Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!


Nhưng!
Vào lúc nhuyễn kiếm chỉ cách Phượng Miên Miên một gang tay ——
Phượng Miên Miên bỗng dưng cảm thấy có một luồng sức mạnh chui vào trong cơ thể, sau đó toàn bộ thống khổ đều biến mất!
Quang nguyên tố gặp được đoàn khí màu đen kia thì lập tức sợ hãi chạy trốn, nhưng kết cuộc vẫn bị nó thôn phệ đến tro cũng không dư thừa.

Cơ thể trở nên nhẹ nhàng, Phượng Miên Miên thử vận dụng ma khí, linh lực của nàng thế nhưng đã được giải phong ấn!
"Oành —— "
"A —— " Thanh kiếm không có đâm trúng Phượng Miên Miên ngư dự đoán, ngược lại Tây Môn Tình Nhi bị ma khí cường đại mà Phượng Miên Miên phát ra hung hăng chấn bay!
Không cần phải nói, một tu sĩ Trúc Cơ như nàng trực tiếp hộc ra một búng máu, khiếp sợ ngã trên mặt đất.

Cùng lúc đó Phượng Miên Miên đã lắc mình tránh thoát khỏi phạm vi của Lưu Quang Kính.

Chiêu thức ấy của nàng đánh bay Tây Môn Tình Nhi, nhưng Lưu Quang Kính vẫn không có chút sứt mẻ, quang nguyên tố bảo vệ trên kính đúng là không thể xem thường.

Ở đây, người có thể nhìn thấu trận diễn này lập tức trở nên cảnh giác, dồn mắt về phía thiên không mười dặm.

Mà lúc những người khác tu vi không cao còn đang ngơ ngẩn khó hiểu, một trận cuồng phong bỗng chốc thổi quét đến.


"Rống —— "
Tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc vang vọng toàn bộ hoàng cung.

Đại gia Tiểu Bạch khó khăn lắm mới được một lần khai triển long uy, tất nhiên vô cùng tích cực ra sức, chỉ khổ một đám người tu vi thấp bị rống suýt chút nữa mất đi tri giác.

Cự long nghênh ngang đáp thẳng xuống giữa lôi đài, ngay lập tức mọi người nghe tiếng "răng rắc" sau đó là "loảng xoảng"——
Lưu Quang Kính vỡ nát!
Phốc! Chủ nhân hiện tại của Lưu Quang Kính là Tây Môn Tình Nhi cũng không thoát khỏi số phận bi kịch.

Tu vi của nàng vốn đã thấp, phải dùng phương pháp đặc thù mới sử dụng được thánh khí.

Mà đằng này Lưu Quang Kính trực tiếp bị phá hủy, Tây Môn Tình Nhi xem như đi nửa cái mạng.

Dung Mị bất đắc dĩ vỗ đầu Tiểu Bạch một chút nó mới chịu an tĩnh lại, mọi người cuối cùng cũng có cơ hội nhìn thấy kẻ làm ra náo loạn này.

Đa số ánh mắt đều tỏ vẻ bất mãn nhìn chằm chằm Dung Mị, nhưng đầu sỏ gây tội lại hồn nhiên nói: "Ngượng ngùng, bổn quân đến trễ."
Mọi người: "......"
Tây Môn Tình Nhi: "......" Đã chết ngất.

Phượng Miên Miên và Bạch Lăng đều được gỡ bỏ phong bế linh lực, lập tức chạy đến bên cạnh Dung Mị, giống như thần hộ vệ, mọi người vừa nhìn liền đoán được một hai.

Người tới, là đại diện ma tộc tham gia đại hội.

"Tình Nhi!!" Tây Môn vương gia lúc này mới phản ứng lại, thấy Lưu Quang Kính vỡ nát, con gái mình ngất xỉu không rõ sống chết thì cả kinh rống lên.

"Đáng chết!"
Tây Môn vương gia chạy đến bên cạnh con gái mình, xác định nàng còn thở, hơn nữa Lưu Quang Kính thật sự đã trở thành phế thải không thể sửa được, căm tức nhìn sang Dung Mị, "Ma tộc hỗn xược, trước mặt quân thần bốn nước mà ngươi dám làm càn đả thương người trên lôi đài!"
"Vương gia nói đùa rồi, không chỉ trước mặt quân thần bốn nước, bổn quân bất kỳ lúc nào ở đâu đều có thể tùy tiện làm theo ý mình." Dung Mị cười tà tứ, lời nói thiếu đánh cực kỳ.

"Vương gia nên may mắn nữ nhi của ngươi chưa có tổn thương đến người của ta, nếu không đừng nói là Lưu Quang Kính, bổn quân còn muốn lấy mạng nàng tới trả!"
"Ngươi!!"
Thật là cuồng ngạo đến cực điểm!

Thế nhưng hoàng đế Nam Tuyết vẫn chưa lên tiếng, ba nước còn lại ngồi xem kịch hay, Tây Môn vương gia bận tâm mặt mũi không dám phát tác cơn thịnh nộ.

Tây Môn vương gia tuy là kiêng kỵ Dung Mị nhưng cũng không muốn nuốt cục tức này xuống, ánh mắt cầu xin nhìn về phía Đế Liên Vận.

"Nhị công chúa, ngày thường ngươi và Tình Nhi thân như khuê mật, ngươi nhất định phải đòi lại công đạo cho nàng!"
Tây Môn vương gia lúc này xem như ngả bài với Đế Liên Vận, hắn biết Đế Liên Vận và Đế Liên Tuyền tranh đấu đã lâu, nàng vẫn luôn muốn mượn sức Tây Môn vương phủ, cho nên Đế Liên Vận nhất định sẽ đáp ứng hắn!
Quả nhiên, Đế Liên Vận nghe thế lúc này mới giả vờ như mới "hồi thần từ trong kinh ngạc", giọng đầy quan tâm nói:
"Tây Môn vương gia yên tâm, người này phá hỏng quy củ can thiệp vào trận đấu, còn đả thương quận chúa, cho dù hắn là sứ giả của ma tộc thì bổn công chúa cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua."
Tây Môn vương gia vội vàng nói cảm ơn, nhưng lời còn chưa dứt, một giọng nữ khác lạnh lùng dội cho hắn một gáo nước lạnh:
"Tây Môn vương gia hẳn là tìm nhầm người rồi.

Phụ vương giao cho bổn cung chủ trì đại hội, nếu vậy mọi việc đều do bổn cung quyết định, không tới lượt kẻ khác khoa tay múa chân."
Tây Môn vương gia tức khắc cứng đờ, mặt già hiện vẻ xấu hổ.

Đế Liên Vận nắm chặt tay, trong mắt hiện lên sát ý.

Một phế vật mà cũng dám nói nàng là "khoa tay múa chân"!
"Cho nên? Ý của hoàng tỷ là muốn bao che cho ma tộc càn rỡ này sao?"
"Xem ra hoàng muội vẫn còn quá trẻ người non dạ, không biết phân biệt đúng sai.

Tỉ thí là để giao lưu không phải để giết người, Tây Môn quận chúa là người phá hỏng quy củ trước muốn nguy hại đến tánh mạng của Phượng cô nương.


May mắn có Ma Quân điện hạ tưởng trợ ngăn cản, tránh làm mất hòa khí của ba nhà Nam Tuyết, Đông Nguyệt, Ma giới.

Tính ra chúng ta nên cảm tạ hắn mới đúng." Đế Liên Tuyền không nhanh không chậm nói.

Mà Dung Mị được đề cập tới, trực tiếp không khách khí phất tay, "Đại công chúa quả nhiên là thấu tình đạt lý.

Đây chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, không cần quá cảm kích."
Hai người kẻ xướng người hoạ, nói chuyện đúng tình hợp lý, dỗi người không thể phản bác!
Tây Môn vương gia: "......" Nữ nhi còn nửa cái mạng, bảo bối Lưu Quang Kính bị vỡ, chính mình chẳng lẽ ngược lại còn phải cảm ơn hắn?!
Mọi người: "......" Cái tên ma tộc này thật vô sỉ!
Tây Môn Tình Nhi đang ngất xỉu trên mặt đất cũng: "......"
May mắn là nàng đã ngất đi, nếu không nghe được lời này chắc sẽ bị tức chết.

Tức giận hơn hết hiển nhiên là Đế Liên Vận.

Nàng nghe ra rõ ràng, ý của hai người kia còn không phải đang ám chỉ nàng "không biết phân biệt đúng sai", không "tri thư đạt lý" hay sao?!
Đế Liên Vận hoài nghi sâu sắc hai người này có phải quen biết nhau hay không, cùng liên hợp lại đánh lên mặt nàng!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận