Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

"Phụt! Ha ha ha\-\-\-" Dung Mị cười đau cả bụng.

Hai bên tai Dạ Mặc Thần đỏ lên, một là vì xấu hổ, hai là vì Dung Mị cười rộ lên giống như hoa chi loạn chiến, thật là... câu nhân. Hắn bỗng bắt lấy tay nàng kéo một phen, Dung Mị lập tức ngã vào trên người hắn, Dạ Mặc Thần nhanh chóng khoá chặt môi nàng. Tiếng cười của thiếu nữ toàn bộ bị hắn ngậm vào trong miệng.

Mặc cho ma khí trong người biến đổi, Cổ Linh kiếm trong không gian reo hò, đầu óc Dung Mị giờ phút này hoàn toàn trống rỗng. Nhưng nàng vẫn theo bản năng phối hợp, hùa theo Dạ Mặc Thần hôn, bởi vì nàng biết, mình thích người nam nhân này, ngày càng thích, chỉ là chưa phải lúc để thừa nhận mà thôi.

"Ha~" Cũng không biết qua bao lâu, hai người rốt cuộc cũng tách ra, Dung Mị gục trên người Dạ Mặc Thần thở dốc. Dạ Tiểu Cửu này, kỹ thuật hôn thật là tiến bộ thần tốc, chẳng lẽ phương diện này thật sự là thiên phú của nam nhân? Hay là do Minh Vương điện hạ thiên tư thông minh, học hỏi nhanh?

Dạ Mặc Thần chọc chọc đầu nhỏ của nàng, "Suy nghĩ gì thế?"

"Nga, không có!" Dung Mị bật dậy, cũng có chút ngượng ngùng, bầu không khí từ lúc nào biến thành màu hồng rồi, đang nói chuyện bình thường tự nhiên lại hôn lên, lực tự chủ của nàng đúng là càng lúc càng kém.

"Vương gia, ngươi bị thương, nên nghỉ sớm. Tạm biệt!"

"Ngươi đi đâu?" Dạ Tiểu Cửu không cao hứng!

Dung Mị: "Còn có thể là đâu? Ngươi chiếm giường của bổn cô nương rồi, ta tất nhiên phải qua giường Tiểu Mạch ngủ, dù sao đêm nay nàng hẳn là sẽ không quay lại."

Vừa nói, Dung Mị chỉ tay qua giường nệm cách đó không xa, "Yên tâm, ta ở ngay bên kia, không có...."

Oành\-\-\-!

Dung Mị: "!!!" Nhìn lại phương hướng tay nàng chỉ, nào còn cái gì giường nệm, nó đã hoàn toàn biến thành một đống gỗ vụn.

Dung Mị ngó Dạ Mặc Thần một cái liền thấy hắn trang vô tội nằm nhắm mắt, nhưng mà khoé môi hơi nhếch đã chứng tỏ nội tâm hắn lúc này đang đắc ý.

"...." Lần đầu tiên Mị cô nương thua rồi.

Nếu như trước đây, Dạ Mặc Thần bởi vì ngạo kiều nên làm việc nào đó luôn là che che giấu giấu, thì hiện tại hắn càng thêm quang minh chính đại, nói cách khác chính là!

Mặt, dày, vô, sỉ!

Dung Mị nghiến răng, chẳng lẽ còn muốn nàng ngủ chung với hắn sao! Nàng vẫn còn là một cái hoàng hoa đại khêu nữ nha! Không phải nói người cổ đại rất rụt rè cổ hủ sao? Vị vương gia trước mặt này, xin hỏi rụt rè chỗ nào vậy??

Dạ Mặc Thần: "Thế nào, đợi bổn vương bế ngươi lại đây sao?"

Dung Mị: "...." Trời xanh a\-\-\- Mau trả lại Minh Vương điện hạ cao lãnh cho ta đi~

Dung Mị cuối cùng vẫn không thoát khỏi số phận chung giường với mỗ vương gia. Ngoài mặt thì nghiêm trang, nhưng lại không khách khí giành chăn vơi hắn, cọ đi cọ lại trong lồng ngực hắn tìm chỗ thoải mái mà ngủ, hoàn toàn đem Minh Vương điện hạ xem như gối ôm. Dạ Mặc Thần cười nhẹ, cũng thật bất đắc dĩ với hành động của nàng.

Sáng hôm sau, trên lớp.

"Dung Mị tiểu thư, chuyện ngày hôm qua ngươi đã biết chưa?"

"Chuyện sính lễ..."

Dung Mị đưa tay bảo bọn họ ngừng lại: "Không cần nói, ta biết rồi."

Các tân sinh vẫn không nuốt nổi cục tức này, bọn họ tiếp tục cáo trạng với Dung Mị.

"Mặc dù không hỏi ý kiến mà tự quyết định là bọn ta không đúng, nhưng mà!"

"Tên cường đạo kia thật sự quá ngang tàn, thế nhưng dám công khai gây chuyện giữa kinh thành, chúng ta mà biết hắn là ai tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!"

"Đúng vậy! Hơn nữa nghe nói hoàng thượng nghe được việc này cũng rất tức giận, còn hạ lệnh truy nã hung thủ nữa, không biết bao giờ có kết quả?"

Tiểu Mạch: Mạnh dạn đoán sẽ không bao giờ có kết quả...

Mục Thiếu Trì bực bội: Bổn thiếu chủ mới không nói cho các ngươi biết chính mình cũng bị Dạ Mặc Thần phá tràng đâu...

Dung Mị đỡ trán nhìn trời: Hung thủ trong miệng các ngươi chính đang công khai nằm trên giường ta đâu...

Lúc này, có tiếng bước chân vang lên, Liễu Dương đạo sư bước vào lớp, mọi người đều nhanh chạy về chỗ ngồi. Ánh mắt của Liễu Dương đạo sư như có như không liếc Dung Mị, ánh mắt như kim chích!

Chuyện đánh nhau với học sinh trung ban, đáng lẽ đã có thể nhân cơ hội này đuổi học Dung Mị, không ngờ Phong phó viện trưởng trước giờ không tham dự công vụ lại nhúng tay vào, hơn nữa rõ ràng là thiên vị Dung Mị!

Liễu Dương đạo sư vẻ mặt âm trầm nói: "Chuyện mâu thuẫn giữa hai ban, Thánh Viện quyết định không truy cứu, chỉ có điều Dung Mị đồng học thể hiện thực lực vượt xa người thường vì vậy chúng ta đã quyết định kì thi đánh giá giữa khoá sẽ thêm một hạng mục."

"Nội dung rất đơn giản, ngoài Dung Mị, ai cũng có thể tham gia. Các ngươi chiến đấu với một học sinh cao ban, nếu thắng sẽ được trực tiếp nhảy lớp!"

Các tân sinh trợn tròn mắt, "Nhảy lớp? Trực tiếp lên cao ban??"

"Trời ạ, kì thi giữa khoá bắt đầu sau nửa năm nhập học, tính ra còn hơn năm tháng, sau đó Dung Mị cô nương sẽ nhảy lớp?"

"Thế cũng quá nhanh rồi! Mới có nửa năm. Sợ là Minh Vương điện hạ lúc trước cũng không có khoa trương như nàng?"

"Có gì đáng ngạc nhiên, nàng một người đều có thể hạ gục năm trăm người, nàng xứng đáng lên cao ban."

Nghe được các học sinh phía dưới thế nhưng sùng bái Dung Mị như vậy, Liễu Dương đạo sư nhìn không nổi!

"Các ngươi đắc ý cái gì! Làm như Dung Mị chắc chắn có thể nhảy lớp được vậy! Biết đối thủ của nàng là ai không?"

"Đó chính là đồ đệ của Lãnh Tuyết tiên tử, Dung Cầm cô nương!"

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

"Chát!"

"Ngu xuẩn! Ta không phải bảo ngươi lo tu luyện đi sao? Chuyện quyết đấu với Dung Mị là như thế nào!?" Lãnh Tuyết tiên tử giận quát.

Dung Cầm ôm mặt không dám phản kháng, "Sư phụ, ta, ta không phải cố ý làm trái lệnh người."

Lãnh Tuyết tiên tử: "Cầm Nhi, ngươi trước nay đều là người đúng mực, vì sao lúc này lại để đố hận làm mờ mắt! Ngươi nên biết, bản thân chưa chắc đã đánh thắng Dung Mị, thi đấu không phải tự tìm nhục sao?"

Dung Cầm: "Đồ nhi biết, chỉ là! Hôm qua, Minh Vương điện hạ thế nhưng vì nàng đi chém sính lễ của các gia tộc, ta không cam tâm!"

Lãnh Tuyết tiên tử hiểu ra, thì ra là vậy, bao nhiêu hận thù đều có thể ẩn nhẫn, nhưng ghen ghét khiến người ta điên cuồng mất đi lý trí. Lãnh Tuyết tiên tử nắm chặt tay, tròng mắt khẽ động, nàng lẩm bẩm: "Vì một nam nhân, đáng sao?"

Dung Cầm ngẩng đầu nhìn nàng: "Sư phụ, người nhất định có cách giúp ta đúng không?"

"Ý ngươi là gì!?"

Dung Cầm căng da đầu nói: "Ta biết, công pháp ngươi tu luyện..."

Lãnh Tuyết tiên tử kinh hoàng trừng mắt, tay vừa vung, cổ Dung Cầm liền bị nàng nắm trong tay!

"Ngươi đã biết cái gì!!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui