòng yếu thế, trên gương mặt tuấn tú cũng hiện lên chút độc ác, khí chất nho nhã trên người cũng hoàn toàn biến mất, một quyền nhẹ nhàng đi theo luồng không khí cuộn xoáy đối nghịch với đòn đầy sức mạnh của vị kỵ sĩ kia.

- Đỡ đòn...

-Xem chiêu...

Sau hai tiếng thét thì song quyền cũng va vào nhau, không khí bị cuộn xoáy làm quần áo họ tung bay, mái tóc dài của thanh niên áo trắng cũng phất phới sau lưng. Người xem ở gần đó cũng bị luồng sức mạnh ấy ảnh hưởng, áp lực cũng ép lên toàn thân, một số người tu vi thấp còn lui lại vài bước mới đứng vững được.

Càng làm người khác kinh ngạc là việc Nguyệt công chúa đứng gần họ nhất lại bình an đứng yên, cũng không thấy nàng có động tác gì nhưng luồng áp lực tiến tới gần nàng đều vô hình biến mất. Điều này cũng chứng minh được vị công chúa này cũng thâm tàng bất lộ, e rằng cũng là Kỹ tông. Nàng tươi cười nhìn hai người giữa sảnh, ánh mắt cũng hiện lên vẻ tán thưởng.

“Uỳnh...” Cơn lốc xoáy nho nhỏ trong không khí lại bùng lên, gương mặt hai người đang giao đấu cũng hơi hồng lên, nhưng không hề có vẻ muốn lùi bước. Lần này không chỉ liên quan tới việc được tiếp cận công chúa mà còn liên quan tới hai thế lực đầng sau lưng họ, Kỵ sĩ học viện cùng giới quý tộc, chỉ có thể thắng chứ không thể bại.

- Hai người coi như hòa nhau, được chứ? - Thấy hai người không phân cao thấp, Ngao Nguyệt khẽ cười đưa ý kiến.

Hai người giao đấu nhìn nhau, ánh mắt trao đổi một chút rồi đồng thời thu tay về. Cũng không còn cách nào khác, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ có một kết quả duy nhất là lưỡng bại câu thương, lúc đó ai cũng mất mặt hết.

Hai người thở ra một hơi, gương mặt cũng hồng lên, trận chiến phấn khích này đã kết thúc ngang tay.

“Hắn đúng là một võ giả!” Hàn Phong Tuyết kinh ngạc nghĩ trong lòng. Nên nhớ võ giả đã sớm suy yếu, công pháp võ kĩ cũng đã thất lạc, vậy mà hôm nay Hàn Phong Tuyết lại gặp được một Võ tông, hơn nữa nếu chỉ so về tu vi võ giả thì ngay cả cậu cũng không bằng, đối phương vậy mà đã là trung cấp võ giả.

Kết quả hòa nhau này khiến ánh mắt mọi người tập trung hết về Ngao Nguyệt với ý hỏi chẳng lẽ hai người lại mang một đóa hoa cho nàng hay sao?

Ngao Nguyệt cười tươi như hoa:

-Thế này, tiếp tục một vòng phân thắng bại, còn ai muốn khiêu chiến thì mời đứng ra, người khiên chiến tiếp tục tìm ra một người mạnh khác, nếu người đó có thể đánh bại một trong hai người này thì coi như thắng, không biết mọi người nghĩ sao?

Dù như vậy có hơi quá xem trọng hai người này nhưng đành vậy, ai bảo người ta mạnh, cũng không còn lựa chọn nào khác hay làm ai không phục, có bản lĩnh thì cứ tiến lên đi.

Nhất thời trong sảnh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tuy rằng vừa rồi họ đã tốn ít sức nhưng sức mạnh của họ mọi người đều biết, cũng không ai nghĩ rằng mình có tư cách khiêu chiến, không phục cũng không được, cuối cùng mọi ánh mắt đều hướng về hai người đứng đầu hai học viện còn lại.

Hai người đều lắc đầu nhìn nhau, dù cho họ họ có thể đánh bại hai người đằng kia nhưng nếu làm vậy thì quá mất mặt.

Ngay cả hai người họ cũng lắc đầu thì những người khác chỉ đành thở dài, có lẽ việc dâng hoa cho công chúa này cũng chỉ đành để cả hai người họ cùng làm, đúng là có chút buồn cười.

Ngao Nguyệt vẫn thoải mái cười, ánh mắt đảo qua mọi người một chút ròi dừng lại trên người Hàn Phong Tuyết:

-Tứ đại học viện, học viện Diệu Huy cũng có một đại diện, sao không thử một chút đi.

“Hà.” Mọi người giật mình, lời này của Ngao Nguyệt có ẩn ý, xem ra học viện Diệu Huy cũng có người nhận được thiệp mời, có điều trong lòng bọn họ đều rất khinh thường học viện Diệu Huy, cũng chỉ coi đế đô này chỉ có ba đại học viện.

Hàn Phong Tuyết cười khổ: ”Bị bán đứng rồi.”

Ánh mắt mọi người bắt đầu truy tìm trong đoàn người, sau cùng đi theo tầm mắt của Ngao Nguyệt để phát hiện ra vị trí của Hàn Phong Tuyết.

“Hả, không thể nào!” học viện Diệu Huy tuy rằng không ra gì nhưng cũng không đến nỗi cử một kẻ quê mùa đến chứ, bọn họ thật sự không tin vào mắt mình nên cẩn thận xác nhận lại ánh mắt của Ngao Nguyệt, đến khi hoàn toàn khẳng định là Hàn Phong Tuyết thì đều cười thầm.

Có vài người còn vui vẻ chế nhạo:

- Hóa ra đây là đại diện của học viện Diệu Huy, sao ta lại có cảm giác giống như một tên ăn mày trên đường nhỉ!

Tiếp theo trong đoàn người cũng phát ra một tràng cười, ánh mắt khinh thường đều hướng về Hàn Phong Tuyết.

Hàn Phong Tuyết lại dường như không hề để ý đứng đó nhưng thật ra trong lòng cậu đang dần khó chịu, ánh mắt của mọi người khiến ngạo khí của cậu bùng lên:

- Đã như vậy thì coi như ta đại diện cho học viện Diệu Huy đi, cũng giúp sư phụ xả giận một chút! - Hàn Phong Tuyết biết mình đã trúng kế của Ngao Nguyệt, rõ ràng là nàng đã cố ý, nhưng cậu cũng chỉ đành chấp nhận.

- Tuyết Phong, ngươi sao lại ở đây? - Nhạc Linh đằng sau Ngao Nguyệt nhíu mày nghi ngờ hỏi. Nàng từ đầu đến giờ cũng không chú ý đến Hàn Phong Tuyết đứng đằng sau mọi người.

- Nhạc Linh, muội biết hắn sao?- Một gã quý tộc lên tiếng hỏi.

-Ừ, hắn là một hỏa phu ở Long Phụng Tề Vũ của ta.- Nhạc Linh nhíu mày đáp. Nàng không nhìn thấy ánh mắt của Ngao Nguyệt nên cũng không biết người nàng nhìn chính là Hàn Phong Tuyết. Nàng cũng tưởng là vì có chút quan hệ bên ngoài nên công chúa mới để Hàn Phong Tuyết tham gia yến hội, nhưng nàng không hề biết vì sao Ngao Nguyệt lại đối xử với Hàn Phong Tuyết như vậy, trong mắt nàng, một kẻ lấy thân phận hạ nhân như hắn lại tham gia yến hội cùng nàng đúng là đang làm nhục mình, cứ như hắn có thể ngang hàng với nàng vậy.

Sắc mặt Ngao Nguyệt lần đầu tiên thay đổi. Nàng đã nhiều lần dặn Nhạc Linh không được coi Hàn Phong Tuyết là hạ nhân, nhưng không ngờ là người đã quá quen với tính cách tiểu thư quý tộc như Nhạc Linh lại hoàn toàn quên lời nàng nên đành hướng ánh mắt xin lỗi về Hàn Phong Tuyết.

Hàn Phong Tuyết thản nhiên cười. Cậu không ngờ rằng Nhạc Linh là loại người thế này, tự cho mình là thanh cao hơn người. Cậu vốn chẳng cho rằng việc làm hỏa phu là điều gì đó xấu hổ nhưng hành động này của Nhạc Linh đã khiến hình ảnh của nàng trong lòng cậu ngày càng xấu đi. Cậu từng cùng Ngao Vân Tinh gặp nàng ở Long Phụng Tề Vũ, Nhạc Linh tất nhiên biết cậu là học viên của học viện Diệu Huy, thế mà trong lòng nàng chỉ có thân phận hỏa phu kia lưu lại, rõ ràng chỉ coi cậu là hạ nhân không thể ngẩng cao đầu, điều này làm Hàn Phong Tuyết cực kì khó chịu.

Tiếng cười nhạo của mọi người lại lớn hơn.

- Ra là một hạ nhân. - Người xung quanh Hàn Phong tuyết lớn tiếng nói rồi đồng loạt giữ khoảng cách với cậu. Đứng cùng chỗ với hạ nhân khiến họ cảm thấy rất mất thân phận.

Hàn Phong Tuyết cô độc ngạo nghễ đứng đó lại tỏa ra khí chất của đóa mai không vướng bụi trần, cực kì bất phàm.

Thanh niên áo trắng cũng hưng phấn nhìn Hàn Phong Tuyết không biết kẻ ăn mặc tầm thường lại có khí chất thế này rốt cuộc có lai lịch như thế nào.

Đúng lúc này một âm thanh cao vút vang lên:

- Thái tử điện hạ giá đáo, tam điện hạ giá đáo


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui