Edit: Hoa Thiên
Beta: Zi
Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, sải bước đi về phía trước, chân mày từ lúc mới bắt đầu cũng chưa có dãn ra, màu đen, màu đỏ, Mặc Ngạo Tà đều có thể cho nàng tìm, nhưng mà lại là màu trắng!
Mặc Ngạo Tà ở phía sau Quân Mộ Khuynh, mỗi khi vẻ mặt những người hầu Hồng Phong đi qua, trong mắt Mặc Ngạo Tà là hơn một phần cười khổ, trong lòng cũng nhiều một tia hối hận.
Hắn cũng không nên để cho nàng mặc một thân này, Quân Mộ Khuynh mặc một thân bạch y, giống như là nữ thần hạ xuống thế gian kia, một phần siêu thoát thế tục kia, một chút ưu nhã lãnh khốc kia, nét ngây thơ trên mặt, mang theo một nụ cười cùng tuổi tác không tương xứng thành thục, bộ dáng cực kỳ xinh đẹp kia, sải bước đi qua, sợi tóc cùng bạch y đan xen nhau, ở trong gió uyển chuyển, còn có một viện đầy hồng phong, thật là một bức tranh vô cùng xinh đẹp, đẹp đến không chân thực như vậy.
Người hầu trong Hồng Phong biệt viện thấy một màn như vậy, đều dừng bước, ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ chính mình cử động sai một cái, quấy nhiễu giai nhân trước mặt, phá vỡ một màn như tranh vẽ trước mắt, không, cử chỉ duyên dáng này không tồi, càng nhiều một phần cảm giác không chân thực, bọn họ đứng ở chỗ này, giống như thân thể rơi vào tiên cảnh.
“Mặc thiếu gia!” Âm thanh ôn nhu từ bên ngoài viện đi tới, Quân Mộ Khuynh nghe thấy âm thanh này, dừng bước, nhíu mày.
Thân ảnh hồng nhạt chậm rãi đi tới, bước nhanh chạy vào Hồng Phong biệt viện, trên mặt còn mang theo nụ cười ôn nhu, mọi người lập tức từ trong ảo tưởng đi ra, nhìn thấy Quân Mộ Khuynh chau mày, không khỏi liếc mắt trừng người tới một cái, im lặng phê phán nàng xuất hiện rất không đúng lúc.
Người tới hiển nhiên cũng chú ý tới một màn như vậy, nàng bình thường lúc đến Hồng Phong biệt viện, mọi người đều là rất nhiệt tình, hôm nay thế nào từng người nhìn nàng giống như là kẻ thù.
“Không biết Nhu Tâm làm sai chuyện gì, khiến các vị nhìn như thế?” Nhu Tâm ôn nhu nói, trong giọng nói còn mang theo một chút ủy khuất.
Bọn hạ nhân nghe thấy âm thanh này, cũng không tiện phê phán, Nhu Tâm mặc dù chỉ là nha đầu Mặc gia, nhưng là bất kể ở phương diện nào, đều cùng tiểu thư Mặc gia gần giống nhau, cô nương ôn nhu như thế, bọn họ cũng không đành lòng trách cứ quá mức.
“Không có việc gì, Nhu Tâm cô nương, chúng ta đi xuống trước.” Một nam tử trong đó đỏ mặt đi tới, nhanh chóng rời đi.
Sau khi nam tử rời đi, người hầu vốn là còn đờ đẫn ở đó đều nhao nhao rời đi, trên mặt còn mang theo vài phần áy náy, bọn họ vừa rồi vậy mà đối đãi với Nhu Tâm cô nương như vậy.
Nhu Tâm mặt mang tươi cười nhìn bọn họ từng người rời đi, chờ toàn bộ người đi rồi, nàng mới quay đầu nhìn về phía Mặc Ngạo Tà, thế nhưng đầu tiên nhìn thấy, lại là kia một thân ảnh màu trắng, nàng đứng ngạo nghễ ở dưới hồng phong, giống như là nữ thần hạ xuống, cùng toàn bộ xung quanh có vẻ là không hợp nhau vậy, nhưng lại thỏa đáng như vậy.
“Sao ngươi lại tới đây?” Mặc Ngạo Tà lãnh đạm hỏi, chậm rãi đi tới bên người Quân Mộ Khuynh, ánh mắt màu đen nhìn chằm chằm Nhu Tâm.
“Thiếu gia, phu nhân để Nhu Tâm ở một bên đợi lệnh.” Nhu Tâm thu hồi tâm tư, thời điểm đem ánh mắt tiếp xúc với Mặc Ngạo Tà, trên mặt càng là đỏ ửng đáng ngờ.
“Không cần.” Mặc Ngạo Tà không kiên nhẫn nói.
“Thế nhưng, phu nhân…” Nhu Tâm ủy khuất cúi đầu, bộ dáng muốn nói lại thôi.
“Khuynh thành, ngươi thấy thế nào?” Mặc Ngạo Tà chau chau mày đầu, đem Quân Mộ Khuynh lôi vào cuộc nói chuyện này.
Nhu Tâm bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Mặc Ngạo Tà, thiếu gia sao có thể hỏi người ngoài loại vấn đề này, Khuynh Thành, quả nhiên là khuynh quốc khuynh thành, không, khuynh quốc khuynh thành dùng ở trên người nàng, vậy hiển nhiên là một loại bôi nhọ, vẻ đẹp của nàng, trên thế gian dùng bất kỳ từ ngữ nào cũng không thể tỏ rõ được.
Thái dương Quân Mộ nhảy lên hai cái, trên trán cũng rõ ràng xuất hiện một tia hắc tuyến, “Ngươi thích thế nào, liền thế ấy.” Chuyện Mặc gia nhà hắn, lúc nào cùng nàng có quan hệ?
“Khuynh Khuynh chẳng lẽ là quên mất ước định giữa chúng ta?” Mặc Ngạo Tà chau chau mày đầu, khóe miệng câu dẫn ra một nụ cười như có như không.
Khuynh Khuynh! Quân Mộ Khuynh ngẩng đầu nhìn hướng Mặc Ngạo Tà, chống lại cặp mắt màu mực kia hồi lâu, lại không có nhìn ra nửa phần manh mối, con ngươi màu mực, giống như là một hồ nước sâu, làm cho người ta thấy không rõ, cũng nhìn không thấu.
Nhu Tâm cúi đầu, răng nhẹ cắn môi đỏ mọng, ánh mắt cũng bắt đầu mờ mịt.
“Nếu nàng muốn đi theo, vậy cùng đi được rồi!” Quân Mộ Khuynh nghiến răng nghiến lợi nói, trong tròng mắt đen thoáng qua một tia màu đỏ, nàng nâng lên bước chân, sải bước đi ra ngoài.
Mặc Ngạo Tà nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh rời đi, trong mắt thoáng qua một tia nghi hoặc, ban nãy một tia đỏ rực kia, chẳng lẽ như vậy cũng không áp chế được ánh mắt màu đỏ của nàng?
“Thiếu gia?” Nhu Tâm chậm rãi ngẩng đầu, nhẹ giọng gọi, trên mặt như trước mang theo nụ cười dịu dàng.
“Ừm, nếu Khuynh Thành đã đồng ý cho ngươi đi, còn không đuổi theo, ngươi hầu hạ nàng là tốt rồi.” Mặc Ngạo Tà thu hồi ánh mắt, đáp một tiếng, lạnh lùng nói, dứt lời thân ảnh đã biến mất ở tại hồng phong trong biệt viện.
Nhu Tâm cắn môi, hai tay nắm chặt, móng tay đâm vào thịt lúc nào mà không phát hiện, cuối cùng trên mặt nàng mang theo nụ cười nhàn nhạt dịu, mới đi nhanh theo sau.
Mới vừa đi ra hồng phong biệt viện, đập vào mắt chính là một chiếc xe ngựa màu trắng, xe ngựa không hiếm lạ, hiếm lạ chính là, xe ngựa này, là dùng ma thú đến làm sức kéo, còn là ma thú cao cấp, nhìn không ra là đẳng cấp gì, nhưng là màu sắc ma thú giống nhau, đều trở nên đáng yêu một chút, đây cũng là nàng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, này vốn là ma thú cao cấp.
“Xa xỉ!” Lạnh lùng phun ra hai chữ, Quân Mộ Khuynh đã chui vào trong xe ngựa.
Dùng ma thú cao cấp đến ngồi xe ngựa, đây không phải là xa xỉ là cái gì? Người thường nhìn không ra, không có nghĩa nàng không biết.
Thân ảnh màu trắng như phù dung sớm nở tối tàn kia, khiến người qua đường xung quanh nhao nhao kinh ngạc không thôi.
Mặc Ngạo Tà chậm rãi đi ra, trong con ngươi lạnh băng, nhận thấy có chút khác thường, hắn ưu nhã đi lên xe ngựa, Nhu Tâm vội vàng theo sau, sợ hãi liếc mắt nhìn ma thú dẫn đầu, trên mặt thoáng qua một tia sợ hãi.
Xe ngựa rất lớn, dù cho một nam tử trưởng thành đứng ở bên trong, vẫn là có thể hoạt động như thường, xe ngựa bên ngoài không có gì, thậm chí có thể nói bình thường, nhưng bên trong lại là hoa lệ xa xỉ, mặc dù là ba người ngồi ở bên trong, cũng không có một chút cảm giác nhỏ hẹp.
Đi vào trong xe ngựa Nhu Tâm thở phào nhẹ nhõm, thời điểm lúc nàng nhìn thấy Quân Mộ Khuynh, trên mặt thoáng qua một tia kinh hoảng, nàng run rẩy vươn tay, chỉ vào Quân Mộ Khuynh.
“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Nàng vì sao lại ở đây, sao có thể lại xuất hiện ở đây? Không có khả năng, không có khả năng!
“Ta nghĩ, ngươi tốt nhất thu hồi tay ngươi, nếu không, ta không để ý giúp ngươi chém nó!” Dám dùng tay chỉ nàng, thì nên biết hậu quả làm như thế!
Âm thanh lạnh như băng, khiến Nhu Tâm mạnh thu hồi tay, sắc mặt lập tức một trận tái nhợt, người này cho nàng cảm giác rất giống thiếu gia, cũng khiến nàng sợ hãi như vậy, nàng không dám đi chất vấn lời của nàng ta, bởi vì cặp mắt lạnh băng kia, đã lộ ra sát ý.
“A! Vậy ta muốn hỏi Nhu Tâm cô nương, ngươi có thể ngồi ở chỗ này, ta vì sao không thể ngồi ở chỗ này?” Quân Mộ Khuynh thấy Nhu Tâm ngoan ngoãn đem ngón tay thu trở về, trong mắt lạnh băng, cũng biến thành thú vị.
“Ta…” Nhu Tâm liếc mắt nhìn Mặc Ngạo Tà, sắc mặt nàng trở nên càng thêm tái nhợt.
“Đi thôi.” Mặc Ngạo Tà nói với Quân Mộ Khuynh, dứt lời, xe ngựa đã bắt đầu chuyển động, hắn ưu nhã đi tới bên người Quân Mộ Khuynh ngồi xuống.
“Ta nghĩ Nhu Tâm cô nương vẫn không trả lời vấn đề của ta.” Quân Mộ Khuynh thấy Mặc Ngạo Tà đi tới bên cạnh mình ngồi xuống, đứng lên đi tới bên cạnh, cười như không cười nhìn sắc mặt tái nhợt của Nhu Tâm, giả bộ điềm đạm đáng yêu, yếu đuối, chậc chậc, không nghĩ Mặc gia cũng có người như vậy.
“Ta… Này…” Nhu Tâm kinh hoảng liếc mắt nhìn Mặc Ngạo Tà, lại lần nữa cúi đầu xuống, không dám nói ra nửa chữ.
“Khuynh Khuynh muốn biết nguyên nhân, hỏi ta không phải là tốt rồi, cần gì phải hỏi đi hỏi lại một hạ nhân?” Mặc Ngạo Tà đi tới bên người Quân Mộ Khuynh ngồi xuống, khóe miệng hơi giơ lên, khó có được nàng đối chuyện của mình cũng sẽ để bụng.
“Hạ nhân?” Đây chỉ là hạ nhân? Nàng còn tưởng rằng là Mặc gia cho hắn con dâu nuôi từ bé, khí chất này, còn có… Nhìn thế nào, làm sao cũng không giống chỉ là một hạ nhân.
Nhu Tâm ngẩng đầu, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, hai tay nàng nắm chặt, mắt chăm chú nhìn chằm chằm Quân Mộ Khuynh cùng Mặc Ngạo Tà có qua có lại này.
Hạ nhân, Nhu Tâm không ngờ tới, thiếu gia sẽ nói với người ngoài, chính mình chỉ là một hạ nhân của Mặc gia, không sai nàng là hạ nhân Mặc gia, nhưng từ nhỏ nàng đã sóng như tiểu thư của Mặc gia, trên danh nghĩa là nha đầu thiếp thân của phu nhân, thế nhưng phu nhân cũng không yêu cầu nàng làm cái gì, thậm chí là cho nàng học tập lễ nghi của tiểu thư quý tộc học tập, còn có mọi thứ vân vân, những thứ này nàng làm không kém hơn so với bất luận một tiểu thư nào, cũng chính là như vậy, bọn người hầu cũng gọi nàng là Nhu Tâm cô nương.
Nữ nhân này, nữ nhân này, thiếu gia vì sao có thể đối với nàng tốt như vậy, nữ nhân này rõ ràng không để ý tới mọi thứ thiếu gia làm, càng đối thiếu gia làm như không thấy, thiếu gia tôn quý, vừa vặn bị người lạnh nhạt như thế, nhưng vì cái gì thiếu gia giống như thích thú, còn nói với nàng, mình chỉ là một hạ nhân!
“Chỉ là một hạ nhân mà thôi.” Mặc Ngạo Tà không quan tâm nói, như là không nhìn tới vẻ mặt tái nhợt trên mặt của Nhu Tâm.
“A, Nhu Tâm cô nương, ngươi có phải hay không bị bệnh, sắc mặt như thế tái nhợt, có phải hay không nghỉ ngơi một chút?” Quân Mộ Khuynh cười như không cười nhìn Nhu Tâm, hóa ra đường đường đại thiếu gia Mặc gia, không hiểu lòng mỹ nhân, lời nói vừa rồi làm bị thương lòng mỹ nhân.
Ánh mắt Mặc Ngạo Tà từ trên người Quân Mộ Khuynh dời đi, nhìn về phía Nhu Tâm, “Nếu như bị bệnh, trở về nghỉ ngơi đi.” Trong mắt màu đen đầy băng lãnh vô tình, không có nửa điểm hứng thú khác.
Sắc mặt Nhu tâm tái nhợt nhìn Mặc Ngạo Tà, mất rất lớn khí lực mới kéo ra một chút tươi cười, “Thiếu gia, Nhu Tâm chỉ là bị ma thú khiếp sợ, hồi bé bị nó dọa đến, để lại chút lo lắng mà thôi.” Nói xong, nàng tự nhiên ngồi ở đối diện Quân Mộ Khuynh, nhưng bộ dáng kia, lại có vẻ điềm đạm đáng yêu.
Quân Mộ Khuynh lúc này mới chú ý tới bàn tay to trên vai, ánh mắt lộ ra một tia hàn quang, “Mặc thiếu gia cũng muốn cánh tay của ngươi, vĩnh viễn tách khỏi chính mình sao?”
“Này đương nhiên là không muốn, nhưng mà… Khuynh Khuynh hình như đã đáp ứng ta chuyện gì.” Mặc Ngạo Tà không có rụt tay về, trái lại bàn tay to ôm chặt hơn.
Quân Mộ Khuynh mím môi, trong tay thoáng qua kim sắc quang mang, lưỡi dao nhỏ nhắn liền xuất hiện trên tay nàng, nàng đem lưỡi dao ngược lại cắm đến Mặc Ngạo Tà đi Mặc Ngạo Tà phương hướng, động tác một mạch hợp thành, trong nháy mắt lưỡi dao liền xuất hiện đến chỗ cánh tay Mặc Ngạo Tà, mùi vị máu tươi ở trong xe ngựa tản ra, nàng lập tức lui về phía sau một bước, rời xa Mặc Ngạo Tà.
“Đáp ứng điều kiện của ngươi, ta sẽ không quên, thế nhưng Mặc thiếu gia cũng đừng quên, nếu Khuynh Thành muốn cánh tay của ngươi, bất cứ lúc nào cũng có thể.” Quân Mộ Khuynh nói xong đi tới cửa sổ của xe ngựa, nhìn mọi thứ bên ngoài, không có đi để ý tới vết thương của Mặc Ngạo Tà, cũng không có đi để ý tới thần sắc của Nhu Tâm lúc này.
Nhu Tâm thấy cánh tay Mặc Ngạo Tà bị thương, đi nhanh qua, “Thiếu gia, Nhu Tâm giúp ngươi chữa thương.” Thiếu gia vì sao không đánh trả, nữ nhân này rõ ràng sẽ không đả thương được hắn.
Vừa mới ngồi xổm người xuống, Nhu Tâm muốn cầm máu giúp Mặc Ngạo Tà, cổ đột nhiên bị một cái bàn tay to kẹp lại, âm thanh băng lãnh vang lên bên tai, “Bản thiếu gia đã nói, không cho bất luận kẻ nào tới gần, cút!” Mặc Ngạo Tà nói, vung tay lên, Nhu Tâm liền bị đẩy tới ở trên mặt đất.
Nhu Tâm nằm bò trên mặt đất, trên cánh tay đau đớn nàng cũng không để ý, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm Mặc Ngạo Tà, hắn đã nói, nàng cho tới bây giờ liền không có quên, không cho bất luận kẻ nào tới gần, vậy nữ nhân này là chuyện gì xảy ra, nàng vì sao có thể tới gần thiếu gia, dù cho hắn bị nàng làm bị thương, hắn không có nửa điểm trách cứ, thậm chí ngay cả tức giận cũng không có.
Khóe mắt Quân Mộ Khuynh liếc nhìn thấy Nhu Tâm trên mặt đất, trong lòng lập tức buồn bực, vị thiếu gia này đã không cho phép bất luận kẻ nào tiến lại gần mình, vậy tại sao còn muốn tới gần nàng, chẳng lẽ hắn không thích người khác tới gần, mà là mình đi tới gần người khác, căn bệnh kỳ quái.
Nhu Tâm chậm rãi đứng lên, cố nén đau đớn trên cánh tay, đi tới bên người Quân Mộ Khuynh, “Cô nương, van cầu ngươi, van cầu ngươi giúp thiếu gia một tay, để thiếu gia băng bó vết thương.” Thiếu gia bị bất kỳ vết thương gì, hắn cũng sẽ không để ý tới, lần này cũng sẽ không ngoại lệ.
Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn về phía Nhu Tâm, “Chính hắn muốn tùy hứng, để cho người khác lo lắng, ngươi cần gì để ý tới.” Nàng chưa hề thấy hạ nhân tốt bụng như vậy, còn có thể đau lòng hắn.
“Cô nương, dù sao thiếu gia nhà ta cũng là ngươi làm bị thương, ngươi vô cớ đả thương hắn, nếu như lão gia phu nhân biết, chỉ sợ cô nương không biết phải giải thích như thế nào.” Nhu Tâm thấy Quân Mộ Khuynh căn bản không có nửa điểm để ý tới ý của mình, thẳng thắn đem lão gia phu nhân ra.
Quân Mộ Khuynh nhìn Nhu Tâm, đột nhiên cười, cười rất đẹp, cũng rất nguy hiểm, “Vậy ngươi liền đi nói cho lão gia phu nhân ngươi biết, nói không chừng đến lúc đó ta còn sẽ cảm tạ ngươi thật tốt.” Lão gia phu nhân, dùng Mặc gia gia chủ chủ mẫu để tới uy hiếp nàng? Không có ý tứ, Quân Mộ Khuynh nàng không cần phải hù dọa.
“Ngươi…” Nhu Tâm hiển nhiên cũng không ngờ rằng người trước mắt, không những không đem thiếu gia để vào mắt, ngay cả hoàng thành tứ gia Mặc gia, nàng cũng như cũ một chút sợ hãi cũng không có.
“Nhu Tâm, ngươi quá nhiều lời.” Mặc Ngạo Tà lạnh lùng nói, thân thể nhẹ nhàng khẽ động, vết thương trên cánh tay, lập tức lại chảy ra máu tươi, hắn là không có để ý, trái lại trái tim Nhu Tâm đều đặt ở trên vết thương của hắn.
Mím môi chờ đợi, đứng ở bên cạnh, ba người bế tắc ở nơi đó, ai cũng không có mở miệng nói chuyện trước, ma thú kéo xe đương nhiên là không cần người chăn ngựa, trên cỗ xe ngựa, cũng chỉ có ba người bọn họ.
Mặc Ngạo Tà nhắm mắt lại, ngồi ở tại chỗ, vết thương trên cánh tay vết thương đã sớm ngừng chảy máu, suy nghĩ một chút vừa rồi, hắn không khỏi tự giễu cười, đùa giỡn có chút hơi quá, hiện tại không chỉ là làm bị thương chính mình, còn làm quan hệ của bọn họ bế tắc còn hơn hồi nãy nữa.
“Khuynh Khuynh, đứng sẽ mệt mỏi, trước ngồi xuống, xe ngựa sẽ đi quanh hoàng thành một vòng, mới có thể đi tới buổi đấu giá.” Không biết qua bao lâu, vẫn là Mặc Ngạo Tà mở miệng nói chuyện trước, hắn biết rõ, nếu như vẫn trầm mặc như vậy thêm nữa, mấy ngày tới, cũng đừng nghĩ nói với nàng một câu nói.
Quân Mộ Khuynh không nhúc nhích, trong lòng lại một trận kinh ngạc, nàng không ngờ Mặc Ngạo Tà lại nói chuyện trước, “Ta muốn nhìn hoàng thành một chút.” Mấy chữ lạnh lùng đơn giản, đã nói rõ, nàng là sẽ không ngồi trở lại đi.
“Ngươi nếu muốn nhìn, ngày mai ta mang ngươi đi được không?” Dù sao hắn gần đây cũng không có chuyện gì, mang nàng ra, vẫn là có thể làm được.
“Ta…”
“Bịch!” Một bóng đen nhanh chóng vào xe ngựa, cắt đứt đối thoại của hai người.
Trong xe ngựa vốn là còn quanh quẩn mùi máu tươi, bởi vì bóng đen đến, mùi máu tươi trở nên thay đổi.
Quân Mộ Khuynh mắt lạnh nhìn người tới, “Vết thương còn chưa khỏe liền chạy loạn, ngươi chết, cũng đừng nói cho lão đầu các ngươi biết, là ta không có để ý tốt ngươi.” Âm thanh băng lãnh rét thấu xương, chậm rãi vang lên.
Lạc Du chật vật đứng lên, đi tới bên cạnh, trên người rõ ràng còn có vết thương.
“Yên tâm, dù cho ta chết, cũng không cần ngươi quan tâm.” Hắn làm chuyện gì, cũng không cần nữ nhân này quản.
“Biến mất một ngày, không tính nói một chút ngươi đi đâu sao?” Quân Mộ Khuynh hai tay khoanh trước ngực, nhíu nhíu mày, nhìn hắn khẽ động vết thương, trên người còn tăng thêm mấy chỗ, hẳn là đi tìm người đánh nhau, có thể trở về đến, cũng không tệ lắm.
“Hừ!” Lạc Du nghiêng đầu xoay qua một bên, liền nhìn thấy Nhu Tâm, trong lòng lập tức tuôn ra một trận chán ghét, loại chán ghét này là do đáy lòng phát ra, hắn cũng không biết tại sao có thể như vậy.
“Ha ha…” Mặc Ngạo Tà vẫn không có phát ra âm thanh, đột nhiên cười.
“Ngươi làm cái gì?” Quân Mộ Khuynh nghi hoặc nhìn Mặc Ngạo Tà, Lạc Du bị thương, hắn cảm thấy rất buồn cười sao?
“Ta bây giờ mới biết, Khuynh Khuynh đối với ta coi như tốt, trong lòng cân bằng rất nhiều.” Mặc Ngạo Tà nói xong còn gật đầu công nhận, đây đúng là lời nói thật.
Quân Mộ Khuynh nhất thời một hồi không nói gì, nàng chưa từng gặp qua người có da mặt dày như vậy, nàng đối với hắn còn rất tốt? Hắn là từ chỗ nào nhìn ra được? Chẳng lẽ là hắn hoa mắt.
“Ít nhất ta bị thương, Khuynh Khuynh sẽ không nói mát.” Mặc Ngạo Tà mở miệng lần nữa, khóe miệng nâng lên nụ cười nhàn nhạt, chỉ là trong lòng Mặc Ngạo Tà cũng không phải muốn như vậy, hắn hi vọng Quân Mộ Khuynh nói hai câu nói mát, mà không phải im lặng không lên tiếng, ít nhất như vậy, hắn biết nàng là còn quan tâm chính mình.
Lạc Du hung hăng trừng Mặc Ngạo Tà một cái, “Đừng tưởng rằng ngươi giúp hai ta lần, ta sẽ cảm tạ ngươi!”
“Ta không có hi vọng xa vời cảm tạ của ngươi.” Mặc Ngạo Tà chau chau mày đầu, trong mắt có thứ gì chợt lóe lên.
“Giúp ngươi hai lần?” Quân Mộ Khuynh tự lẩm bẩm, ánh mắt quét nhìn Mặc Ngạo Tà, nhìn cặp mắt màu mực kia, cái loại cảm giác kỳ quái đó lại lần nữa xông ra.
Hai lần!
Mặc Ngạo Tà bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Khuynh Khuynh, ngươi sẽ không một chút để ý đến vết thương của ta sao?” Hắn đều như vậy nhắc nhở nàng, vẫn không thể đoán được, xem ra chính mình ở trong lòng nàng có lực ảnh hưởng, còn kém một chút như vậy, không đúng, là sai rất nhiều.
Quân Mộ Khuynh tựa ở trước cửa sổ xe ngựa, “Khiến ta để ý một chút tới vết thương của ngươi không phải là không có thể, trước tiên nói một chút về, cái gì hai lần?” ở giữa hai đại nam nhân còn có bí mật, nhưng mà nàng vẫn rất tò mò, Lạc Du cùng Mặc Ngạo Tà gặp mặt, chẳng qua cũng chỉ một ngày, chẳng lẽ vừa rồi mới xảy ra chuyện gì, là nàng cũng không biết?
“Không có gì.” Lạc Du lạnh lùng nói.
Quân Mộ Khuynh thấy bọn họ không chịu nói, cũng không có hỏi lại, cẩn thận quan sát hoàng thành phồn hoa, nhìn thấy hoàng thành, nàng trái lại càng thêm hiếu kỳ, Âm Nguyệt thành, chỗ ở của gia chủ năm đại gia tộc, tin tưởng so với hoàng thành cũng sẽ không kém chút nào.
Nhu Tâm ngồi ở một bên, mờ mịt nhìn đối thoại giữa ba người, nàng cùng thiếu gia biết nhau thời gian so với hai người bọn họ đều lâu hơn, nhưng giờ khắc này, nàng thậm chí ngay cả người thiếu gia mới quen biết cũng không bằng, đối thoại giữa bọn họ, nàng càng nghe không rõ là có ý gì.