Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

"Cầm Nhi!?"

"Dung sư tỷ!"

Mọi người kinh ngạc hô thành tiếng! Bọn họ khiếp sợ nhìn một màn này, vẫn chưa thể tin vào mắt mình, đặc biệt là các tân sinh, quả thật sợ ngây người!

Lên tiếng nói chuyện đầu tiên chính là một người hâm mộ cuồng nhiệt của Dung Cầm\- Tống Khiêm: "Dung sư muội, ngươi thật lợi hại!" Hắn vô cùng kích động nói: "Sư muội vậy mà lại có thể dùng thực lực của một người ngăn cản thú triều, thật quá thần kỳ!"

Lời nói của Tống Khiêm giống như châm ngòi nổ, mọi người phản ứng lại lập tức sôi nổi bàn tán.

"Dung Cầm sư tỷ quá ngưu bức!"

"Cái này là điều con người có thể làm sao? Trời ạ, nàng là thần tiên sao?"

"Không hổ danh là tuyệt thế kỳ tài, thiên kiêu chi nữ..."

Mà nhân vật chính đang được ca tụng lúc này, vẻ mặt thanh lãnh không biến hoá, thực chất là bởi vì nàng đang ngây ngốc!

Nàng vốn dĩ đang ở trong rừng sơ tán mọi người, dọc đường hiển nhiên phải chém giết vài con yêu thú, nhưng lúc nàng đến đây, nơi này đã là một bãi chiến trường rồi a! Không ngờ chân trước nàng vừa mới đến, chân sau liền có một đám người kéo lại đây, hơn nữa một mực nhận định nàng là người giết chết đám yêu thú?

Dung Cầm hơi sửng sốt lắc đầu: "Ta không..."

"Dung sư muội, ta biết tính của ngươi mà, đừng khiêm tốn!" Tống Khiêm ánh mắt sáng lấp lánh nhìn nàng, mọi người phía sau cũng hô hò theo.

Càng là như vậy, Dung Cầm càng không muốn nói ra sự thật. Cuối cùng, trong lòng Dung Cầm tuy là có chút không tự tin, nhưng vẫn uyển chuyển cảm tạ mọi người khen ngợi, xem như chứng thực "sự thật" này!

Thấy nàng thừa nhận, không chỉ tân sinh lão sinh, ngay cả các đạo sư cũng khen không ngớt lời, ôm quyền nói với Lãnh Tuyết tiên tử: "Chúc mừng phó viện trưởng thu được hiền đồ!"

Lãnh Tuyết tiên tử đắc ý cong môi, hài lòng nhìn Dung Cầm, không hổ là đệ tử của nàng, sau lần này, thanh danh của Dung Cầm chắc chắn sẽ vang dội!

Trong khi đó, Dung Kỳ, Mục Thiếu Trì và Phượng Miên Miên không hề hứng thú với việc này, bọn họ chỉ một mực tím kiếm Dung Mị, rốt cuộc cũng phát hiện ra nàng ở gần bờ suối.

Dung Mị ngất xỉu trên đất, trên váy áo dính đầy máu tươi, ba người hoảng hốt chạy qua. Cái mũi của Mục Thiếu Trì vẫn luôn rất nhạy bén, "Đừng quá lo, hầu hết là máu của yêu thú..."

Phượng Miên Miên: "Yêu thú? Chỗ này cách nơi ban nãy không xa, có khi nào...."

"!!!"

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Không biết là vô tình hay cố ý, tin tức thú triều trong khảo hạch và tin tức tuyệt thế thiên tài một mình bình ổn tứ phương nhanh như mọc cách bay về phía kinh thành, chỉ trong một buổi chiều, toàn bộ kinh thành đều xôn xao lên, thậm chí kinh động đến hai vị tối cao trong cung\-\-\-

Kim Loan Điện.

Đông Nguyệt Quốc hoàng đế nghe được phía dưới bẩm báo, giọng nói uy nghiêm cũng không khỏi ồ một tiếng: "Thú triều? Yên yên ổn ổn vì sao sẽ có thú triều? Đi, phân phó bọn họ điều tra rõ ràng, Thánh Viện là thánh địa bồi dưỡng nhân tài, không thể lơ là sơ sót!"

Văn võ bá quan sôi nổi tán đồng.

Đông Nguyệt Hoàng vuốt vuốt cằm: "Chẳng qua, Dung Cầm này quả thật không tầm thường, sớm đã nghe danh nàng là nữ tử có thiên phú cao nhất trong đám trẻ, nay lại có công tích như vậy, thật ấn tượng!"

Dung Tề nghe thấy hoàng thượng điểm danh con gái mình, trong lòng vui đến nở hoa, "Tạ Hoàng thượng khen ngợi."

Đông Nguyệt Hoàng vẫy tay: "Hai tháng nữa là ngày mừng thọ của Thái Hậu, đến lúc đó ngươi hãy mang theo nàng để trẫm nhìn xem."

Dung Tề mừng rỡ nói: "Vâng."

Đúng lúc này, cửa điện đẩy ra. Đang lúc hoàng đế bàn việc mà có thể tiến vào, chỉ có Thái Hậu mới có đặc quyền này thôi!

"Thái hậu nương nương vạn phúc!"

Một mỹ phụ nhân mặc phượng bào tiến vào trong tầm mắt mọi người, nàng nhìn qua chỉ mới bốn mươi, nhưng tuổi thực thì đã lớn hơn nhiều, vị thái hậu này họ Vân, cũng đã từng là một nhân vật lẫy lừng của Đông Nguyệt Quốc, không kém hơn hoàng đế là bao.

Vân Thái Hậu cho mọi người bình thân rồi nói với Đông Nguyệt Hoàng: "Hoàng thượng có hơi nôn nóng rồi."

"Ý của mẫu hậu là sao?"

"Người trẻ tuổi bây giờ, tâm tính khó tránh khỏi kiêu ngạo, chỉ đích danh như vậy không hay lắm đâu."

Đông Nguyệt Hoàng vẫn luôn kính yêu thái hậu, chưa từng cãi lời: "Mẫu hậu nói phải, vậy..."

Vân thái hậu ánh mắt hơi loé, dường như không để ý nói: "Nếu hoàng nhi muốn gặp người đó thì sao không mời cả ba vị tiểu thư hầu phủ, như vậy sẽ tránh được thị phi."

"Mẫu hậu anh minh!"

.....

Buổi tối. Ở sườn núi Bắc Lâm.

Trong túp lều lớn nhất, có cả giường nệm giữa khu cắm trại, một thiếu nữ yên lặng ngủ say.

Trước mắt đen đặc giống như vẩy mực, Dung Mị thấy được bản thân nàng lúc nhỏ, chỉ có quanh người có ánh sáng, khắp nơi đều đen kịt. Nàng vẫn luôn đi tới trước, càng tiến về phía trước, ánh sáng trên người ngày càng ảm đạm, ngày càng tối, thẳng đến cuối cùng hòa hợp nhất thể với hắc ám.

Cơ thể nhỏ bé run rẩy thét chói tai, lại không nghe được bất kỳ thanh âm gì, chung quanh một mảnh đen nhánh, lạnh lẽo vô cùng...

....

Mị Nhi... Mị Nhi...

... Là ai đang gọi... Hắn đang gọi ai...

Không đúng! Dung Mị bỗng nhiên mở bừng mắt, xoay 360 độ đem người bên giường đè xuống dưới thân, tay bóp cổ hắn, ánh mắt cảnh giác lại có chút hoảng sợ nhìn hắn!

Một loạt động tác hoàn toàn là theo bản năng, chờ đến khi nàng hoàn hồn nhận ra nam tử tuấn mỹ như thần chi trước mắt\-\-\-

"Dạ... Mặc Thần?" Nàng mờ mịt hỏi.

"Nha đầu, muốn mưu sát bổn vương sao?"

Nghe được tiếng nói trầm thấp từ tính của nam tử, thần kinh căng chặt của Dung Mị vô thức buông lỏng, Dạ Mặc Thần còn chưa nghe được nàng hồi đáp, thiếu nữ trên người đã phát ra tiếng hô hấp đều đều. Nàng thế nhưng... ở trên người hắn ngủ rồi.

Này còn chưa tính, Dung Mị còn cọ cọ đầu nhỏ trên lồng ngực hắn, tự giác nhích người tìm một chỗ thoải mái sau đó hô hô ngủ, không màng nam nhân phía dưới vừa khó chịu lại bất đắc dĩ nhìn nàng.

Dạ Mặc Thần ôm lấy thân thể mềm mại trên người ngăn không cho nàng động đậy, trong lòng thầm than, thật là một cái tiểu yêu tinh a.... Vừa gặp mặt đã dụ hoặc hắn như vậy, nàng có biết, hắn là một nam nhân rất bình thường hay không?

Một giấc ngủ này, Dung Mị cảm thấy giống như từ lâu lắm rồi không được thoải mái ngủ sâu như vậy. Lúc mở mắt, trên giường chỉ có một mình nàng, bên cạnh không có ai, Dung Mị lẩm bẩm: "Là ảo giác sao? Ta cứ tưởng hắn đã đến..."

"Tiểu Mị Nhi đang nói đến vương gia nhà ngươi sao?"

"Tiểu Linh? Ngươi có thể nói chuyện? Không phải nói ngươi đã dùng hết năng lượng rồi sao, ta còn tưởng ngươi sẽ rơi vào ngủ say."

Cổ Linh kiếm cười xấu xa: "Hắc hắc, tối qua ta mới sạc điện xong, không cần lo~"

"A..." Dung Mị sờ sờ môi đỏ, "Thì ra không phải mơ sao..."

"Tiểu thư!" Màn trại vén lên, một thiếu nữ đôi mắt rưng rưng nước nhào về phía Dung Mị.

"Tiểu Mạch? Ngươi không sao?" Dung Mị khó tin nói: "Lúc có thú triều ngươi đang ở đâu?"

"Ta không sao. Ta chui vào một hang động ngủ đến quên trời quên đất, lúc tỉnh dậy thì thú triều đã qua rồi hì hì."

Dung Mị buồn cười nói: "Đúng là người ngốc có ngốc phúc, vận khí của ngươi thật quá nghịch thiên!"

Xì xào\-\-\-

"Bên ngoài sao lại ồn ào như vậy? Tiểu Mạch, chúng ta đi ra xem xem."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui