Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Một lúc sau, khói bụi dần dần tản đi, loáng thoáng nhìn thấy bóng người.

"Khụ khụ---"

Dung Mị ho khan vài tiếng, phản ứng đầu tiên của nàng là đẩy Dung Kỳ ra, "Ngươi không sao chứ?"

Phát hiện Dung Kỳ che chở nàng sau vụ nổ thế nhưng không bị gì, Dung Mị thở phào một hơi, không yên tâm lại kiểm tra thêm lần nữa.

"Đừng lo, ta không sao." Dung Kỳ nhìn kết giới bao quanh bọn họ rồi dời tầm mắt về phía nam tử đứng cách đó không xa.

Dung Mị bấy giờ mới nâng mắt đánh giá nam tử không biết từ đâu xuất hiện này.

Nam tử ngũ quan tuấn lãng, trên mặt treo tươi cười ôn hoà, cho người ta cảm giác quân tử nhẹ nhàng như ngọc. Trên tay hắn cầm một kiện linh khí, hẳn là linh khí tạo kết giới bảo hộ, bởi vì với thực lực của hắn còn chưa tới nỗi có thể chắn được nguyên anh ma tu phát nổ.

"Hai người không sao chứ?"

Dung Mị chấp tay: "Đa tạ công tử ra tay tương trợ."

Nam tử cười nói: "Nên làm. Tại hạ cũng nên cảm tạ cô nương mới phải."

Cảm tạ nàng? Trong lúc Dung Mị đang nghi hoặc, đội ngũ bên kia đã nghe tiếng động chạy tới.

"Thủ lĩnh!"

"Mị Nhi!"

"Trời đất, sao lại để bản thân bị thương thành như vậy!"

Dạ Mặc Phong một phen kéo nàng qua, xoay vòng xem xét từ đầu đến chân. Thấy trên người Dung Mị có vết thương lớn lớn bé bé, sắc mặt ngày càng nghiêm trọng.

Dung Mị không để ý lắm nói: "Chiến đấu bị thương là điều đương nhiên, ngươi cũng có thương tích kìa."

Dạ Mặc Phong: "Không giống nhau!"

"Không giống chỗ nào?"

Hắn thở dài nhìn trời: "Aizz, ngươi không hiểu~"

Nhớ đến nhiệm vụ Dạ Mặc Thần giao phó trước khi tống hắn qua đây, lại nhìn vết thương trên người Dung Mị, Phong thiếu niên khóc không ra nước mắt, còn hơn cả khi bản thân bị thương. Cửu ca sẽ không giết hắn đấy chứ!

Phượng Miên Miên và Lôi thấy hai người họ còn có sức tán gẫu nên cũng yên tâm. Kế hoạch đại thành công!

Lôi xen ngang hai người nói chuyện: "Thủ lĩnh, chúng ta trở về rồi."

Dung Mị gật đầu: "Chúc mừng, chiến thắng này thuộc về các ngươi."

Nhìn thấy một phen nói chuyện khác lại sắp bắt đầu, nam tử lạ mặt không khỏi ngượng ngùng ho khan vài tiếng nhắc nhở. Hắn không có cảm giác tồn tại như vậy sao, đây vẫn là lần đầu tiên bị lơ.

Dung Mị: "Ngại quá, vị công tử này là...?"

Lôi giải thích: "Thủ lĩnh, đây là Vũ hộ pháp của Hắc Điện."

Dung Mị nhướng mày: "Viện quân tới rồi à? Đáng tiếc, chậm."

Vũ nghe ra giọng điệu âm dương quái khí của nàng, biết được nàng đang trách bọn họ tới trễ, trong lòng thầm than oan. Có trách thì trách mỗ điện chủ bỏ bê sự vụ a, hắn vừa nhận được tin liền lập tức tốc hành tới, thật sự không liên quan tới hắn.

Vũ cố gắng hoà hoãn không khí: "Cũng không hẳn? Ta đã cho người khống chế toàn bộ thành và tàn dư Bạch Điện, từ giờ Ma Tinh thành do Hắc Điện tiếp quản."

Như vậy, mục đích ban đầu của bọn họ đã thành công. Mọi người Hắc Điện tự nhiên là vui vẻ, Lôi cũng vậy.

"Đừng quên tiêu chí của Hắc Điện các ngươi." Dung Mị nghiêm túc nói. Nàng cũng không phải ăn không ngồi rồi, rảnh rỗi giúp bọn họ!

"Cô nương yên tâm, Vũ lấy danh hiệu hộ pháp ra bảo đảm, chỉ cần tu tiên giả không tấn công trước, chúng ta tuyệt đối không chủ động làm hại bọn họ."

Nhưng mà, hiện thực luôn không theo ý muốn. Vũ vừa nói xong câu này, phía Nam Cảnh Thành bỗng có hồi tù vang lên, đó là tín hiệu tiến công!

Dung Mị sầm mặt, xem ra bọn họ đã phát giác được Ma Tinh thành nội loạn nên muốn thừa cơ tấn công.

"Lập tức trở về!"

...----------------...

Nam Cảnh Thành mở rộng đại môn, đội quân hùng hậu chuẩn bị sẵn sàng xuất chiến. Có vẻ trong lúc Dung Mị không ở đó thì viện quân triều đình cũng tới rồi. Ngược lại, Ma Tinh thành đóng chặt cổng, không hề có ý tiếp chiến.

Dung Mị đứng ở tường thành bên này cũng vó thể nhìn thấy Lưu thành chủ bên kia. Lưu thành chủ nhìn thấy đám người Dung Mị thì rất kinh ngạc, hắn cứ tưởng bọn họ đều trở về học viện rồi chứ.

"Các ngươi... Sao lại ở Ma Tinh thành?"

Dung Mị: "Chuyện nói ra thì dài, thỉnh thành chủ hãy lui binh trước, có gì từ từ nói."

Lưu thành chủ làm sao có thể nghe lời nàng, hắn trầm mặt: "Địch nhân đang suy yếu, hà cớ gì phải lui binh? Dung cô nương yêu cầu vô lý như vậy, còn đứng về phía Ma Tinh thành, không lẽ ngươi cấu kết cùng lũ ma tu đó?!"

Dung Mị nhíu mày, quả thật có chút phiền phức. Nàng nhìn qua các đồng bạn, ánh mắt chợt lóe.

"Lưu thành chủ có nhận ra đây là ai không?" Dung Mị bất ngờ túm Dạ Mặc Phong ra trước.

Dạ Mặc Phong: ???

Lưu thành chủ nhìn kĩ, sửng sốt hô: "Thập, thập nhất hoàng tử??"

Dung Mị cho Dạ Mặc Phong một cái ánh mắt: còn lại giao cho ngươi.

Chuyện triều đình, Dạ Mặc Phong thân là hoàng tử, hắn ra tay không thể tốt hơn.

Dạ Mặc Phong kéo kéo khoé miệng, bảo một tên ăn chơi trác táng như hắn đi làm chính trị đàm phán? Có khả năng sao? Có từng hỏi qua ý kiến của hắn không??

"Khụ khụ, cái kia, cái gì... Xin chào Lưu thành chủ!"

Lưu thành chủ nôn nóng nói: "Điện hạ, ngài có phải bị bọn họ bắt rồi không? Chúng ta lập tức qua cứu ngài!"

"Ấy, không không không! Ta không có bị bắt, bọn họ rất tốt a. Đều là hiểu lầm, ngươi trước tiên lui binh, chúng ta bình tĩnh nói chuyện."

Tiểu tổ tông không sợ trời không sợ đất, nhưng sợ nhất chính là việc công, đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn mười tám tuổi cũng chỉ là một hoàng tử mà không được phong vương.

Lưu thành chủ tức giận: "Điện hạ, ngài nhất định là bị bọn họ bắt ép nói vậy đúng không? Ta lập tức đến cứu ngài!"

"Không được!"

Dạ Mặc Phong phiền a-- Hắn dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Dung Mị và mọi người sau lưng. Nửa đường, hắn bỗng dưng bắt gặp một đôi mắt nguy hiểm nửa nheo, "Ngươi nghiêm túc lại cho ta!"

Phong thiếu niên quay phắc đầu, sống lưng theo bản năng đứng thẳng. Trời xanh, trên thế giới này còn có thứ gì đáng sợ hơn Phượng Miên Miên nữa chứ, chính trị là cái sợi len nào!

"Nam Cảnh thành chủ nghe lệnh! Lập tức rút quân đình chiến, bất động chờ hiệu lệnh!" Dạ Mặc Phong nghiêm túc lên, tuấn nhan soái nói không nên lời, có một phen tư vị khác.

Lưu thành chủ bị khí thế của hắn chấn trụ một chút: "Nhưng mà..."

"Đây cũng là ý của Minh Vương!"

Lưu thành chủ: "!!!"

Minh Vương, đồng nghĩa với tuyệt đối chấp hành! Mệnh lệnh của hắn không kém so với thánh chỉ chút nào. Mọi người đều biết Minh Vương chỉ đi gần với một mình thập nhất hoàng tử, vì vậy không hề nghi ngờ lời Dạ Mặc Phong nói, nhưng nếu vạn nhất không phải...

Lưu thành chủ vô cùng do dự, vẫn còn thiếu một chút, một chút xíu quyết tâm để hạ lệnh.

"Được. Lưu thành chủ có thể không nể mặt bổn hoàng tử, nhưng Minh Vương phi đứng ở đây, ngươi dám không nghe!" Dạ Mặc Phong chỉ tay vào đầu sỏ gây tội.

Mị cô nương vô ngữ nhìn trời, thiếu niên sau N lần bị nàng hố cuối cùng cũng quay ngược lại hố nàng, ngươi được lắm!

Tin sau so tin đầu càng thêm kình bạo, Lưu thành chủ cảm thấy trái tim nhỏ chịu không nổi. Đông Nguyệt Quốc từ khi nào có Minh Vương phi a! Vì sao hắn không biết?

"Dung cô nương?"

Dung Mị ách một tiếng: "Ha hả, thành chủ cứ xem như là vậy đi."

Lưu thành chủ nội tâm là tin tưởng, dù sao ở đây nhiều người làm chứng, thập nhất hoàng tử nói gì mọi người đều nghe thấy, sau này dù có chuyện gì cũng không liên quan đến hắn.

Cuối cùng, Lưu thành chủ cũng bị thuyết phục rút quân.

Mấy ngày sau đó, hai thành đều được yên bình một thời gian. Bọn họ không biết rằng, đây chính là sự yên bình trước cơn bão táp---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui