Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Khảo hạch kết thúc, Tô đạo sư chuẩn bị dẫn các tân sinh về Thánh Viện. Lần này đi, rất khó để ra ngoài lần nữa trước khi tốt nghiệp. Vì vậy vị vương gia nào đó tức khắc không vui!

Dạ Mặc Thần như cũ bình tĩnh nhìn Dung Mị, môi mỏng mím chặt, sau một lúc lâu mới ngạo kiều lạ u oán liếc nàng một cái: "Hay là... Đừng học nữa?"

Dung Mị đỡ trán, Minh Vương điện hạ lại phát bệnh gì nữa.

Dạ Mặc Thần: "Ngươi đúng là thể chất gây hoạ, còn chưa vào Thánh Viện đã gây thù chuốc oán nhiều như vậy, sau này nhất định phải cẩn thận."

"Yên tâm đi, Mị Nhi đã có ta bảo vệ." Mục Thiếu Trì cười nói, cánh tay sắp sửa bắt ngang vai Dung Mị bỗng dưng vồ hụt.

Dung Kỳ kéo Dung Mị ra sau lưng: "Muội muội của ta, ta bảo vệ, không nhọc hai vị phiền lòng!" Vừa mới nhận muội muội, còn chưa cùng nàng giao lưu tình cảm liền có hai con sói xuất hiện muốn nhúng chàm Mị Nhi, đã hỏi qua ý kiến ca ca là hắn chưa?

Dạ Mặc Thần nhìn chằm chằm Dung Kỳ, đột nhiên chợt hiểu: "Được lắm Dung Kỳ! Bảo sao ngươi cứ ở mãi Kim Đan cảnh, chậm chạp không chịu thăng cấp, thì ra là sớm có dự mưu!!"

Dạ Mặc Thần nghiến răng nghiến lợi, chỉ trách hắn không gặp Dung Mị sớm hơn, nếu không sẽ bị Dung Kỳ hớt tay trên như vậy sao! Thật, tức, giận, nha!

Khuôn mặt băng sương ngàn năm của Dung Kỳ ẩn ẩn có ý cười, khiêu khích nhìn Dạ Mặc Thần.

Mục Thiếu Trì nhếch môi: "Hai người các ngươi có phải hiểu lầm gì rồi không? Vào Thánh Viện có chia lớp mà, Dung nhị thiếu gia ở lớp cao, làm sao gần bằng ta với Mị Nhi ở chung một lớp."

Xẹt xẹt\-\-\- Ba nam nhân trừng mắt nhau, nhất thời tia lửa điện văng tứ tung!

"Còn không đi là sẽ bị bỏ lại phía sau." Phượng Miên Miên nhắc nhở.

Dung Mị: "Mặc kệ bọn họ, chúng ta đi."

Dung Kỳ và Mục Thiếu Trì lập tức đuổi theo, Minh Vương điện hạ nhìn bóng lưng bọn họ, trong lòng thật khó chịu. Cặp mắt đen nhánh thâm thúy, tràn đầy u oán, cứ như vậy nhìn theo đám người. Tiểu nữ nhân không lương tâm, nàng thật sự không để ý hắn chút nào sao?

Dung Mị rời đi, một bước, hai bước, ba bước... Lúc Dạ Mặc Thần thất vọng tưởng nàng cứ thế mà đi, Dung Mị bỗng nhiên xoay người chạy như bay qua ôm lấy nam tử, nhón chân hôn lên môi hắn. Đây không phải lần đầu hai người hôn nhau, Minh Vương điện hạ thiên tư thông minh, học hỏi nhanh thật sự. Hắn một tay vòng qua eo thon của Dung Mị, ngón tay xuyên qua tóc đen chế trụ gáy nàng, ngựa quen đường cũ gia tăng nụ hôn này...

Mục Thiếu Trì nhìn bọn họ đứng chung một chỗ.

Nam nhân tuấn mỹ như thần, quần áo phần phật, cường thế vô địch.

Thiếu nữ tinh tế thon gầy, thiên tư mị cốt, thịnh thế mỹ nhan.

Dường như có một khung ảnh vô hình đem bọn họ gắn ở bên nhau, tất cả mọi thứ xung quanh đều biến thành mờ nhạt...

Mục Thiếu Trì trong lòng bỗng cảm thấy nghẹn khuất khó chịu, hắn xoa xoa ngực, chẳng lẽ tu luyện không đúng cách cho nên bị sốc hông sao?

Một hôn kết thúc\-\-\-

Dung Mị buông Dạ Mặc Thần ra: "Ta đi đây."

"Ừm." Dạ Mặc Thần bị hạnh phúc tới quá bất ngờ nói không nên lời, ngốc ngốc nhìn nàng rời đi, khoé môi giương lên một tia độ cung, che dấu không được ý cười.

Cổ Linh kiếm: ".... Tiểu Mị Nhi, ngươi yêu hắn?"

Dung Mị lắc đầu: "Không! Thích là có, nhưng ngươi hiểu ta mà, chưa đạt được đỉnh cao nhân sinh, chưa có thực lực để tự bảo vệ mình, ta sẽ không nói chuyện yêu đương! Dạ Mặc Thần quá cường đại, có vô số nữ tử muốn trao tâm cho hắn, còn ta, chỉ có một trái tim mà thôi. Ta không dám đánh cược, cũng thua không nổi...."

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

"Chát\-\-\-"

"A!! Sư phụ, đệ tử biết lỗi rồi, xin hãy tha cho ta một lần đi!" Dung Cầm quỳ rạp dưới đất, trên người có vô số vết thương đang chảy máu, nhìn mà ghê người.

Lãnh Tuyết tiên tử lạnh lùng nhìn xuống đỉnh đầu nàng: "Được lắm, đủ lông đủ cánh rồi phải không, ngay cả chuyện như vậy cũng không nói trước với ta, làm ta giống như một trò hề truớc mặt mọi người!"

"Là Dung Cầm sai rồi, nhất thời tham hư vinh mới lừa gạt sư phụ, nhưng mà!" Dung Cầm không cam tâm nói: "Đều là do Dung Mị! Nếu không tại nàng, mọi chuyện sẽ không thành ra thế này! Ta muốn nàng ta chết!"

Lãnh Tuyết tiên tử: "Cái này thì không cần ngươi nói, ta đều đã sắp xếp rồi, sẽ không để Dung Mị quá yên ổn."

Cùng lúc đó\-\-\-

Các tân sinh được phát cho thẻ phòng, giống như ở ký túc xá vậy, mỗi phòng đều có bốn người. Thánh Viện chia làm sơ ban, trung ban và cao ban, không phải tân sinh nào cũng được ở chung phòng, có nhiều người phải ở cùng các sư huynh sư tỷ ban trên, ví dụ như\-\-\- Dung Mị.

Cốc cốc cốc\-\-\-

"Mở cửa!" Tiểu Mạch đập đập cửa, đã có chút khó chịu.

"Tiểu thư, người trong phòng này làm sao vậy, kêu cửa cả buổi trời mà không thấy động tĩnh gì."

Dung Mị và Tiểu Mạch được ở cùng phòng nhưng vẫn còn hai sư tỷ khác ở đây. Cái này chẳng lẽ là ma cũ bắt nạt ma mới? Có điều, bọn họ nhầm đối tượng rồi!

Trong phòng.

"Diệp Ý, bên ngoài ồn ào quá, hay là cứ mở cửa cho bọn họ một trận."

Nữ tử được gọi là Diệp Ý cười nói: "Phụng Chi, ngươi đừng suốt ngày chỉ biết đánh nhau, bị đạo sư bắt gặp là toang. Đối phó với bọn tân sinh, dùng vũ lực thật lãng phí, huống chi..."

Diệp Ý cười lạnh: "Huống chi người bên ngoài chỉ là một cái phế vậ..."

"Rầm\-\-\-!!!"

"Á! Cái gì?!" Diệp Ý giật mình nhìn cửa phòng bị đã bay. Đùa à! Cửa phòng này được làm từ huyền thiết đó!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui