Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Edit: Zi

“Nếu có chuyện gì cần ta giúp, ngươi cứ nói.” Mặc Ngạo Tà theo sát phía sau Quân Mộ Khuynh, mặc kệ là chuyện gì, hắn đều giúp nàng.

“Vì sao phải giúp ta?” Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn Mặc Ngạo Tà, thật ra hắn cũng không tệ, chỉ là cảm giác khá quen thuộc với hắn, nàng thật hối hận ngày đó không gỡ cái mặt nạ của hắn xuống, nếu sớm lấy xuống thì không cần phải khó chịu như bây giờ, rõ ràng là rất quen nhưng lại chẳng nhớ được hắn là ai.

Mặc Ngạo Tà thở dài, tiểu nha đầu vô lương tâm, chuyện hắn giúp nàng còn ít sao? Giúp nàng thì cần gì lý do chứ: “Mặc Ngạo Tà ta làm việc, chưa từng có lý do, còn nữa, nương ta mời ngươi tới Mặc gia làm khách.” Hắn vốn định để mấy ngày nữa mới nói, có điều trải qua chuyện ngày hôm nay, không cần để qua mấy ngày nữa.

“Vì sao?” Nương hắn muốn gặp nàng thì nàng phải đi liền sao? “Không phải bảo là hôm nay muốn bắt Hạng Võ đãi một bữa sao? Còn ba trăm vạn mực mỏ của ta đâu rồi?” nàng không quên ba trăm vạn mực mỏ kia của nàng còn đang ở trên tay người nào đó đâu nha.

Mặc Ngạo Tà hùng hồn nói: “Chỉ cần ngươi tới Mặc gia, ta lập tức đưa cho ngươi, còn có cây cung bạc kia nữa, ta tin ngươi với người kia rất muốn nó.” Nói xong, Mặc Ngạo Tà đi nhanh về phía trước, trên mặt không hề che dấu niềm vui.

“Ngươi…” nàng thu hồi lời nói vừa rồi, Mặc Ngạo Tà hắn cho tới bây giờ không phải là người dễ dãi.

“Đi hay không tùy ngươi, có điều ta thấy ba trăm vạn mực mỏ kia hình như không ai muốn lấy thì phải.” Mặc Ngạo Tà tiếc hận lắc đầu, dương dương tự đắc đi về phía trước, một bộ dáng rất buồn cười.

“Ta đi!” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói. Nàng hận không thể bay lên đánh người này một trận.

Người trong tửu lâu còn đang sốt ruột chờ đợi Quân Mộ Khuynh về, nhưng mãi không thấy nàng đâu, bọn họ làm gì còn tâm trạng vui chơi nữa, thật là, không biết rốt cuộc là Quang Minh thánh điện muốn làm gì, bọn họ đang đi chơi vui, có chọc gì tới bọn hắn đâu.

Không biết chuyện như thế nào rồi, không biết Ngạo Tà đi tìm Khuynh nhi hay là đi đâu mất rồi, nếu như đi Quang Minh thánh điện, sao không dẫn bọn họ đi cùng chứ.

“Các ngươi đừng lo lắng, bọn họ không có chuyện gì đâu.” Hạng Võ có một lòng tin tuyệt đối về Quân Mộ Khuynh, cho dù nàng không có thần thú cũng đã rất bưu hãn, sao có thể có chuyện được chứ, còn có Ngạo Tà ở bên nàng nữa, Quang Minh thánh điện làm gì được chứ, hai người bọn họ mà liên thủ, không lật ngược Quang Minh thánh điện lên mới là lạ.

La Tắc đi tới trước mặt Hạng Võ, hắn còn có thể yên tâm được sao, Quang Minh thánh điện, ngay cả hoàng đế cũng phải nhường vài phần.

“Ngươi không lo, nhưng nếu có chuyện thì phải làm sao?” chẳng lẽ là do chuyện tối qua? Quang Minh thánh điện sao có thể biết được đó là khoáng thạch của Khuynh nhi.

“La Tắc đại ca, ngươi nóng vội thì làm được gì chứ? Ta quen biết Khuynh Thành lâu như vậy, còn chưa lo, các ngươi mới quen thì lo làm gì chứ.” Bọn họ vẫn là nên lo cho Quang Minh thánh điện, nếu người của Quang Minh thánh điện chọc giận Quân Mộ Khuynh, bọn họ gặp xui xẻo rồi.

“Đó là người mà Ngạo Tà nhìn trúng mà.” La Tắc cười ha hả nói, bọn họ chưa từng thấy Ngạo Tà như vậy, nhường nhịn một nữ nhân như vậy, vốn hôm qua hắn nói Khuynh nhi chỗ đó không thể đi, ai ngờ lại phát hiện ra một chuyện thú vị, không tệ, không tệ nha.

Ngạo Tà vẫn luôn không thích nữ nhân, có một khoảng thời gian bọn họ còn nghĩ do đợt bệnh đó để lại di chứng cho hắn, làm cho chỗ nào đó không được, hiện tại xem ra chuyện này không cần lo lắng rồi, Ngạo Tà là đàn ông chân chính, có điều, hình như Khuynh nhi chỉ mới có mười một tuổi thôi.

“Các ngươi xem kịch đấy à?” Hạng Võ nhíu mày, có phải là từ giờ nên cách xa bọn họ ba bước không, cần phải chia ranh giới rõ ràng, nếu như Quân Mộ Khuynh nổi điên, cuối cùng lại vạ lây tới hắn thì khổ.


Nghĩ là làm, Hạng Võ lập tức lui về sau ba bước, cảnh giác nhìn La Tắc.

“Tiểu tử ngươi làm gì đấy?” La Tắc bước tới gần một bước, Hạng Võ lập tức lui về sau một bước, một tới, một lui.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” La Tắc nhíu mày.

“Từ giờ trở đi, ta muốn cách các ngươi ba bước, các ngươi có biết nếu như Khuynh Thành biết, nhất định sẽ phóng một phát đốt cháy cái kia của các ngươi, vì an toàn của ta, ta nhất định phải tạo khoảng cách với các ngươi, đây là chuyện quan trọng.” nói xong, Hạng Võ còn không quên gật đầu, đây là chuyện quan trọng cần thiết.

“An toàn?” La Tắc mỉm cười nhìn Hạng Võ, hắn cũng biết cái gì là nguy hiểm, cái gì là an toàn sao? Hắn cũng biết sao?

Lạc Du lắc đầu, người này thật là nhàm chán, suốt ngày không chịu tu luyện mà chỉ lo vui chơi, không biết nữ nhân kia đã làm gì mà khiến Hạng Võ sợ đến vậy, ngay từ đầu đã sợ như vậy rồi.

Tuy miệng hắn nói là sợ, nhưng lại chẳng cảm thấy là hắn sợ gì cả, rốt cuộc là sao? Loài người thật là phức tạp, mấy tên này còn phức tạp hơn nữa.

“Khuynh nhi chắc chắn sẽ không làm chúng ta lo lắng.” Lam Phong ôn nhu nói, ánh mắt cười tạo thành hình vòng cung.

“Các ngươi đã từng nghĩ tới, nếu ngày đó đấu kỹ của Mạc Tuyết Lan không bị hắn ngăn lại, kết quả sẽ là sao không?” Hạ Trúc Thanh cười nói, vấn đề này hắn đã nghĩ rất lâu rồi, từ lúc biết Khuynh nhi chính là Quân Mộ Khuynh, hắn đã rất muốn biết.

Lạc Du đi tới chính giữa đám người, lạnh lùng phun ra một câu: “Chết!” nữ nhân kia sẽ chết rất thảm, dám ra tay với Quân Mộ Khuynh, nhất định sẽ chết rất thảm.

“Ai chết?”

“Còn có thể là ai chứ, đương nhiên là Mạc Tuyết Lan rồi!” Hạng Võ vô tội nói: “Đúng rồi, nói cho các ngươi biết một chuyện, lần đó Hoàng Phục Linh bị thương trên mặt, không phải các ngươi rất tò mò muốn biết vì sao sao? Là do nàng làm đấy.” ngay cả Hoàng Phục Linh mà Quân Mộ Khuynh cũng chẳng thèm để vào mắt chứ nói chi một Mạc Tuyết Lan.

Ba người kia lập tức dại ra, Hoàng Phục Linh bị hủy dung là do Khuynh nhi làm? Trời ạ! Lá gan của nàng cũng thiệt là to, ngay cả Hoàng Phục Linh mà cũng dám ra tay.

“Nếu ai dám tính toán nàng, tuyệt đối sẽ phải trả giá đắt.” Hạng Võ nhàn nhạt nói, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười, cũng may hắn không phải kẻ địch của Quân Mộ Khuynh, đối đầu với nàng, nhất định sẽ chết rất thảm.

Ba người lo lắng nhìn ra ngoài cửa, bọn họ không có tính toán Quân Mộ Khuynh, cùng lắm chỉ là muốn xem kịch vui mà thôi, đó là ý nghĩ ban đầu, nhưng cuối cùng bọn họ là thật lòng muốn làm bằng hữu với nàng, chuyện này hoàn toàn thật tâm.

‘Cốc cốc!’ Đột nhiên có tiếng gõ cửa.

“Vào đi!” Lam Phong khẽ nói.

Cửa lập tức được mở ra, một khuôn mặt quen thuộc đập vào mi mắt mọi người, người tới cười nói: “Các vị thiếu gia, thiếu gia nhà ta nói là các vị không cần chờ nữa, Khuynh Thành cô nương đã không có chuyện gì, a, đúng rồi, Lam Phong thiếu gia, thiếu gia nhà ta còn nói, từ hôm nay trở đi, cô nương sẽ ở Mặc gia, sẽ không về Hồng Phong biệt viện nữa.” Lão bộc cười ha hả, tốt quá, rốt cuộc thiếu gia cũng dẫn nữ tử về nhà.


“Nô bá, ý ngươi là, là… Mặc Ngạo Tà, dẫn Khuynh Thành về Mặc gia?” La Tắc không dám nháy mắt nhìn nô bá, hỏi, không thể tin được, thật sự không thể tưởng tượng nổi mà, Mặc Ngạo Tà lại mang nữ nhân về nhà, đây là kinh thiên động đia! Kinh thiên động địa nha.

Nô bá hưng phấn gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, mấy vị thiếu gia, chưa bao giờ ta thấy thiếu gia như vậy, thật là tốt quá.” Từ sau đợt thiếu gia bệnh nặng, chưa từng thấy hắn cười lần nào, vậy mà hôm nay lại có thể thấy.

“…” Đã xảy ra chuyện gì? La Tắc quay đầu nhìn Hạng Võ.

Hạng Võ nhún vai, hắn cũng muốn biết chuyện gì, nhưng mà hắn không biết.

“Được rồi, nô bá, chúng ta biết rồi, ngươi về nói với bá mẫu là ngày mai chúng ta sẽ tới thăm nàng.” Hạ Trúc Thanh cười nói, khuôn mặt tươi cười sáng lạng, quả nhiên là chuyện tốt, rốt cuộc Mặc Ngạo Tà đã nghĩ thông suốt, Khuynh nhi thật lợi hại.

“Được được được! Ta nhất định sẽ chuyển lời của các vị thiếu gia cho thiếu gia nhà ta.” Nô bá hưng phấn nói xong cũng xoay người rời đi, hiện tại trong phủ từ trên xuống dưới đều đang vì Khuynh Thành cô nương mà chuẩn bị, hắn cũng phải nhanh chóng trở về.

Hạ Trúc Thanh gật đầu, cười cười nhìn nô bá rời đi, đột nhiên hắn nhớ lại câu nói của nô bá trước lúc rời đi, bỗng nhiên đứng bật dậy: “Nô bá, ngươi chuyển lời cho bá mẫu là được rồi, không cần nói cho Ngạo Tà.” Trời ơi, nếu Ngạo Tà mà biết là chuyện lớn đó.

“…” trả lời hắn chỉ là một khoảng yên tĩnh.

“Trúc Thanh, ngươi lo chuẩn bị hậu sự đi.” La Tắc vỗ vai Hạ Trúc Thanh, trên mặt mang theo nụ cười hả hê.

“Trúc Thanh, ngươi cứ chuẩn bị tốt chờ Ngạo Tà tới tìm nhá.” Lam Phong cười hiền lành, nhưng lời tuôn ra từ trong miệng lại làm Hạ Trúc Thanh thiếu chút nữa là phun máu.

Hạng Võ vui vẻ, hắn cái gì cũng không nói, quá may mắn, hắn không nói cái gì cả, ngày mai là ngày tốt, hắn cũng nên về rồi.

Quân Mộ Khuynh đi Mặc phủ, là chuyện làm cho Hạng Võ kinh ngạc, có điều nghĩ tới đối phương chính là Mặc Ngạo Tà, hắn lại hiểu rõ, chuyện này không phải nói cũng biết là Ngạo Tà bày trò, làm nàng không thể không đi. Cái này bá mẫu là người vui nhất nha, con trai dẫn con dâu về nhà.

Lạc Du lắc đầu, nhảy ra ngoài từ cửa sổ, đi theo hướng nô bá rời đi, đuổi theo, nữ nhân kia đổi chỗ ở, sao hắn lại ở đây được chứ.

Quân Mộ Khuynh đen mặt, nghe Mặc phu nhân nói liên hồi nãy giờ, nàng không thể nói được lời nào, nàng chỉ đến làm khách thôi mà, chỉ là làm khách thôi, chuyện của Mặc Ngạo Tà, liên quan gì tới nàng chứ, lão phu nhân này cũng quá nhiệt tình đi, không đúng, nương của Mặc Ngạo Tà, nhìn không có già chút nào cả.

“Chúng ta biết Khuynh Thành cô nương ngại, nếu tiểu từ Ngạo Tà dám khi dễ ngươi, bá mẫu nhất định sẽ giúp ngươi.” Mặc phu nhân cười ha hả nhìn Quân Mộ Khuynh, trong lòng vô cùng vui sướng, thật là tốt quá, tiểu tử này tìm được một cô nương lại không chịu nói cho bọn họ biết sớm, tới giờ mới dẫn về.

“…” Nàng không có ngại.

“Khuynh Thành cô nương chắc là vẫn chưa ăn gì đâu, ngươi đợi tí, ta gọi người chuẩn bị.” nói xong, Mặc phu nhân liền đi ra ngoài, trên mặt không hề che dấu sự vui mừng.


Mặc Cuồng thấy phu nhân nhà mình đang ra sức nháy mắt ra hiệu cho mình, bất đắc dĩ lắc đầu, đi theo ra ngoài; “Tà nhi…” Hắn muốn nói, nhưng lại thôi, đi ra ngoài.

Nhất thời, trong phòng chỉ còn lại hai người, Quân Mộ Khuynh lập tức đi tới trước mặt Mặc Ngạo Tà.

“Mặc Ngạo Tà!” nàng điên mất! Dựa vào! Nàng không phải là tới đây để ở, chỉ là tới lấy đồ, dựa vào dựa vào dựa vào! Vì sao bọn họ lại… phi! Mới không phải! Mặc Ngạo Tà đáng chết.

Tâm tình của Mặc Ngạo Tà lúc này vô cùng tốt, trong mắt không che dấu được tươi cười, xem ra quyết định của hắn là rất đúng.

“Khuynh Khuynh, ta cũng không muốn như vậy đâu, nhưng mà ngươi xem xem, từ lúc ta vào, không thể nói được câu nào, ngươi cũng không thể trách ta.” Mặc Ngạo Tà vô tội nói, hắn thật không biết là sẽ có một màn như vậy, càng không biết nương lại chấp nhận Khuynh Khuynh nhanh như vậy.

“Con khỉ khô! Mặc Ngạo Tà, nếu như ngươi không chịu giải thích rõ ràng cho người nhà ngươi, ta sẽ giết ngươi.” Lý do lý trấu, hắn không muốn chen vào thì có.

“Ta biết là ngươi sẽ không nỡ.” Mặc Ngạo Tà tự kỷ nói.

“…” Không nỡ cái đầu ngươi.

Quân Mộ Khuynh hít sâu một hơi, lửa giận trên mặt lập tức biến mất, lại bị Mặc Ngạo Tà chọc giận, nàng thiếu chút nữa quên mất, nóng giận mất khôn, nhất định sẽ có ngày nàng trả đũa lại được Mặc Ngạo Tà, cho hắn nếm mùi đau khổ.

“Nếu ngươi đã muốn chơi, Khuynh Thành ta sẽ cùng chơi với ngươi.” Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, trở về một Quân Mộ Khuynh tự tin, lạnh lùng.

Mặc Ngạo Tà hơi sững sờ, nàng nhanh như vậy liền phát hiện là hắn đang chọc nàng rồi sao, còn có thể nhanh bình tĩnh trở lại, ha ha… hắn quả nhiên không nhìn lầm người. Đùa sao? Hắn không có đùa, lần này hắn thật sự nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc.

“Khuynh Khuynh, từ đầu tới cuối ta luôn nghiêm túc.” Mặc Ngạo Tà nói xong liền rời đi, hắn sẽ làm cho nàng thấy được, hắn nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc.

Quân Mộ Khuynh nhìn bóng lưng Mặc Ngạo Tà rời đi, hơi sững sờ, một cảm xúc không biết tên xẹt qua trong lòng nàng rất nhanh, nàng không tài nào bắt kịp, cũng không biết nó là gì, còn chưa kịp nghĩ thì ngoài cửa đã vang lên tiếng của mẫu thân Mặc Ngạo Tà, tiếng của Diệp Lan, Quân Mộ Khuynh lập tức cảm thấy đau đầu.

Nàng ngửa mặt lên trời, thở dài, vì sao mình lại đáp ứng điều kiện của Mặc Ngạo Tà làm gì, đến Mặc phủ làm gì, không đến là không có chuyện gì rồi, đối mặt với một người nhiệt tình như vậy, nàng sao có thể cự tuyệt được chứ.

“Khuynh Thành cô nương, mau tới đây, những thứ này là ta đặc biệt chuẩn bị vì ngươi, còn có đây nữa, đây nữa.” Tâm trạng của Diệp Lan hôm nay rất tốt, nàng vẫn còn lo lắng, con mình cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi, mà chẳng ai dám tới gần, đừng nói là nữ nhân, ngay cả nam nhân nhìn thấy hắn cũng muốn tránh xa, hiện tại thật là tốt.

Quân Mộ Khuynh nhìn một chén thức ăn đầy, trong lòng vô cùng ấm áp, mặc kệ vì sao nàng quan tâm mình như vậy, đây là lần đầu tiên Quân Mộ Khuynh cảm giác được tình mẫu tử, có người quan tâm mình, cảm giác này thật là tốt.

“Cảm ơn.” Trên mặt Quân Mộ Khuynh cũng lộ ra nụ cười tự nhiên, bưng chén đũa lên.

“Không cần khách khí, đã tới đây thì hãy xem đây là nhà của mình, nhìn ngươi đẹp như vậy, nhất định nương của ngươi là một đại mỹ nhân.” Diệp Lan say sưa nói, nàng cũng tự nhận mình là mỹ nhân, nhưng khi nhìn thấy vị cô nương mà nhi tử dẫn về, nàng mới biết được thế nào là mỹ nhân.

Quân Mộ Khuynh nghĩ nghĩ, lắc đầu, nàng không biết mẫu thân mình trông như thế nào, dù là kiếp trước hay là kiếp này, nàng đều không biết.

“Không thể nào? Ngươi đẹp như vậy chẳng lẽ là vì giống phụ thân sao?” Diệp Lan kinh ngạc nói, một nam nhân có thể đẹp như vậy sao? Đương nhiên, con trai nàng là một ngoại lệ, là do di truyền từ nàng.


“…” Quân Mộ Khuynh không biết phải nói sao.

“À… Có phải là bị ta dọa rồi không?” Diệp Lan cẩn thận từng chút một nhìn Quân Mộ Khuynh, vẻ mặt uể oải, nàng chỉ là hơi kích động một chút thôi, chỉ một chút thôi, không phải đã đem tức phụ dọa chạy rồi đấy chứ?

(Tức phụ: vợ, trong trường hợp này là con dâu.)

“Không có, chỉ là phu nhân nói ta giống mẫu thân, có điều ta lại không biết mẫu thân ta trông như thế nào, nàng đã qua đời từ lúc ta còn rất nhỏ.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt nói, dù là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều chưa từng được nhìn thấy mẫu thân, có điều chuyện làm nàng vui nhất chính là kiếp này, nàng có người nhà, có bằng hữu.

Diệp Lan đau lòng nhìn Quân Mộ Khuynh, đáng thương quá, từ nhỏ không có mẫu thân rồi: “Không sao, sau này ngươi cứ xem ta là nương của ngươi, ta nhất định sẽ không để ai bắt nạt ngươi.” Diệp Lan vỗ ngực, ra dáng hiệp nữ.

Quân Mộ Khuynh dở khóc dở cười nhìn Diệp Lan, lời của Diệp Lan làm nàng rất cảm động, có điều, xem nàng là mẫu thân thì…

“Chờ sau này ngươi gả cho Tà nhi nhà ta, mỗi ngày ta đều sủng ngươi, đều đau lòng vì ngươi.” Diệp Lan cầm một bát canh lên đưa cho Quân Mộ Khuynh.

“Khụ khụ…” Quân Mộ Khuynh triệt để bị sặc, nàng lập tức buông cái bát ra, dùng sức mà ho khan.

“Có sao không, có sao không? Sao đột nhiên lại bị sặc thế này?” thảm thảm, con trai nhất định sẽ giết nàng mất.

Quân Mộ Khuynh phất tay, bảo Diệp Lan đừng lo, nhưng vẫn tiếp tục ho, Diệp Lan lập tức sốt ruột, nhưng lại không biết phải làm gì, đột nhiên, một tiếng lạnh lùng như băng vang lên.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Mặc Ngạo Tà sốt ruột đi tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, tức giận nhìn Diệp Lan.

“Nàng, nàng… Ta, ta không có làm gì hết…” Diệp Lan sốt ruột giải thích, nàng sợ nhất chính là cái kiểu này của con trai, nàng là một người ôn nhu như thế, sao có thể đẻ ra một đứa con trai hung dữ như vậy chứ, có tức phụ liền không thèm nương nữa.

“Ta, khụ khụ…” Quân Mộ Khuynh coi như rút được bài học, lúc ăn cay, nhất định phải chú ý, nếu không nhất định sẽ bị như nàng bây giờ.

“Hừ!” Mặc Ngạo Tà hừ nhẹ một tiếng, ôm lấy Quân Mộ Khuynh đi ra ngoài, trong con ngươi màu đen hiện lên đầy sự lo lắng và gấp gáp.

Đáng chết, nếu biết rời đi sẽ như thế, hắn nhất định sẽ không rời khỏi nàng, hắn biết ngay mà, có nàng ở đấy, nhất định là sẽ hỏng chuyện.

Quân Mộ Khuynh đen mặt, nàng chỉ bị sặc thôi, nói không được thôi, chân nàng có bị làm sao đâu.

‘Phanh!’ Cửa phòng bị Mặc Ngạo Tà một cước đá tung, hắn vội vàng bế Quân Mộ Khuynh đặt lên giường, đang định rời đi thì bị một bàn tay bé nhỏ níu lại, hắn nghi hoặc quay lại.

“Khụ khụ…” Quân Mộ Khuynh ho một tiếng, khóe miệng co quắp nói: “Ta chỉ bị sặc thôi, đều là tại ngươi, ngươi không chịu giải thích cho nương ngươi rõ, cái gì mà ta gả cho ngươi chứ. Ta không bị sặc mới là lạ.” Cả nhà người này thật là kỳ quái mà, con trai thì lạnh như băng, mẫu thân thì nhiệt tình như lửa, phụ thân lại chẳng thèm để ý gì tới chuyện bên ngoài.

Mặc Ngạo Tà hơi sững sờ, trong nháy mắt cứng đờ, nhìn Quân Mộ Khuynh đang khó chịu, đột nhiên cười lớn.

“Thật ra, ta rất đồng ý với ý kiến đó của nương ta.” Nữ nhân kia rốt cuộc cũng làm được một việc đúng.

Quân Mộ Khuynh bỗng nhiên nhìn Mặc Ngạo Tà, trong nháy mắt khuôn mặt nàng đen thui, huyệt thái dương không ngừng giật giật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận