Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Đế Liên Tuyền nhìn ra cửa sổ: "Sắp đến nơi rồi, Mị Nhi ngươi có định về chỗ của Minh Vương không?"

"Ta còn đang định ở nhờ chỗ của ngươi đấy, A Tuyền không hoan nghênh ta sao?"

Nàng vội xua tay: "Không, không có... Không phải! Ý ta là ta rất hoan nghênh, ngươi muốn ở bao lâu cũng được."

"Ha ha, A Tuyền ngượng ngùng thật đáng yêu." Dung Mị cười khẽ.

Trên mặt Đế Liên Tuyền nổi lên hai rặng mây đỏ, nếu để Đế Liên Vận hoặc là bất kỳ ai khác nhìn thấy đều sẽ không tin vào mắt mình. Đây vẫn còn là nữ tử cao lãnh băng sương mà bọn họ quen sao?

Hí--- Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại.

Trước mặt đoàn người là một nam tử cao ráo, nhìn cách ăn mặc thì hẳn là hoàng tử vương gia của nước nào đó.

Nam tử nhìn thấy Thượng Quan Lạc và Đế Liên Vận bước xuống, nhẹ hô; "Liên Vận công chúa, Lạc Nhi."

"Hoàng huynh!" Thượng Quan Lạc vui vẻ chạy lại.

Đế Liên Vận gật đầu: "Thái tử hữu lễ. Ta đi trước, lát nữa gặp."

Thượng Quan Chính gật đầu, sau đó thuận tiện hỏi Thượng Quan Lạc: "Sao bây giờ ngươi mới tới?"

Thượng Quan Lạc nghe nhắc như vậy không vui nói: "Hừ, xảy ra chút chuyện, gặp một nữ nhân đáng ghét mà thôi."

"Ai có thể làm Lạc Nhi của chúng ta tức giận đến vậy?" Thượng Quan Chính tò mò, hắn hiểu vị hoàng muội này, tính cách tùy hứng điêu ngoa, có thù tất báo, thế nhưng có người khiến nàng ngậm ngùi cơn giận?

Thượng Quan Lạc liếc thấy người trên chiếc xe ngựa còn lại bước xuống, ngón tay chỉ vào nàng: "Chính là nàng!"

Thượng Quan Chính theo ngón tay nàng nhìn qua, trong mắt ánh lên một mạt hồng ảnh. Thật đẹp! Thiếu nữ có đôi hồ ly mị mắt, hơi thở tà tứ mang theo một tia lười nhác nhưng không hề ảnh hưởng đến thần thái thiên kiều bá mị của nàng, tựa như yêu tinh rơi vào nhân gian. Đeo khăn che đã đẹp như vậy, nếu như tháo ra...

Thượng Quan Chính kinh diễm cảm thán: "Ngươi nói nữ tử kia? Nàng tên là gì?"

"Dung Mị, tình địch lớn nhất của ta! Hoàng huynh, ngươi nhất định phải giúp ta trừ khử nàng!" Thượng Quan Lạc cáo trạng nói.

"Tình địch?" Nếu hắn không lầm thì Thượng Quan Lạc thích Minh Vương, vậy nữ tử kia cũng thích hắn sao?

"Đúng vậy! Hoàng huynh ngươi đồng ý giúp ta được không? Được không?" Thượng Quan Lạc làm nũng năn nỉ hắn.

Ánh mắt của Thượng Quan Chính vẫn luôn không rời đi Dung Mị, nghe tiếng của Thượng Quan Lạc hắn mới cười nói: "Được, Lạc Nhi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi."

"Hoàng huynh tốt nhất!"

...----------------...

Ở một góc vắng vẻ trên thảo nguyên, cách lều trại không xa, chỗ đất này hơi cao một chút, từ đây có thể nhìn xuống toàn bộ khung cảnh chỗ các nước cắm trại.

Trên đỉnh đồi có một đôi nam nữ thanh tú, thiếu niên tươi cười như dương quang sáng lọi, thiếu nữ trầm lặng như nước đáy hồ, rõ ràng là trái ngược nhưng lại cho người ta một cảm giác hòa hợp khó nói nên lời.

"Ngươi dẫn ta đến đây làm gì?" Phượng Miên Miên mặt vô biểu cảm hỏi.

Dạ Mặc Phong chỉ tay: "Nhìn xem."

Phượng Miên Miên nhìn qua chỗ hắn chỉ, nơi đó có một miếng thịt bắc ngang trên đống lửa. Đôi mắt đẹp của Phượng Miên Miên sáng lên, mặc dù chỉ một thoáng nhưng vẫn bị Dạ Mặc Phong nhìn thấy rồi.

"Đói bụng chưa, cùng ăn nhé?" Phong thiếu niên đắc ý, hắn nơi nơi bị Phượng cô nương ghét bỏ, chỉ duy nhất tài nấu nướng là có thể chinh phục nàng, tự nhiên muốn biểu hiện nhiều một chút.

Phượng Miên Miên nhẹ gật đầu, biểu tình "ta thật miễn cưỡng, ta chỉ vì không muốn lãng phí đồ ăn mà thôi."

Dạ Mặc Phong phụt cười cùng nàng ngồi xuống. Phượng Miên Miên vẫn luôn nhìn chằm chằm miếng thịt nướng không chớp mắt, không nói khoa trương, đồ ăn tiểu tử này làm quả thật rất ngon!

Dạ Mặc Phong chống cằm ngó Phượng Miên Miên, ngày thường một bộ hung thần ác sát cứ như ai thiếu tiền nàng vậy, nhưng đối mặt với mỹ thực thì ấu trĩ vô cùng, thật đáng yêu.

Nếu Dung Mị mà nhìn thấy dáng vẻ của Dạ Mặc Phong lúc này thì tuyệt đối sẽ khinh bỉ: Đáng yêu cái đầu ngươi! Đây rõ ràng là đã thích cô nương nhà người ta rồi, hơn nữa là cái loại thích đơn phương không thuốc chữa. Kiếp trước trong lớp học, nam sinh A không phải cũng nhìn nhỏ lớp trưởng ngồi kế bên như vậy sao!

Ôi thanh xuân~

Khụ khụ, tất nhiên, Dung Mị không có ở đây.

Nhưng mà không có Dung Mị, vẫn còn một đôi miêu mâu dõi theo hai người bọn họ. Ở gốc cây cách đó không xa, một thiếu nữ mặc đồ của nha hoàn nghiêng đầu rình coi. Ngón tay bạch sứ thon dài bấu vào thân cây, móng tay rạch ra một mảnh vỏ khô, nàng dùng ánh mắt oán giận âm trầm nhìn bọn họ.

Bỗng dưng, nàng cảm giác được vai bị vỗ nhẹ, tức khắc giật mình hoảng hốt quay lại.

"Này ngươi, lén lén lút lút làm cái gì đó?" Phía sau vang lên tiếng nói dễ nghe của nam tử. Người này không ái khác chính là thị vệ đại nhân rảnh rỗi không có gì làm hơn nữa sợ bị Dạ Mặc Thần thu sau tính sổ nên đi dạo vòng quanh - Dạ Nhất.

"Ta..." Thiếu nữ có chút không kịp phản ứng, tên này đến phía sau từ khi nào, nàng thế nhưng không phát hiện?

Dạ Nhất ngẩng đầu nhìn người đối diện, sửng sốt: tiểu nha đầu ở đâu ra, thật xinh đẹp!

Miêu mâu giảo hoạt linh động, làn da trắng có chút bệch, mặc dù không giống Mị cô nương câu hồn đoạt phách nhưng cũng là mỹ lệ động lòng người. Trọng điểm là, nàng mặc quần áo của nha hoàn, chẳng lẽ là từ trong cung? Dù sao, nếu là ở Minh Vương phủ thì hắn sẽ không không có ấn tượng.

"Ngươi tên gì? Ở cung nào? Lén lút làm gì đó?"

Nàng thong dong không coi ai ra gì nói: "Bổn điện... Vì sao ta phải trả lời ngươi? Ngươi lại là ai a?"

Vị thiếu nữ này, thật trùng hợp chính là Bạch Điện chủ từ xa đuổi đến lẫn vào đoàn cung nữ - Bạch Lăng.

Dạ Nhất đứng thẳng: "Cái gì? Ngươi rốt cuộc vào cung từ lúc nào thế? Ngay cả bổn thị vệ cũng không biết, thật không thể tha thứ!"

Bạch Lăng xì một tiếng: "Ta nói, kia cái gì, thị vệ đại nhân, chiêu bài này của ngươi quá cũ rích rồi. Thời đại này còn ai tán gái quê mùa như vậy nữa?"

Dạ Nhất: "!!?" Nữ nhân này đang nói gì thế? Cảm giác não hắn không đủ dùng, hoàn toàn không theo kịp mạch tư duy của nàng!

Mà phía bên kia, hai người vẫn không chút nào phát giác bất thường.

"Dạ Mặc Phong, ngươi ngốc sao? Nhìn ta làm gì, thịt sắp cháy kìa!"

"A?" Dạ Mặc Phong hoàn hồn, thấy thịt nướng quả nhiên bị đen một góc, "Xin lỗi, vừa rồi không để ý, ta trở về lấy gia vị, tuyệt đối sẽ xử lý chỗ cháy sạch sẽ!"

Phượng Miên Miên tức giận trừng mắt: "Ngồi im, ta đi lấy. Nếu còn dám để thịt cháy..."

"Tuyệt đối không!" Dạ Mặc Phong xua tay, dù sao nàng đi rồi hắn cũng không có ai để nhìn, sẽ không phân tâm.

Bên này Bạch Lăng vừa quay đầu đã thấy Phượng Miên Miên rời đi, nàng nhíu mày. Đều tại nam nhân này, phiền phức muốn chết!

"Cút!" Bạch Lăng giận đùng đùng bỏ đi, đi được hai bước thì khẽ động ống tay áo, một làn khí vô thanh vô tức truyền ra tẩm vào thịt nướng, cả Dạ Nhất lẫn Dạ Mặc Phong đều không hề phát hiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui