Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Edit: Zi

Ngày hôm sau, trời vừa sáng thì Quân Mộ Khuynh đã dậy, nàng nhìn thân thể mình một chút, phát hiện trên người đã không còn vết thương, Chi Chi thì đang nằm ngủ say bên cạnh, Hỏa Liêm nằm ngủ trên mặt đất, nghe động lập tức bò dậy.

“Chủ nhân, ngươi không sao chứ?” Hỏa Liêm lo lắng hỏi, hôm qua nàng bị thương nặng đến vậy, giờ không sao chứ.

Quân Mộ Khuynh lắc đầu, đứng dậy: “Trời sáng rồi, chúng ta cần phải đi.”

“Chủ nhân, ngươi không muốn nghỉ thêm một chút sao?” nó cảm thấy chủ nhân đừng nên đi vội, nàng bị thương nặng đến vậy mà.

“Ta nghỉ ngơi trên người ngươi là được rồi.” nói xong Quân Mộ Khuynh đi ra ngoài, vừa đẩy cửa ra đã thấy toàn bộ người của thú nhân tộc đứng trước cửa.

Bọn họ làm gì đây? Quân Mộ Khuynh nhìn lão Lộc, mờ mịt.

“Vương, bọn họ biết ngươi sắp rời đi nên tới tiễn ngươi.” Lão Lộc trầm nói, chuyện này mọi người đều sớm biết.

“Vương, thú nhân tộc chúng ta mặc kệ ngươi có phải là vương thật hay không, nhưng ngươi đã đánh bại được Lạc Du, ngươi có tư cách đó, từ nay về sau trong lòng chúng ta, ngươi chính là vương, quyết thuần phục, không hai lòng.” Một thanh âm kiên định truyền đến từ trong đám người.

“Nếu các ngươi đã tôn ta là vương! Vậy nghe cho rõ, người của ta, thà chết đứng chứ không sống quỳ.” Quân Mộ Khuynh băng lãnh nói, uy nghiêm, khí phách.

“Rõ! Thà chết đứng chứ không sống quỳ.” Lời của nàng làm cho tất cả thú nhân lòng sục sôi, đây là lời bọn họ chưa từng được nghe qua, đây chính là kỳ vọng của vương, bọn họ thà chết đứng cũng không chịu nhục quỳ để sống, tuyệt đối sẽ không.

Lúc bọn họ nhìn thấy Quân Mộ Khuynh một thân y phục đỏ, mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ nhưng rất vui vẻ, vì theo truyền thuyết, vương của bọn họ luôn mặc một thân màu đỏ, thống nhất thú nhân tộc, sau khi biết nàng chỉ là người thừa kế, trong lòng bọn họ có chút thất vọng, đây không phải vương chân chính của bọn họ, vương thật đã rời xa bọn họ rồi. ngọc bài kia là tượng trưng cho thân phận của vương, nhưng mà… Trong lòng bọn họ chỉ coi nàng là người ngoài, cho dù là vương thì cũng chỉ là người ngoài mà thôi.

Lúc Lạc Du châm ngòi, khởi động khiêu chiến Quân Mộ Khuynh, bọn họ vô cùng kích động, bọn họ muốn biết, vị vương này có bao nhiêu mạnh, có thể đánh bại được đệ nhất dũng sĩ của bọn họ hay không, có năng lực bảo vệ toàn bộ tộc nhân bọn họ hay không, sau đó, Lạc Du thua, tất cả mọi người đều dậy song, đây mới chính là vương của bọn họ, là vương mà bọn họ đã chờ từ lâu. Lúc đó bọn họ đều tin tưởng rằng có một ngày nàng sẽ dẫn bọn họ rời khỏi nơi này.

Bây giờ rốt cuộc bọn họ cũng thấy được, vương không phải là người dễ dãi, nàng cũng có mặt uy nghiêm của mình. Có thể làm cho người khác sợ hãi, thuaàn phục.

“Đúng rồi, lão Lộc, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng.” Quân Mộ Khuynh thu hồi ánh mắt, cười cười, nụ cười kia tỏa nắng sáng chói, đẹp vô cùng, làm tất cả mọi người đều dại ra.

“Xin hỏi.” lão Lộc cung kính nói.

“Vì sao ở phía dưới hồng ngọc lại là lông sói?” còn là lông đỏ nữa, nàng tới giờ vẫn chưa thấy qua sói đỏ, nhưng không có nghĩa là không có, ở thế giới này, gì mà không có chứ.

Lão Lộc sửng sốt một chút, vấn đề này hắn cũng bó tay, hắn cũng không biết là ở đâu mà có: “Không biết, vật này do chính tay vương mang tới, ta cũng không biết là ở đâu ra.” Vật ở trên người nàng lấy ra, nhất định không phải là vật phàm.

“Ta phải đi, nhưng ta hứa với các ngươi, lúc ta quay về, chính là lúc thú nhân tộc rời đi.” Quân Mộ Khuynh nàng nói được làm được, giống như lời thề năm ấy.

“Được được được.”

Thanh âm hưng phấn náo nhiệt, sau đó Quân Mộ Khuynh lập tức hối hận, là nàng đã đánh giá thấp sự nhiệt tình của thú nhân tộc, nàng chỉ nói một câu, thế mà bọn họ tiễn cả nửa ngày cũng chưa chịu quay lại.


Ba người hai thú, cộng thêm một thú nhân, nghỉ ngơi trên một hòn đá, Quân Mộ Khuynh không ngờ một câu nói của mình sẽ làm cho thú nhân tộc hưng phấn đến vậy, nàng phải tốn một đống nước bọt, hết nửa ngày bọn họ mới chịu quay về.

“Không cần chạy, bọn họ sẽ không tới đây đâu.” Lạc Du kiêu ngạo nói, vẫn là biểu tình tự phụ kiêu ngạo kia.

“Vì sao?” Lạc Anh Ninh đi tới bên người Lạc Du tò mò hỏi, chẳng lẽ là có chuyện gì nên người của thú nhân tộc sẽ không tới đây? Nhớ lại cảnh lúc nãy, đúng là chấn động, không biết tiểu Khuynh đã làm gì khiến cho thú nhân tộc mãi không chịu để nàng đi.

Lạc Du không trả lời, khinh thường nhìn Lạc Anh Ninh một cái, xoay người đi đến chỗ khác, nguyên nhân, bọn họ không cần biết.

“Quên đi, hắn sẽ không nói.” Quân Mộ Khuynh phất tay, nàng nhìn ra, Lạc Du theo bọn họ đi ra căn bản là không can tâm tình nguyện, nếu không phải là nàng đánh bại hắn, hắn mới không đi ra ngoài đâu.

“Đây là địa phương của THánh Thú.” Thanh âm của Lạc DU lại vang lên lần nữa, khóe mắt liếc Quân Mộ Khuynh một cái.

Nàng đánh bại được hắn, nhưng Thánh Thú không phải là hắn, sẽ không trúng ám chiêu, sẽ không dễ dàng tin lời nhân loại, sẽ không vì một nhân loại mà bán mình, quả nhiên không sai, nhân loại đều giảo hoạt, không ai có thể tin được.

Thánh Thú! Hỏa Liêm nghe thế lập tức đứng lên, Thánh thú! Thánh Thú! Nó sốt ruột đi tới đi lui, Thánh Thú nó đánh không lại, nó chỉ là cấp ba thần thú, một Thánh Thú thì còn đỡ, nếu là hai thì bọn họ phải làm sao đây.

“Có đường khác không?” Lạc Ưng Hùng yên lặng hỏi, bọn họ đã thấy qua thú nhân, ở đây có Thánh Thú cũng không kỳ quái lắm.

Lạc Dù hừ một tiếng: “Không có!” Lạc Du là hình người, chỉ có một bên má là hình thú, những chỗ khác không khác gì nhân loại, hiện tại hắn mang một cái mặt nạ màu bạc che nửa mặt, bên còn lại, thoạt nhìn có thể được xem làm một đại mỹ nam, thú nhân trời sinh còn có dã tính, mang lại cho hắn vẻ thần bí, khí phách.

“Đi thôi.” Quân Mộ Khuynh thản nhiên nói, nếu đã không tránh được thì cứ đi xem thử, dù sao đây cũng là con đường duy nhất.

“Các ngươi nhất định phải lấy được khoáng thạch kia sao?” Lạc Du lạnh lùng nhìn Quân Mộ Khuynh, người đánh chủ ý lên vật đó, không ai có thể sống sót mà rời khỏi, Thánh Thú là thủ hộ của nó, nàng muốn lấy nó, chỉ sợ đồ chưa kịp lấy thì mạng đã mất.

“Đi thôi.” Quân Mộ Khuynh không trả lời, đi nhanh về phía trước.

“Chủ nhân, vết thương trên người ngươi còn chưa khỏi hẳn, có muốn nghỉ thêm không?” Hỏa Liêm vội vàng hỏi, từ lúc xuất phát, chủ nhân không chịu ngồi lên lưng nó, cứ đi bộ như vậy, không biết có mệt không.

Quân Mộ Khuynh vẫn không trả lời, nàng cứ lẳng lặng đi ở đằng trước, mắt vẫn luôn quan sát bốn phía, đoàn hỏa diễm kia đốt nàng không biết bao nhiêu lần nhưng lại vô cùng có ích, hiện tại nàng có thể nhìn được rất rõ những vật ở rất xa.

“Không biết sống chết!” Lạc Du khinh thường nói, bước chân cũng không có ngừng lại, hắn đi cùng bọn họ, nhưng chưa từng nói nếu họ gặp nguy hiểm sẽ cứu bọn họ.

“Còn tốt hơn so với đồ tự cao tự đại nhà ngươi.” Lạc Anh Ninh vừa đi vừa nghịch tóc, khinh bỉ liếc Lạc Du một cái, ở đây mà xỏ xiên người khác, bọn họ hiện đang ở cùng một thuyền, bọn hắn gặp chuyện, để xem hắn trở về nói với trưởng lão như thế nào.

Lạc Du nhìn thấu tâm tư của Lạc Anh Ninh, cười: “Ngươi đừng vội đắc ý, ta chỉ là đi cùng các ngươi, chưa bao giờ nói là sẽ bảo vệ các ngươi, sinh tử của các ngươi, kể cả nàng, không phải là chuyện của ta.” Hắn đã đáp ứng rất nhiều chuyện, nhưng không có đáp ứng chuyện này.

“Ngươi… tiểu Khuynh, hắn chưa từng nói sao?” Lạc Anh Ninh cãi không lại, chỉ có thể hỏi Quân Mộ Khuynh, có điều ai nói bọn họ cần bảo vệ, nàng chỉ nói nếu bọn họ gặp chuyện thì hắn khó mà nói chuyện với trưởng lão thôi. Đúng là tự mình đa tình.

“Chúng ta cũng không cần hắn bảo vệ.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, từ lúc ra khỏi thú nhân tộc, nàng cứ như biến thành một người khác.


“Hừ! Tiểu Khuynh nói đúng, chúng ta không cần ngươi bảo vệ. Ngươi cứ tự lo cho bản thân mình trước đã.” Bọn họ muốn dựa vào năng lực của mình mà ra khỏi đây, lúc đầu đến đây, bọn họ cũng không nghĩ là sẽ gặp thú nhân tộc, cũng không biết là sẽ có thú nhân đi cùng.

Khi đó, bọn họ chưa từng nghĩ đến việc sẽ có người bảo vệ mình, hiện tại càng không nghĩ tới.

“Nhân loại ngu ngốc!” Lạc Du hừ một tiếng, đi lên phía trước, trong mắt hắn, nhân loại vô cùng yếu đuối, chỉ cần đụng nhẹ một cái là nát bấy, lực lượng của nhân loại, trong mắt hắn cũng vô cùng yếu đuối, hắn chẳng thèm nhìn.

Bước chân của Quân Mộ Khuynh dừng lại, nàng xoay người, khoanh tay nhìn Lạc Du: “Ngươi cũng đừng quên, chính là nhân loại ngu ngốc mà ngươi nghĩ đã dùng một chiêu đẩy ngươi ngã xuống mặt đất.” hắn đắc ý gì chứ, thú nhân tộc và Thánh Thú có thể hòa bình ở chung, có phải là công của hắn đâu, hắn đắc ý làm gì.

“Hừ!” Lạc Du không nói gì, Quân Mộ Khuynh nói đúng, nhưng hắn khinh thường nhân loại vẫn là khinh thường.

“Tiểu Khuynh, ngươi xem hắn.” Lạc Anh Ninh chỉ vào Lạc Du, đó là bộ dáng của thuộc hạ à?

“Mau lên đường thôi.” Quân Mộ Khuynh tiếp tục đi về phía trước, bây giờ không phải là lúc đấu võ mồm, đây là chỗ ở của THánh Thú, nàng không tin Thánh Thú giống thú nhân, nhìn thấy nàng cũng gọi nàng vương, loại chuyện may mắn như vậy, nàng không dám mơ nhiều.

Yên tĩnh mà đi như thế, Lạc Ưng Hùng nghiêm túc nhìn xung quanh, Hỏa Liêm không cảm nhận được lực lượng của Thánh Thú, bọn họ là nhân loại càng khong thể, Thánh Thú tới, bọn họ có thể chuẩn bị sẵn sàng, nếu không sẽ trở tay không kịp.

Sát khí nồng nặc đập vào trước mặt, Quân Mộ Khuynh dừng lại, biểu tình nghiêm túc, là hắn.

“Chủ nhân, ta không muốn gặp hắn đâu.” Hỏa Liêm đau khổ nói, người kia quá biến thái, không ngờ lại xuất hiện ở đây, đây là chỗ của Thánh Thú, hắn đến đây vì muốn giết Thánh Thú sao?

“Ngươi tưởng ta muốn gặp sao?” Quân Mộ Khuynh trừng Hỏa Liêm một cái.

“Này…”

Nồng nặc tử vong khí tức làm cho Lạc Du dừng bước, hắn híp mắt nhìn, nhìn thấy thân ảnh màu đen ở đằng xa, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.

“Người này giao cho ta.” Cao thủ, là cao thủ trong cao thủ, rất hợp khẩu vị hắn.

Lạc Du không nói hai lời liền xông tới, người áo đen kia cũng cảm giác được có người đến, lập tức rút kiếm đen ra.

“Bọn họ quen nhau à?” Hỏa Liêm ngơ ngác chỉ vào hai người còn chưa kịp nói một câu đã đánh nhau, bọn họ cứ thế liền đánh nhau, cũng không nói gì, chẳng lẽ là quen biết trước? Hay là người áo đen kia trước đây đã đến thú nhân tộc, xung đột với bọn họ.

“Ngươi hỏi bọn hắn đi.” Quân Mộ Khuynh khoanh tay trước ngực, lẳng lặng nhìn phía xa, Lạc Du như vậy, không thể đứng bên cạnh nàng.

‘Rống!’ một tiếng rống, khí tức từ bốn phương tám hướng vọt ra, trong lòng Hỏa Liêm lập tức sợ hãi, đây là uy áp của Thánh Thú, ở đây quả nhiên là có Thánh Thú, Thánh Thú bị đánh thức, là bọn họ đã quấy nhiễu Thánh Thú.

“Có chuyện gì.” Một cây roi nhanh chóng xuất hiện trên tay Lạc Anh Ninh, vẻ mặt nàng cũng trở nên nghiêm túc.


Lạc ƯNg Hùng mím môi không nói gì, đây là Thánh Thú, một tiếng rống vừa rồi nếu lớn hơn một chút, bọn họ đã đủ chết ở đây, chỉ một tiếng rống đã đủ giết bọn họ, nếu đánh nhau với Thánh Thú, có phần thắng sao?

“Cẩn thận.” Quân Mộ Khuynh chắp tay ở sau lưng, vẻ mặt cũng nghiêm túc.

“Ầm!” dưới đất đột nhiên rung chuyển, mặt đất xung quanh bắt đầu lắc lư, không phải thú triều, cũng không phải là do uy áp, đây chính là Thánh Thú.

“Nhân loại ngu ngốc, dám quấy rầy giấc ngủ của ta.” Thanh âm ồ ồ vang lên giống như tiếng sấm, ùng ùng, làm cho tai người đau đớn.

Cây cối xung quanh thi nhau sập xuống, một cánh rừng ở trước mặt bọn họ cứ thế mà lõm xuống, không có ai biết là đã có chuyện gì, vì sao Thánh Thú xuất hiện thì đất lại nứt ra? Nhưng khi cái móng vuốt khổng lồ kia rơi xuống, tất cả không khỏi kinh hãi.

Thánh Thú, ở ngay dưới chân bọn họ, chính là thân thể nó, tiếng đánh nhau làm nó thức giấc, lại ngửi thấy mùi con người, lập tức tỉnh ngủ.

Ở đây, đã rất lâu rồi chưa có con người đến đây, nó cũng đã rất lâu rồi chưa gặp được con người, được ăn thịt người…

“Hừ! Chỉ là thần thú mà mơ có thể đánh được ta, nằm mơ.” Thân ảnh Thánh Thú chậm rãi hiện ra trước mắt mọi người, thân thể cao lớn, to gấp bốn năm lần Hỏa Liêm, một đôi mắt to tròn coi thường ba người bé nhỏ trước mắt, ngay khi nó nhìn thấy hai người đang đánh, mắt thoáng qua một tia châm chọc.

“Không ngờ lại có ngày thú nhân tộc lại tự giết lẫn nhau, ta cứ nghĩ các ngươi sẽ không bao giờ giết đồng loại mình chứ.” Thánh Thú châm chọc nhìn hai người đang giao đấu, đều đang tìm cách đánh thắng đối phương, thú nhân tộc cũng có ngày hôm nay.

Thú nhân! Thú nhân tự giết lẫn nhau. Người áo đen kia là thú nhân.

“Nhân loại ngu ngốc, có phải là ngươi không? Là ngươi đã mang theo mấy tên phiền phức này tới chỗ ta nghỉ ngơi.” Thánh Thú tức giận chỉ vào Quân Mộ Khuynh, một thân đỏ rực, làm nó vô cùng khó chịu, nó như thấy được người kia nhiều năm về trước, toàn thân nàng nhuộm đầy máu tươi, đem y phục nhuộm hết thành màu đỏ, nhưng nàng vẫn không để ý, cứ ngạo nghễ đứng ở đó.

Quân Mộ Khuynh đứng ở phía trước, một thân quần áo đỏ rực, dễ nhìn thấy nhất, Thánh Thú đương nhiên là nhìn thấy nàng đầu tiên, ngay khi nàng định mở miệng, thân ảnh của Lạc Du lập tức chắn ngang trước mặt nàng, hai mắt hắn nhìn chằm chằm Thánh Thú.

“Thánh Thú, dù nàng chỉ là nhân loại nhưng cũng là vương của thú nhân tộc. Hai chữ ngu xuẩn ngươi không xứng để nói. Ngươi không có tư cách!” thú nhân tộc bọn họ tới giờ chưa từng sợ Thánh Thú, nhiều năm như vậy, Thánh Thú ngủ say, bọn họ vẫn thế. Có điều, người kia, lại là thú nhân, vì sao hắn không cảm giác được?

Thánh Thú nổi giận, thú nhân là cái thá gì chứ, sao dám nói chuyện với hắn như thế, năm đó, bọn họ ỷ có nhiều người, đánh với hắn mới hòa, hiện tại chỉ có một thú nhân, dựa vào cái gì dám cùng nó đánh?

“Vậy để ta cho ngươi biết, Bá Hiêu ta rốt cuộc có tư cách này hay không?” Thân thể Bá Hiêu chậm rãi nhỏ lại, biến nhỏ cỡ người, nhưng vẫn là bộ dáng ma thú, ma thú khinh thường nhân loại, Thánh Thú càng khinh thường.

Khí tức cường đại lập tức tràn ra, hai huynh muội Lạc gia lúc này mới hoàn hồn, không phải Lạc Du nói là sẽ không bảo vệ tiểu Khuynh sao? Thế nào Thánh Thú mới nói tiểu Khuynh một câu mà hắn lại phản ứng lớn đến vậy?

Hai thân ảnh xông vào nhau, mang theo hai đạo ánh sáng khác nhau, không có ai mở miệng, đồng thời xông lên, hai thân ảnh lẫn lộn không phân biệt được cứ thế giao nhau giữa không trung, không ai có thể nhìn rõ được ai là ai, chỉ có thể đứng ở dưới nhìn, khí tức cường đại cũng tràn ra áp chế tất cả mọi người.

Khí tức tử vong lại truyền đến, Quân Mộ Khuynh thu hồi ánh mắt, bỗng nhiên nhìn sang bên cạnh, đã thấy tên áo đen kia chậm rãi đi tới, trường kiếm trong tay đang không ngừng run run, bao bọc nó là quang mang màu đen, Hỏa Liêm khôi phục bản thể khổng lồ, đứng bên cạnh Quân Mộ Khuynh.

“Chủ nhân, vết thương của ngươi chưa khỏi hẳn, để ta.” Hỏa Liêm nghiêm túc nhìn người áo đen kia, mấy ngày không gặp, hình như hắn mạnh hơn.

“Ta, giết nàng!” người áo đen nhìn Hỏa Liêm, chỉ vào Quân Mộ Khuynh, ánh mắt trống rỗng, không một chút dao động, thần tình trên khuôn mặt cứng ngắc, không một chút biểu tình.

“Mẹ kiếp, dám ở trước mặt bản thần thú, chỉ vào chủ nhân bản thần thú, đòi giết, lão tử giết ngươi trước.” Hỏa Liêm bước ra một bước, giẫm lên đầu người áo đen.

Một tàn ảnh thoáng qua, người áo đen chỉ vào Hỏa Liêm: “Ngươi, cũng giết. Ra!”

Thanh âm băng lãnh vô tình truyền tới, Hỏa Liêm còn đang suy nghĩ không biết tên này muốn làm gì, kết quả đột nhiên từ trong vòng tay triệu hoán vọt ra một ma thú, ma thú kia to hơn Hỏa Liêm một chút, đôi mắt màu đen không có một chút nhiệt độ, là một thần thú mười hai cấp đỉnh, đứng ở trước mặt Hỏa Liêm, vô cùng ngạo nghễ.

“Bà mẹ nó, các ngươi… các ngươi là thấy lão tử đẳng cấp thấp, một lúc ra hai tên, không phải Thánh Thú thì cũng là Thần cấp đỉnh, sớm muộn sẽ có một ngày lão tử sẽ vượt lên các ngươi, nhất định sẽ vượt lên!” Hỏa Liêm tức giận, ở đây có Thánh Thú thì thôi đi, bây giờ còn đem ra cả mười hai cấp đỉnh thần thú! Thần thú thì cũng thôi đi, còn là mười hai cấp đỉnh, có giỡn cũng đừng có giỡn dai vậy chớ.


“Bắt nạt? Là ngươi không có bản lĩnh mà thôi!” bóng đen chậm rãi hiện ra, một con hắc điêu ba cánh lập tức xuất hiện ở trước mặt mọi người. (hắc điêu: chim điêu màu đen)

“Mẹ kiếp! Ba cánh, ngươi giỏi a, nhìn lão tử thu thập ngươi thế nào.” Hỏa Liêm rống lớn, một luồng hỏa diễm mạnh mẽ hướng chỗ hắc điêu phóng tới.

Trong mắt hắc điêu thoáng qua một tia châm chọc, nhẹ nhàng bay lên bầu trời, Hỏa Liêm không cam lòng, trên không không phải là địa phương có lợi cho nó, hơn nữa, nó cũng muốn cho tên này một bài học, chỉ là một thần cấp đỉnh ma thú mà thôi, sớm muộn gì Hỏa Liêm nó cũng sẽ lợi hại hơn.

Quân Mộ Khuynh lo lắng nhìn lên trời, Hỏa Liêm quá xúc động rồi, đẳng cấp thấp hơn người ta, người ta lại còn bay lên trời, càng phiền toái.

“Đối thủ của ngươi là ta! Nhớ! Giết ngươi! Mặc Liên!” Mặc Liên lạnh lùng nhìn Quân Mộ Khuynh, trong giọng nói mang theo khí tức tử vong, làm người ta không lạnh mà run.

“Tiểu Khuynh!” hai huynh muội Lạc gia đồng thời kêu lên, người này ngay cả Hỏa Liêm cũng đánh không lại, tiểu Khuynh đối phó thế nào đây?

Lạc Du ở trên không trung đánh với Thánh Thú, trên mặt cũng lộ ra vẻ lo lắng, vừa rồi hắn nên giết tên kia mới đúng, thú nhân thì sao chứ, không có thú nhân nào được phép nói với nàng như vậy.

“Thú nhân, không chuyên tâm chỉ có chết!” Bá Hiêu cười lạnh nói, nếu lúc trước không phải bọn họ nương tay thì cũng không có ngày hôm nay.

“Ta giết ngươi rồi sẽ đi giết bọn họ.” Lạc Du lạnh lùng nói, bắt đầu nghiêm túc đánh.

“Lạc Du, bản cô nương không cần ngươi lo, ngươi đừng quên, ngươi chính là bại tướng dưới tay ta.” Quân Mộ Khuynh khoanh tay, trong lòng vô cùng tức giận, lúc này lại phân tâm, hắn muốn chết à? Không phải là tạo cơ hội cho người ta đánh sao? Thánh Thú kia còn chờ hắn phân tâm đấy.

Sắc mặt Lạc Du càng lúc càng đen, chiêu thức trong tay cũng càng lúc càng độc, nghĩ tới ngày đó bị Quân Mộ Khuynh làm nhục ở trước mặt nhiều người như vậy, vô cùng tức giận, hắn cứ như phát tiết, lửa giận tản ra khắp người, chiêu thức càng trên tay càng lúc càng tàn nhẫn.

“Giết!” Mặc Liên lạnh lùng phun ra một chữ, hắc kiếm trong tay liền động, hắn cũng động.

“Các ngươi ở yên đây!” Quân Mộ Khuynh liếc hai người đằng sau một cái, “Hỏa diễm!” đấu kỹ trận màu đỏ ở dưới chân lập tức triển khai, làm cho Quân Mộ Khuynh cũng giật mình, lúc nàng ngưng tụ nguyên tố, nàng cũng sợ không biết hỏa nguyên tố còn dùng được hay không, nhưng sau khi hỏa diểm xuất hiện, nàng lại vô cùng kinh ngạc.

Hỏa diễm này do với hỏa nguyên tố của nàng còn lợi hại hơn gấp mười lần, ngọn lửa màu vàng giống như ngàn tia nắng chiếu xuống, làm chói mắt người khác, sức nóng cũng mạnh hơn rất nhiều.

Quân Mộ Khuynh tùy ý nhìn không gian nguyên tố một chút, nàng dường như có thể nhìn thấy một hình thù kỳ quái gì đó đang lắc lư thân thể, cảm giác được nàng nhìn trộm, kiêu ngạo nhìn Quân Mộ Khuynh đắc ý.

Ngọn lửa xông tới hướng Mặc Liên, hai cỗ lực lượng đụng nhau, một bên là nóng bức như ngày hè, một bên lại lạnh băng như mùa đông, hai người đang đánh nhau thì không sao, nhưng hai huynh muội Lạc gia lại cảm giác như băng hỏa lưỡng trọng thiên*, cho dù là đứng ở bên nào cũng đều nhận sự hành hạ tột cùng.

*băng hỏa lưỡng trọng thiên: trong cùng một lúc mà vừa thấy lạnh vừa thấy nóng.

Rốt cuộc bọn họ cũng biết được khác biệt giữa mình với Quân Mộ Khuynh, lúc gặp nguy hiểm, bọn họ chỉ có thể đứng ở sau lo lắng mà thôi, tất cả đều có chuyện để làm, bọn họ thì ngược lại, chỉ đứng một chỗ thôi đã không thở được, đừng nói là giúp một tay.

Kiếm ảnh màu đen phá tan hỏa diễm, sau đó một đạo kiếm ảnh khác lập tức bay tới: “Hỏa lá chắn!” Quân Mộ Khuynh lập tức phòng ngự, tấm khiên màu vàng được dựng trước mặt nàng, nàng không khỏi thở phào một cái, hiện tại nàng vô cùng vui mừng vì đã đi qua Nam Ngưng học viện, nếu là trước đây, một chiêu này nàng sẽ không dễ dàng thoát được, quả không uổng công nàng chịu thua thiệt ở cửa ải nhập học cuối cùng.

“Vô dụng!” thanh âm tử vong lại truyền đến, một đạo kiếm ảnh xẹt qua, lực đạo lần này còn mạnh hơn lần trước rất nhiều, vô cùng cường đại.

Kiếm ảnh bay tới hỏa lá chắn, hai cỗ lực lượng va chạm, hỏa lá chắn dường như không có một điểm kháng cự, cứ như thế bị bổ đôi, biến mất.

Quân Mộ Khuynh ngây dại, lực phòng ngự của nàng tuy không phải là mạnh nhất, nhưng nàng vô cùng tự tin rằng nó có thể chống được, nhưng lần này, chỉ thêm một chút lực liền bị người ta bổ đôi.

“Tiểu Khuynh! Cẩn thận!” thanh âm sốt ruột vang lên sau lưng, Quân Mộ Khuynh đột nhiên hoàn hồn, nhìn trường kiếm bay tới, kinh hoảng lui về sau, nhưng trường kiếm không có ý dừng lại, tiếp tục đuổi theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận