Edit: Hoa Thiên
Beta: Zi
Ba người La Tắc nhìn bóng lưng Mạc Ngạo Tà rời đi, hắn đây là thế nào, mới vừa rồi còn nói rất tốt, giờ lại khôi phục vẻ mặt không quan tâm đến ai, Tà đây là, càng ngày càng không hiểu rõ hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Này, các ngươi nói Ngạo Tà đâu là làm sao vậy? Hắn từ sau khi trở lại, tâm tình rõ ràng thay đổi tốt hơn, hiện tại lại biến thành cái bộ dáng này.” La Tắc hỏi bạn chí cốt bên cạnh, hắn vẫn chưa từng thấy qua Tà tính khí thất thường như thế.
Sau khi bọn họ đến đây bị lạc đường, Ngạo Tà liền biến mất cả ngày, bọn họ cũng không hỏi hắn đi chỗ nào, làm bạn nhiều năm như vậy, Ngạo Tà nếu muốn nói, thì nhất định sẽ nói cho bọn hắn biết, nếu như hắn không muốn nói, cho dù truy đến cùng cũng không được.
“Đi thôi, nếu như không theo kịp, chúng ta cứ đợi ở chỗ này.” Lam Phong vỗ vỗ bả vai của La Tắc, nếu như hắn biết rõ Ngạo Tà như thế nào, còn mơ hồ đứng ở chỗ này.
“Thanh nhi, đi thôi.” Hạ Trúc Thanh cười nói, bọn họ chính là dáng vẻ này, từ nhỏ đến lớn, đều là như thế này.
Quân Mộ Khuynh gật đầu, nàng mới vừa rồi là ảo giác sao? Mấy người bọn họ cũng không có cảm giác được, trên người Mặc Ngạo Tà kia tản mát ra tức giậc, hắn đang yên đang lành thì tức giận chuyện gì.
Sau khi Chi Chi chậm rãi gặm hết cục thịt trên tay mình, đột nhiên trước mắt sáng ngời tử sắc quang mang thoáng qua, nó liền dừng trên vai Mặc Ngạo Tà, nhảy nhảy, một người một thú giống như đã sớm biết nhau, Mặc Ngạo Tà chưa hề quay đầu, tùy ý Chi Chi đứng trên bả vai.
Mấy người sau lưng, thì trợn tròn mắt, bọn họ, bọn họ hoa mắt sao?
Dựa vào! Mặc Ngạo Tà đây cũng quá thiên vị, vì sao sủng vật thú của Thanh nhi có thể đứng trên bả vai hắn, hắn cũng không nhìn một cái, cứ tiếp tục đi về phía trước, ngày trước, Ngạo Tà cũng ưa thích những sủng vật thú này, sau khi hết bệnh, hắn liền đem sủng vật thú mình nuôi giết, từ đó về sau, chỉ cần là sủng vật thú tới gần hắn, kết cục chỉ có một, đó chính là chết.
Hiện tại, hắn sao lại có thể như vậy.
Trong mấy người đó chỉ có Mạc Tuyết Lan là tức giận, nàng rốt cuộc có cái gì tốt, kêu Thanh nhi Thanh nhi, còn có Ngạo Tà cũng vậy, chỉ cần sủng vật thú khác tới gần hắn, hắn đều không chút lưu tình liền giết, hiện tại con vật này không chỉ đến gần hắn, còn đứng trên bả vai của hắn, hắn vậy mà lại thờ ơ.
Kinh ngạc nhất là Quân Mộ Khuynh, nàng lần đầu thấy Chi Chi, trừ mình ra, sẽ chủ động đến gần người như thế, nàng nhớ rõ bất kể là Bạch Tử Kỳ, hay là Mạc Tuyết Mị, còn không có đụng tới nó được, nó sẽ phóng thiểm điệm, khiến cánh tay của các nàng bị bỏng, hiện tại nó vậy mà chủ động leo lên.
Rốt cuộc Mặc Ngạo Tà là ai, mang nửa tấm mặt nạ, Lạc Du mang mặt nạ, là bởi vì diện mạo của hắn nửa bên mặt là ma thú, còn Mặc Ngạo Tà là vì cái gì?
“Thanh nhi, sủng vật thú của ngươi thật là bình thường sao?” Lam Phong nuốt nước miếng một cái, điều này sao có thể, Mặc Ngạo Tà làm sao sẽ tùy ý cho con ma thú kia đứng trên vai mình, tay cũng không có nhúc nhích một cái.
“Đúng vậy.” Quân mộ Khuynh đương nhiên gật đầu, nàng cũng không biết Chi Chi là ma thú gì.
“Nói nhỏ cho ngươi biết, Ngạo Tà chưa bao giờ để cho ma thú đến gần hắn, trước đây còn tưởng rằng hắn sau khi ngã bệnh, bị bệnh sạch sẽ, bây giờ nhìn lại, cũng không phải, hắn sẽ để cho ma thú đến gần.” Lam Phong gật đầu nói, có thể là sủng vật thú của Thanh nhi đáng yêu, hắn mới có thể chấp nhận.
Quân Mộ Khuynh khẽ cười một tiếng, vậy thì thật khéo, “Ma thú của ta ngoại trừ ta, nó cũng là lần đầu tiên chủ động đến gần người.” Chi Chi lại chủ động đến gần như thế, nếu không phải là trên người Mặc Ngạo Tà có ma hạch cao cấp, hoặc là sẽ có cái gì ăn ngon.
Ba người bạn chí cốt nhìn chằm chằm phía dưới, Mặc Ngạo Tà lại làm ra chuyện khiến người khác khiếp sợ, một ma hạch màu đỏ xuất hiện ở trong tay, Chi Chi thấy ma hạch kia, ôm lấy, cọ xát hai cái, tử quang thoáng qua, nó lần nữa trở lại trên vai Quân Mộ Khuynh, còn nhảy nhảy.
“Ngươi gần đây không thể ăn.” Quân Mộ Khuynh đưa tay ra, nó mới vừa tỉnh, nếu lại đem ma hạch đỉnh linh thú ăn đi, vậy không biết lại ngủ bao nhiêu ngày, Mặc Ngạo Tà vừa ra tay lại mạnh bạo như vậy, hắn không biết như thế sẽ làm hư Chi Chi sao?
Dọa! Ăn! Thanh nhi cho sủng vật thú ăn ma hạch! Đây không phải là thật! Nhất định không phải là thật!
Sáu đạo ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Quân Mộ Khuynh, thấy một màn như vậy, Chi Chi khổ sở đáng thương mà nhìn Quân Mộ Khuynh, một đối mắt to màu đen chợt lóe lên, ôm chặt lấy, chỉ sợ bàn tay trước mặt, bất cứ lúc nào cũng sẽ đoạt đi vậy.
Cứng rắn trong lòng ba đại nam nhân, lập tức hóa thành một hồ nước mềm, nhìn bộ dáng Chi Chi, trong lòng đều cảm thấy thương yêu.
“Ngươi xác định?” Quân Mộ Khuynh chau chau đầu mày, nó lại ăn, nhưng mà Chi Chi béo ra, về sau nghĩ muốn bay cũng không phải là bất động.
Chi Chi nhìn Quân mộ Khuynh, lưu luyến nhìn ma hạch trong tay không rời, nó hận không thể một ngụm nuốt vào, nhưng mà, đối mặt với Quân Mộ Khuynh, nó một chút dũng khí cũng không có, cuối cùng nó nhắm mắt lại, đem ma hạch đặt vào trong tay của Quân Mộ Khuynh.
“Thanh nhi, nó muốn ăn thì cho nó ăn đi, cùng lắm thì chúng ta giúp ngươi tìm ma hạch.” Lam Phong nhìn bộ dáng của Chi Chi, không nhịn được nói ra, nó sao lại có thể đáng yêu như vậy, bọn họ cũng không đành lòng nhìn.
Trong lòng vẫn là có chút kỳ quái, vì sao sủng vật của Thanh nhi, muốn ăn ma hạch, còn có, Ngạo Tà làm sao mà biết được, vừa ra tay, là thứ tốt nhất.
“…” Quân Mộ Khuynh nhất thời không nói được gì, nàng không cho nó ăn, bọn họ gấp như vậy làm gì.
Tử sắc quang mang thoáng qua, thân ảnh Chi Chi lại lần nữa ở trên vai Mặc Ngạo Tà, nó lại nhảy nhảy, dùng lỗ tai tia chớp, chỉ chỉ sau lưng, nước mắt lả chả nhìn chăm chú Mặc Ngạo Tà.
Ma hạch màu lam xuất hiện trước mặt của Chi Chi, cũng là ma hạch linh thú, là ma hạch đỉnh linh thú khác, điều này khiến cho Quân Mộ Khuynh ngơ ngác sửng sốt một chút, hắn đây cũng quá rộng rãi đi, chưa hề nói một câu, liền cho Chi Chi hai viên ma hạch đỉnh linh thú, mặc dù Mặc gia là quy tộc hoàng thành, ma hạch đối với hắn không tính là cái gì, nhưng ma hạch đỉnh linh thú cũng không dễ dàng đạt được.
Chi Chi ngay lập tức nhảy trở về, đem ma hạch giao vào tay Quân Mộ Khuynh, lần nữa trở lại trên vai Mặc Ngạo Tà.
Cứ như vậy, tới tới lui lui, cũng không biết qua bao nhiêu lần, trên tay nhỏ bé của Quân Mộ Khuynh đủ các loại các dạng, ba người La Tắc Lam Phong Hạ Trúc Thanh miệng đã sớm thành hình chữ O, mắt lồi ra, đây gọi là ngạc nhiên, sửng sốt.
Làm sao có thể! Mặc Ngạo Tà từ lúc nào có kiên nhẫn như vậy, đối với một sủng vật thú, ba lần bốn lượt đòi, không có nửa điểm bực mình, còn có bóng lưng lãnh đạm thờ ơ kia, khiến cho người ta đoán không ra trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Quân Mộ Khuynh nhìn ma hạch trên tay, Chi Chi vẫn còn đang hỏi Mặc Ngạo Tà muốn ma hạch, nhìn dáng vẻ của hắn, lần này cũng sẽ cho, nghĩ tới đây, nàng chậm rãi đi tới trước mặt, cùng Mặc Ngạo tà song song.
“Ngươi không cần phải cho nhiều như vậy, trong một lúc nó cũng không ăn hết.” nàng không biết Chi Chi tại sao muốn ăn những thứ này, nhưng mà ăn quá nhiều, nàng thật là sợ nó sẽ không tốt.
“Để cho nó ăn.” Âm thanh lạnh như băng vang lên.
“Ngươi biết!” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, hắn làm sao biết Chi Chi thích ăn ma hạch!
“Đúng vậy.” Mặc Ngạo Tà không có giải thích nhiều hơn, chỉ là lãnh đạm phun ra một chữ, mặt mang mặt nạ cũng nhìn về phía Quân Mộ Khuynh.
Nhìn đôi tròng mắt kia, Quân Mộ Khuynh dừng ở tại chỗ, nhưng ngay lập tức lắc đầu một cái, chậm rãi đi tới, “Nó ăn ma hạch sẽ ngủ…”
“Ta giúp ngươi trông nom.” Môi đỏ mọng lần nữa khẽ mở, điều này khiến cho Quân Mộ Khuynh lại lần nữa nhíu mày, ánh mắt hắn giống như nhìn rõ lo lắng trong lòng mình, còn đối với Chi Chi hiểu rõ như vậy, hắn là ai?
“Ngươi nguyện ý trông nom, vậy thì giao cho ngươi.” Quân Mộ Khuynh suy nghĩ một chút, không có từ chối, hiếm thấy Chi Chi đối với một người xa lại có bộ dáng này, nàng cũng có thể thoải mái một khoảng thời gian, ở trong hoàng thành cũng có chi nhánh năm đại gia tộc, nàng đang lo lắng có thể hay không có người nhận ra Chi Chi, hiện tại thì tốt rồi.
Mặc Ngạo Tà không trả lời, nhìn thoáng qua Quân Mộ Khuynh, tầm mắt nhìn về phía trước, cánh môi lần nữa khẽ mở, âm thanh lạnh như băng vang lên, “Ngươi cũng biết hai chữ Mộ Thanh, sẽ dẫn tới bao nhiêu nghi vấn, ba chữ Quân Mộ khuynh ở hoàng thành đã sớm nghe nói.”
“Mộ Thanh là Mộ Thanh, Quân Mộ Khuynh là Quân Mộ Khuynh, trong đó cũng phân biệt được.” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt đáp, trong lòng lại nổi lên ngờ vực, hắn đây là đang nói mình hai chữ Mộ Thanh, sẽ đưa tới nguy hiểm, cũng là biến đổi phương pháp nói cho người khác biết, mình là Quân Mộ Khuynh, hắn biết thân phận của mình?
“Tốt.” Mặc Ngạo Tà nhẹ giọng đáp, không mở miệng nữa, Chi Chi ngồi ở trên vai hắn, thèm muốn từng viên ma hạch một, được bày ở trước mặt mình, nó mặc sức ăn.
Quân Mộ Khuynh nhìn Chi Chi, đồ tham ăn! Có ăn, ngay cả nàng cũng không cần.
“Ngươi muốn đi ra ngoài sao?” Mặc Ngạo Tà đột nhiên dừng bước, nhìn chăm chú người trước mặt.
“Ừ.”
“Được.”
Được? Hắn đây là ý gì?
Nhìn bóng lưng hắn chậm rãi đi trước, Quân Mộ Khuynh hai tai khoanh trước ngực, người này cho nàng cảm giác, rất thần bí, vô cùng thần bí, còn có một chút như thế, chính là thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt hắn, nàng cảm thấy một chút quen thuộc, mặc dù một chút như vậy.
“Thanh nhi, ngươi biết Ngạo Tà?” La Tắc vội vã chạy đến bên cạnh Quân Mộ Khuynh, hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua nữ nhân kia có thể đến gần Ngạo Tà ba bước, Mộ Thanh đứng bên cạnh hắn, hắn chẳng những không có động thủ, thậm chí còn kiên nhẫn cùng nàng nói chuyện.
Quân Mộ Khuynh lắc đầu, nàng cũng là lần đầu tiên gặp Mặc Ngạo Tà, từ trước đến giờ chưa thấy qua.
“Vậy sao hắn đối với ngươi tốt như vậy?” Hạ Trúc Thanh cũng kinh ngạc, từ nhỏ trừ ba người bọn họ ra, ngay cả người của Mặc gia, Ngạo Tà cũng chưa nói qua mấy câu, chớ nói chi là những người khác.
Tốt? Quân Mộ Khuynh nghi hoặc nhìn Hạ Trúc Thanh, nàng không có cảm giác tốt chỗ nào.
Ánh mắt Lạc Du chăm chú nhìn người trước mặt, đột nhiên hắn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía bên cạnh Quân Mộ Khuynh, hừ nhẹ một tiếng, sải bước đi về phía trước, đi qua Mặc Ngạo Tà cũng không có dừng lại, bỏ rơi bọn họ ở phía sau.
“Thanh nhi, đây là thủ hạ của ngươi sao? Cũng quá không lễ phép.” Lam Phong mỉm cười hỏi, người này, cho người khác cảm giác, giống như là một con mảnh thú ngủ say, ánh mắt cùng ma thú rất giống nhau, đối với bọn họ xem thường, đúng, chính là xem thường, thực sự cùng ma thú có chút giống.
Quân Mộ Khuynh không trả lời, nàng cũng không biết nên giải thích Lạc Du như thế nào, nói hắn là thủ hạ của mình, có thủ hạ nào lại vô lễ như vậy, nói hắn là đồng bạn của mình, cũng không có ai giống như hắn như vậy, nói là bằng hữu, động một chút là đối với nàng hừ nhẹ, nàng cũng không biết đây gọi là cái gì.
Bốn người vừa nói vừa cười chậm rãi cùng đi sau lưng Mặc Ngạo Tà, Mạc Tuyết Lan thấy một màn như vậy, căm hận đến ngứa răng, nhưng là không thể phát tác, nàng từ nhỏ cùng đi sau lưng bọn họ, chưa thấy vẻ mặt ôn hòa của bọn họ như thế nói chuyện với nàng, tiện nhân này bọn họ mới biết, liền có vẻ mặt khách sáo, không biết còn tưởng tiện nhân kia mới là theo chân bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên!
Quân Mộ Khuynh đối mặt với ba người bên cạnh, trên mặt ngoài cười trong không cười, trong mắt chứa hàn ý.
“Đứng lại, các ngươi là ai, nơi này là yếu địa của Quang Minh điện, tại sao lại xuất hiện ở đây!” Tiếng quát uy áp từ trên đỉnh đầu truyền tới, nhất thời khiến cho mấy người dừng bước.
Quang Minh điện? Quân Mộ Khuynh nhíu mày một cái, Quang Minh điện… đó là cái gì?
Mặc Ngạo Tà ưu nhã xoay người, khóe miệng dẫn ra một độ cong có thể thấy được, “Trưởng lão thánh điện, ở đây lúc nào biến thành yếu địa của Quang minh điện?” Âm thanh của hắn vẫn lạnh lùng như cũ, độ cong khóe miệng càng làm cho người không rét mà run, rợn cả tóc gáy.
Trưởng lão thánh điện hiển nhiên là không ngờ rằng, là hoàng thành tứ thiếu đứng ở chỗ này, bạch sắc quang mang thoáng qua, liền thấy một nam tử mặc quần áo màu trắng đi tới trước mặt bọn hắn, đối với Mặc Ngạo Tà càng là cung kính hơn, việc này càng khiến Quân Mộ Khuynh càng thêm hiếu kỳ Mặc Ngạo Tà là người nào.
Quang Minh điện, nghe tên nghe quen tai, Quân Mộ Khuynh đột nhiên linh quang chợt lóe, mới nhớ lại, nàng đã từng nghe nói qua Quang Minh điện, đó là phụ thân nói với nàng, Quang Minh điện xưng là thánh điện, cũng gọi là Quang Minh thánh điện, chỗ đó chỉ cần quang nguyên tố đấu kỹ sư, bởi vì đại ca là quang nguyên tố, bọn họ đã từng tìm tới cửa, cho nên phụ thân biết một chút chuyện của bọn họ.
Quang Minh điện bọn họ là tín ngưỡng của bách tính, quang điện quang minh, dó chính là Quang Minh thánh điện, Hàn Ngạo Thần cũng đã từng nói, đi luyện khí mộ không nên đi anh địa, anh địa cũng là tổng đàn của Quang Minh điện, chuyện quan trọng như vậy, nàng thiếu chút nữa đã quên.
“Mặc thiếu gia, mấy ngày nay các ngươi đi ra ngoài, hoàng đế gặp phải nguy hiểm, là thánh tử thánh điện cứu, hoàng đế vì cảm tạ thánh tử, đã đem nơi này cho thánh điện.” Hắn cũng là vừa mới đến nơi này, hoàng đế nói qua chỗ này đã không có ai, hắn mới có thể hỏi là ai ở chỗ này, không nghĩ tới sẽ là Mặc Ngạo Tà.
Mặc Ngạo Tà không phải là nhân vật lớn gì, chỉ là thánh chủ vẫn muốn Mặc Ngạo Tà trở thành người của Quang Minh điện, cho nên liền hạ lệnh, người của Quang minh điện lúc gặp được Mặc Ngạo Tà, nhất dịnh phải đối đãi giống như thánh tử vậy, Mặc Ngạo Tà không phải là người của thánh điện, lại có đãi ngộ ngang hàng như thánh tử, đây là chuyện chưa từng có.
Hoàng đế gặp nguy hiểm, Quân Mộ Khuynh cười như không cười nhìn người của thánh điện, công bằng, vừa khéo thời điểm bốn người bọn họ đi, thời gian Hạng Võ đi Nam Ngưng học viện, còn có chính là, vừa khéo trùng hợp như vậy, hoàng đế gặp nạn, người của thánh điện cứu, xem ra Quang Minh thánh điện này, cũng không phải là chỗ tốt lành gì, những người này, cũng không phải là người ngay thẳng gì.
“Mấy ngày nay chúng ta vẫn luôn ở trong này không ra được, cũng không có ai đi vào, chính là các ngươi làm!” La Tắc tức giận nói, hắn đã nói tại sao như vậy, Quang Minh thánh điện, thực sự là tốt, bọn họ ở chỗ này, hoàng đế vừa mới ban thường chỗ này cho bọn hắn, gấp gáp như vậy cô lập núi, không phải là không cho người tiến vào, cũng không cho người bên trong đi ra.
Mạc Tuyết Lan đi tới trước mặt trưởng lão Quang Minh thánh điện, khéo léo nói, “Thánh Huy trưởng lão, chúng ta lúc nào có thể đi ra ngoài?” Ở chỗ này, chỉ có một mình nàng, nàng cũng không tin, chờ đi ra ngoài, nàng còn không làm gì được nữ nhân kia.
Thánh Huy trang nghiêm nhìn Mặc Tuyết Lan, thấy nàng đi tới trước mặt mình, lộ ra nụ cười hòa ái, “Đợi lát nữa sẽ có người mang các ngươi ra ngoài, Mạc tiểu thư yên tâm đi.”
“Ừm.” Mạc Tuyết Lan gật đầu một cái, nhìn nữ nhân kia có thể đắc ý tới khi nào.
Quân Mộ Khuynh yên lặng đứng ở một bên, không nói thêm gì, nhưng cho dù như vậy, phiền toái vẫn là cứ tìm tới, thời điểm dư quang khóe mắt Thánh Huy thấy Quân Mộ Khuynh, trên mặt lộ ra một chút ngạc nhiên, sau đó lập tức đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh.
“Ngươi là ai, tại sao lại xuất hiện ở đây!” Người này, theo như bên ngoài đồn đãi, người Quang Minh thần chỉ thị, đã xuất hiện.
Quân Mộ Khuynh chau chau đầu mày, nàng còn chưa có thấy gặp người không phải là người, đến là người của thánh điện này, thấy nàng, giống như nhìn thấy gì vậy.
“Ta là tình cờ đi qua nơi này.” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt nói, nàng cũng không muốn vì chút chuyện nhỏ, cùng người của thánh điện đón lên núi sống, thánh điện kia, nghe liền biết là loại không có gì tốt, bằng không làm sao ngay cả hoàng đế cũng phải cho bọn họ vài phần mặt mũi.
“Tình cờ, ta xem ngươi là cố ý, tóc đỏ mắt đỏ! Tóc đỏ mắt đỏ, chỉ ý của thần quả nhiên là thật.” Thánh Huy thành kính ngửa đầu nhìn lên bầu trời, bộ dáng chân thành không gì sánh được.
Thần! Đầu óc người này cháy hỏng rồi!
Ba người đứng ở bên cạnh quân Mộ Khuynh cũng đều sửng sốt, chỉ ý của thần! Thanh nhi chẳng lẽ là người nào sao? Chỉ ý của thần, đó là chỉ ý tốt hay là xấu, chuyện của thánh điện, bọn họ biết rõ, nhưng mà bách tính lại không biết, vẫn cho là Quang Minh thánh điện, chính là chỗ chỉ ý của thần nhắn nhủ, chỉ ý tốt thì không sao, nếu là chỉ ý khác, Thanh nhi là gặp phiền toái!
Mặc Ngạo Tà chậm rãi đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh. Vén lên một sợi tóc đỏ trên người nàng, để ở trong tay ngắm nghía, “Ta xem trưởng lão nghĩ sai rồi, tóc của nàng cũng không phải là màu đỏ, ngươi xem một chút, nơi này là màu đen, chỉ có điều tính cách ham chơi, không biết dùng thứ gì, đem tóc của mình, làm biến thành dạng này, nói vậy chắc hẳn trưởng lão cũng đã gặp người có con mắt màu đỏ, chuyện này cũng không có gì ly kỳ.” Chính giữa tóc đỏ kia nhàn nhạt màu đen, khiến cho Thánh Huy á khẩu không trả lời được, trong lòng lại âm thầm chú ý đến Quân Mộ Khuynh.
Thánh Huy đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, cười ha hả nói, “Cô nương, nhìn lầm rồi, nhưng mà lần sau hy vọng cô nương không nên ham chơi, tóc đỏ mắt đỏ, không phải là để chơi.” Ánh mắt Thánh Huy sắc bén nhìn chăm chú Quân Mộ Khuynh, hắn thân là trưởng lão thánh điện, dĩ nhiên là nghe qua loại chuyện này, không có chứng cứ, hắn cũng không thể nói cái gì.
Thánh Huy vừa mới đi tới, Quân Mộ Khuynh cũng cảm giác được thân thể thoáng cái tươi mát lên, cảm giác này, giống như lần trước, thanh khiết trong người tản ra như nhau, “Nhất định, ta trở về liền đem màu sắc trả lại.” Quân Mộ Khuynh cũng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, trên mặt đồng thời cũng xuất hiện một chút đỏ, không biết còn tưởng rằng nàng là ngượng ngùng.
“Vậy thì tốt, Mặc thiếu gia, Thánh Huy đi trước, ở đây còn một chút chuyện, cần Thánh Huy đi làm.” Ánh mắt Thánh Huy từ trên người Quân Mộ Khuynh thu về, nhìn về phía Mặc Ngạo Tà, trên mặt đầy tươi cười.
“Được.” Mặc Ngạo Tà khẽ gật đầu, không có chút ý tứ giữ lại.
Đợi sau khi Thánh Huy đi, Quân Mộ Khuynh ngẩng đầu lạnh lùng nhìn chăm chú Mặc Ngạo Tà, “Hỏi ngươi một chuyện.”